Bởi vì lần trưng binh này, trấn Lâm An vốn đã tiêu điều, phiên chợ cũng không còn náo nhiệt như trước.
Năm mới cũng đã qua, ngoại trừ đám cưới đám tang, hầu như không có nhà ai mổ lợn nữa, vì vậy Phàn Tiểu Linh đột nhiên được rảnh rỗi.
Chợ thịt buôn bán cũng không tốt, rất nhiều cửa hàng bán thịt tạm thời đóng cửa, bởi vì huyện Thanh Bình cách Lư thành không xa, không ít người cảm thấy hoảng sợ, một số phú thương có tin tức nhanh nhạy, thậm chí đã bán sản nghiệp đem tiền bạc chạy về phía nam.
Hai ngày nay Phàn Tiểu Linh vẫn ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ, mặc dù đọc sách không nhiều nhưng nàng cũng đã đọc hết "Tam tự kinh" và "Thiên tự văn", vốn muốn dạy cho Trường Ninh và Du Bảo Nhi học biết chữ.
Không nghĩ tới Du Bảo Nhi còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể nhận ra được rất nhiều chữ, khi cầm bút than viết chữ trên mặt đất, chữ viết đều rất ra dáng.
Trường Ninh mạnh hơn Du Bảo Nhi về những mặt khác, bình thường đưa Du Bảo Nhi đi chơi, đều là Du Bảo Nhi nghe lời của bé.
Đột nhiên lại phát hiện tiểu gia hỏa này bên ngoài nhìn như ngốc nghếch nhưng đọc sách và viết chữ lợi hại hơn mình, Trường Ninh thấy không phục lắm, cũng không muốn đi chơi nữa, một mực quấn lấy Phàn Tiểu Linh để dạy cho bé học chữ.
Du Bảo Nhi ngược lại rất nhiệt tình: "Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi."
Trường Ninh níu lấy xiêm y của Phàn Tiểu Linh, hừ mũi một tiếng: “Ta sẽ không theo ngươi học, ta đã có a tỷ dạy ta, chờ a tỷ dạy hết chữ cho ta, còn có tỷ phu dạy ta, ta sẽ biết được nhiều chữ lợi hại hơn ngươi!"
Phàn Tiểu Linh đang lật quyển "Tam tự kinh" để dạy chữ hôm nay cho Trường Ninh, chợt nghe bé nhắc tới Ngôn Chính, trong nháy mắt liền thất thần.
Đã trôi qua mấy ngày rồi, không biết những người bị trưng binh kia đã đến Lư thành hay chưa, lần này đã trưng hết mấy vạn binh, Triệu thợ mộc lại đi làm đại phu cho gia súc kiêm thợ mộc, nếu như Ngôn Chính bị phái đến doanh bộ binh, sợ rằng cơ hội để Triệu thợ mộc gặp được hắn sẽ ít đến đáng thương.
Nếu hắn được chọn vào doanh kỵ binh, khả năng Triệu thợ mộc tìm được hắn sẽ cao hơn.
Trường Ninh nhận thấy Phàn Tiểu Linh cầm sách thật lâu lại không nói chuyện, nhẹ nhàng lay tay áo của nàng: “A tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Phàn Tiểu Linh thu hồi suy nghĩ, nói: "Không có việc gì, đến đây, hôm nay chúng ta học năm chữ này trước đi..."
Bút mực giấy nghiên đều rất quý giá, vì vậy Phàn Tiểu Linh không đưa cho hai đứa trẻ mà chỉ dùng que than để chúng viết trên một phiến đá sạch.
Trong khi Trường Ninh đang luyện viết chữ, Phàn Tiểu Linh chậm rãi mở tứ thư mà Ngôn Chính đã chú thích cẩn thận, nàng bắt đầu đọc "Luận ngữ", bởi vì lúc trước Ngôn Chính đã dạy cho nàng hai ngày, lại còn làm thêm chú giải, khi nàng xem cũng không quá phí sức.
Vào buổi trưa, có người gõ cửa viện của Phàn gia.
Phàn Tiểu Linh đi mở cửa, thấy là Du Thiển Thiển tới, vội vàng nhiệt tình muốn nghênh đón người vào nhà.
Du Thiển Thiển mặc một chiếc áo choàng sẫm màu, trên mặt mặc dù nở nụ cười, nhưng lại lộ ra vẻ tiều tụy, nàng ta nói: “Tiểu Linh muội muội, hôm nay thật sự rất vội, ta không thể vào cửa, ta tới là để mang Bảo nhi đi."
Khi Du Bảo Nhi nghe thấy giọng nói của Du Thiển Thiển thì từ trong viện chạy ra, ôm lấy chân của Du Thiển Thiển, ngẩng đầu lên vui vẻ gọi “Mẫu thân.”
Du Thiển Thiển chạm vào đứa nhỏ, lại nói với Phàn Tiểu Linh: "Những ngày này để Bảo nhi ở đây, thật sự làm phiền Tiểu Linh muội muội."
Phàn Tiểu Linh vội vàng nói không có gì.
Du Thiển Thiển không thấy Tạ Chinh, liền hỏi: "Hai ngày trước trưng binh, vị phu quân của muội cũng đi Lư thành sao?" . Xi𝓃 ủ𝓃g hộ chú𝓃g tôi tại ( 𝒯rUm𝒯r𝐮 уệ𝓃.𝚅𝑁 )
Phàn Tiểu Linh xác nhận, lần nữa mời Du Thiển Thiển vào trong nhà ngồi, nhưng Du Thiển Thiển vẫn từ chối.
Nàng ta nhìn Phàn Tiểu Linh, do dự một lúc rồi nói: “Tiểu Linh muội muội, không nói gạt với muội, hiện tại toàn bộ phú thương của huyện Thanh Bình đã chuyển gia nghiệp lên phía nam, ta cũng bán hai tòa Dật Hương lâu đổi bạc, cửa thành bên kia cũng đã chuẩn bị mối quan hệ tốt, giờ Dậu liền đưa cả nhà ra khỏi thành tiến về Giang Nam. Lư thành còn không biết liệu có thể cố thủ được không, Tiểu Linh muội muội hay là theo ta đi về Giang Nam, nếu như muội lo lắng cho vị phu quân của muội, thì chờ sau khi chiến sự kết thúc lại trở về huyện Thanh Bình cũng không muộn."
Phàn Tiểu Linh cuối cùng cũng hiểu tại sao chuyến này lại thấy Du Thiển Thiển vội vàng như vậy, nàng chần chừ một lát rồi khước từ: “Đa tạ lòng tốt của chưởng quỹ, nhưng trong nhà của muội vẫn còn nhiều việc chưa thu xếp xong, nếu như muội tùy tiện rời đi, quan phủ lại có lệnh thu thuế chinh lương gì ban xuống, chín hộ gia đình trong ngõ nhỏ này xem như bị muội liên đới mà gặp tai họa.”
Mười hộ gia đình liền kề nhau không được tùy ý dời chỗ ở, chính là muốn dời chỗ ở cũng phải đến quan phủ xin văn thư dời chỗ, quá trình rườm rà cực kỳ.
Trước đây trong nhà nàng phát sinh mấy vụ án mạng, nàng chuẩn bị đưa Trường Ninh đi nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió, cũng do không xử trí được gia sản và những văn thư này, phải kéo tới vài ngày, kéo dài đến khi quan phủ kết án vẫn không làm xong văn thư, về sau không còn ý định ra bên ngoài trốn tránh sinh sống, nên việc này mới tạm thời gác lại.
Tất nhiên Du Thiển Thiển biết rằng đây là một thời điểm quan trọng, lệnh đóng cửa thành vẫn chưa được dỡ bỏ, người bình thường rất khó xử lý những văn thư này, thương nhân bọn họ cũng phải cho những người làm quan kia rất nhiều lợi ích mới mượn được văn thư phê duyệt cùng thương đội ra ngoài mua hàng hóa.
Nàng ta siết c.h.ặ.t t.a.y Phàn Tiểu Linh, nói: "Ta chỉ là một thương nhân, người bên ngoài ta không thể dẫn theo được, nhưng nếu muội sẵn sàng đi cùng ta, hôm nay giờ Dậu, muội cứ đến cửa thành là được."
Phàn Tiểu Linh gật đầu và nói: "Tâm ý của chưởng quỹ muội hiểu được."
Chỉ là hiện tại nàng thật sự không thể rời đi, càng không nói đến quá trình dời hộ rườm rà kia, riêng chỉ việc Triệu thợ mộc đã bị trưng binh bắt đi, để lại một mình Triệu đại nương, nàng càng không thể bỏ mặc Triệu đại nương ở lại được.
Triệu đại nương cũng chính là nửa bà ngoại của nàng và Trường Ninh.
Du Thiển Thiển thấy không thể lay chuyển được Phàn Tiểu Linh, vì vậy không cố gắng thuyết phục nàng nữa, nàng ta cúi đầu nói với Du Bảo Nhi: “Bảo nhi, tạm biệt Tiểu Linh cô cô và Trường Ninh muội muội đi."
Du Bảo Nhi biết Du Thiển Thiển đến đây là đón cậu nhóc, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ rời khỏi huyện Thanh Bình, vì vậy cậu nhóc quay đầu nhìn Phàn Tiểu Linh: "Tạm biệt, Tiểu Linh cô cô."
Cậu nhóc nhìn Trường Ninh đang nắm vạt áo Phàn Tiểu Linh, nói: "Sau này ta sẽ dạy cho ngươi học chữ."
Trường Ninh rất không phục: "Ta nhất định sẽ biết nhiều chữ hơn ngươi!"
Hai đứa trẻ chỉ tập trung đấu võ mồm, Phàn Tiểu Linh và Du Thiển Thiển không thể nhịn cười, nỗi buồn ly biệt cũng vơi đi mấy phần.
Phàn Tiểu Linh nắm tay Trường Ninh, tiễn mẫu tử Du Thiển Thiển ra đến chỗ xe ngựa ngoài ngõ.
Du Bảo Nhi đang muốn lên xe, nhưng lại lạch bạch chạy trở về, tháo xuống khối ngọc bội đang đeo trên cổ đưa cho Trường Ninh: "Cái này cho ngươi."
Phàn Tiểu Linh vội vàng nói không thể được, nói với Du Thiển Thiển: “Cái này quá quý giá đi."
Du Thiển Thiển ngược lại cười rất dịu dàng, nói: “Để Ninh Ninh giữ đi, đứa nhỏ này quá cô đơn, mỗi khi gặp được bạn chơi cùng, lúc chia tay đều không nỡ rời đi, đồ vật yêu thích của mình đều đưa cho đối phương, biết bao nhiêu là phần tâm ý của đứa nhỏ này."
Thấy Phàn Tiểu Linh gật đầu, Trường Ninh nhận lấy mặt sợi dây mặt ngọc bội kia. Bé giật giật góc áo, nhìn Du Bảo Nhi nói: “Nhưng ta không có đồ gì cho ngươi cả.”
Du Bảo Nhi chỉ vào một con châu chấu rơm treo trên áo của bé, nói: "Ta muốn cái này."
Trường Ninh xem như là được Phàn Tiểu Linh nuôi lớn, cho nên tâm tính thường rất trung thực, trước đây bé chưa bao giờ nhìn thấy ngọc bội, cũng không biết vật kia quý giá như thế nào, bất quá trắng óng ánh nhìn rất đẹp.
Thế nhưng bé cũng rất thích châu chấu đan, Trường Ninh giãy giụa một hồi, cho rằng Du Bảo Nhi thật sự thích con châu chấu đan này, vẫn là cởi xuống đưa cho nhóc.
Bé nói: "Đây là con châu chấu mà Triệu đại thúc trước khi bị bắt đi đã làm cho ta, Triệu đại thúc đã đi vào trong quân, về sau cũng không còn ai làm châu chấu cho ta nữa, ngươi phải giữ lại thật tốt, về sau nếu không muốn nữa thì mang châu chấu trở về đổi sợi dây nhỏ này của ngươi."
Du Bảo Nhi nói: "Ta sẽ giữ nó."
Cậu nhóc còn nhỏ không thể tự mình leo lên xe ngựa, khi Du Thiển Thiển bế cậu nhóc lên, ống tay áo rộng của nàng ta tuột xuống một đoạn, đôi vòng ngọc rộng trên tay cũng tuột xuống một chút.
Phàn Tiểu Linh chú ý trên cổ tay của Du Thiển Thiển giống như là vết thương lưu lại sau khi bị trói.
Nàng đoán rằng vết thương của Du Thiển Thiển đã bị lưu lại khi ở trong đại lao, nàng cau mày lại, cảm thấy đau lòng cho Du Thiển Thiển.
Khi Du Thiển Thiển quay đầu định nói lời tạm biệt với Phàn Tiểu Linh, nhìn thấy Phàn Tiểu Linh đang nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, nụ cười trên mặt hơi dừng lại, vô thức lấy tay áo che vết thương trên tay, lúc này mới tiếp tục nói: "Vậy chúng ta đi đây."
Phàn Tiểu Linh không phát giác được, chỉ cười nói: "Thuận buồm xuôi gió."
Sau khi Du Thiển Thiển cũng lên xe ngựa, xa phu mới đánh xe ngựa rời đi.
Khi Phàn Tiểu Linh cùng Trường Ninh đi bộ về nhà, phát hiện Trường Ninh vẫn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng dùng mũi giày đá những hòn đá nhỏ trên đường, dáng vẻ có chút phiền muộn.
Khi Phàn Tiểu Linh ngồi xổm xuống, nàng mới nhận thấy đôi mắt của bé đã đỏ hoe.
Phàn Tiểu Linh hỏi: "Không nỡ chia tay với Bảo nhi sao?"
Trường Ninh gật đầu rồi lại lắc đầu, buồn bã nói: “Ưng ưng đi, tỷ phu đi, Triệu đại thúc cũng đi, Ninh Ninh nhớ bọn họ…”
Phàn Tiểu Linh ôm muội muội, vỗ nhẹ vào lưng bé một chút, trong khoảnh khắc cảm thấy cũng có chút buồn bã vô cớ.
Nàng nói: “Khi trận chiến kết thúc, bọn họ sẽ trở về.”
-
Cách vài trăm dặm bên ngoài Lư thành.
Hạ Kính Nguyên vừa mang theo binh lính mới trưng binh đi tới cửa thành, liền đụng phải một đội nhân mã từ Yến châu tới, người lãnh binh xa xa nhìn thấy ông ta, liền cười cúi chào ông ta, một đôi mắt hồ ly thấy thế nào cũng rất gian trá: "Hạ đại nhân."
Hạ Kính Nguyên nhìn thấy người này toàn thân áo trắng, trông tuấn tú như tiểu sinh hát hí khúc trên sân khấu, không khỏi cau mày lại.
Tiến lên nghênh đón Hạ Kính Nguyên là thủ vệ Lư thành, nói: "Người này là Công tôn tiên sinh, quân sư dưới trướng của Vũ An hầu, cách đây không lâu đã đến Lư thành, nói rằng phòng thủ của Yến châu rất yếu, muốn tạm điều binh lực của Lư thành.”
Hạ Kính Nguyên sắc mặt nhất thời trầm xuống: "Năm vạn đại quân của phản tặc đang bao vây Lư thành, Lư thành làm sao có thể cho Yến châu mượn binh lực?"
Thủ vệ Lư thành cũng toát mồ hôi lạnh, nói: “Mọi người đều gọi vị Công Tôn tiên sinh này là yêu ma, mạt tướng cũng không biết bên trong hồ lô của hắn bán loại thuốc gì, mạt tướng sớm đã dùng tình hình Lư thành bị bao vây từ chối qua, nhưng Công Tôn tiên sinh nói chỉ lấy một ngàn người trong số binh lính do ngài mới trưng binh.”
Hạ Kính Nguyên nghe được đến đây, trên mặt cũng tỏ vẻ không hiểu chút nào.
Trong lúc này, Công Tôn Ngân một thân áo bào trắng tiên phong đạo cốt thản nhiên đi đến trước mặt Hạ Kính Nguyên: "Tại hạ đến đây cũng chỉ hy vọng Hạ đại nhân trợ giúp phần nào đó sức lực."
Công Tôn Ngân làm việc thay cho Tạ Chinh, trong quân không có quân chức gì, nhưng người này bụng đầy toan tính, không có ai dám khinh thường hắn ta.
Hạ Kính Nguyên mặc dù là châu mục Tế châu, trực tiếp liên hệ với triều đình bên trên, về quân sự lại phải nghe lệnh của Tạ Chinh.
Vì vậy, sau khi Công Tôn Ngân đến trước mặt, ông ta đều đã xuống ngựa, cẩn thận nói: "Yến châu gặp nạn, Tế châu vốn nên hỗ trợ cứu viện, nhưng Công tôn tiên sinh cũng nhìn thấy được tình huống hiện tại của Tế châu..."
Công Tôn Ngân cười nói: "Tại hạ chính là phụng mệnh Hầu gia đến đây giải vây cho Lư thành."
Hạ Kính Nguyên nghe hắn ta không có nhắc tới chuyện mượn binh lực, càng thêm khó hiểu: "Xin chỉ giáo cho?"
Công Tôn Ngân nói: "Việc Ngụy Tuyên chinh lương đánh c.h.ế.t người ở Thái châu đã gây ra một sự náo động lớn, trong đó chưa chắc không có sự góp phần của phản tặc. Chỉ là Tế châu có hồ nước mặn, phản tặc mới lựa chọn bao vây Tế châu, nếu trong thời gian dài không thể tấn công Tế châu, có khả năng phản tặc quay đi sẽ tấn công Thái châu. Ý tứ của Hầu gia chính là, Yến châu yếu thế phải sai người đến Tế châu viện binh. Phản tặc nếu như thấy Tế châu vẫn có thể cho Yến châu mượn binh lực, tất nhiên sẽ hoài nghi binh lực chân chính của Tế châu, trong thời gian ngắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Hạ Kính Nguyên hỏi: "Trường Tín vương sẽ dễ dàng bị lừa bởi mánh khóe này chứ? Nếu như ông ta quay đi lại tấn công Thái châu thì sao?"
Nụ cười trên mặt Công Tôn Ngân vẫn không phai: “Hầu gia lại phái người đến Thái châu mượn binh.”
Hạ Kính Nguyên nghe những lời này một lúc không nói gì, trong đầu chỉ nghĩ về kế hoạch này.
Cả Thái châu và Tế châu đều có bê bối náo động chinh lương, lòng dân ly tán, nhưng phản tặc lại chọn tiến đánh Tế châu, đơn giản là bọn họ nhìn trúng hồ nước mặn ở Tế châu.
Vũ An hầu phái người từ Yến châu đến cầu viện Thái châu và Tế châu, không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là nói với phản tặc rằng Yến châu hiện tại là nơi tốt nhất để giành lấy, mà Tế Châu và Thái châu đều có thể cho Yến châu mượn binh lực, nghiễm nhiên binh lực của hai châu này mạnh hơn nhiều so với Yến châu.
Nếu như là trước kia Trường Tín vương có khả năng sẽ lo lắng là âm mưu, nhưng hiện Yến châu và phía bắc Cẩm châu phía bắc đang giao chiến với người Bắc Ngất, Yến châu yếu phòng ngự cũng không phải là không có khả năng.
Cuối cùng, Hạ Kính Nguyên gọi phó tướng: "Công tôn tiên sinh muốn bao nhiêu binh mã, ngươi đi giao cho Công tôn tiên sinh."
Công Tôn Ngân cúi đầu tạ lễ: "Tạ hạ cảm tạ Hạ đại nhân vì điều này."
Hạ Kính Nguyên nói: "Nếu như có thể giải vây cho Lư thành, bảo vệ được Tế châu, là Hạ mỗ phải đa tạ tiên sinh và Hầu gia mới phải."
Công Tôn Ngân lại khách sáo với ông ta hai câu rồi mới rời đi.
Nửa canh giờ sau, Công Tôn Ngân mặc áo trắng như tuyết mang theo một ngàn tân binh trở về nơi binh sĩ Yến châu đang dựng doanh trại.
Vừa vào trong lều vải, trên mặt hắn ta rốt cuộc không kìm được lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nhìn người đang ngồi tựa trên giường, khóe mắt cùng trên mặt còn mang theo vết bầm tím, nháy mắt hỏi: "Nha, dưới gầm trời này, còn ai có thể đánh cho ngươi thành dạng này?"
Danh Sách Chương: