Trưởng công chúa Tề Xu đã bị An thái phi cấm túc nhiều ngày.
Đêm giao thừa tối nay, mẫu tử hai người cũng chỉ vừa ăn xong một bữa cơm tất nhiên đơn giản, An thái phi trở lại Phật đường nhỏ tiếp tục tụng kinh.
Trong lòng Tề Xu buồn bực, phất tay áo đi ra khỏi noãn các, lão ma ma bên cạnh An thái phi theo sát nàng ta từng bước: "Công chúa muốn đi đâu?"
Tề Xu kiêu căng được nuông chiều hơn mười năm, cũng không phải là người tốt tính, lập tức quay sang nói một câu: “Bản công chúa ăn không tiêu, muốn đi ra ngoài một chút, cửa cung đều đã bị mẫu phi khóa lại, các ngươi còn lo lắng bản công chúa đi nơi nào?”
Lão ma ma bị Tề Xu nói thế nhưng cũng không có tỏ ra tức giận, chỉ đứng dậy khẽ cúi người nói: "Công chúa nên mặc áo choàng, bên ngoài gió tuyết lớn, cẩn thận cảm lạnh."
Tề Xu không thèm quan tâm đến những người xung quanh mẫu phi, bọn họ đã đi theo An thái phi đã lâu, từng người dường như đều đã thành Bồ tát, thần thái ngữ khí nói chuyện đều giống nhau, khiến Tề Xu cảm thấy vô cùng phiền phức.
Nàng ta chỉ mang theo một vài cung nữ thiếp thân của mình, ngẩng cao đầu đi ngang qua ma ma kia.
Lão ma ma quỳ ở phía sau nói: "Cung tiễn công chúa điện hạ."
Khi ra ngoài, Tề Xu thật sự cảm thấy hơi lạnh, nàng ta đứng tại cầu mái che nhìn mặt trăng lạnh giá treo cao trên bầu trời, tay cầm một chiếc bếp lò bằng đồng chạm khắc hoa rỗng, lẩm bẩm một tiếng: “Không biết tên đầu gỗ Công Tôn kia hiện tại đang làm cái gì…”
Âm thanh của nàng ta quá nhỏ, cung nữ đứng bên cạnh nghe không rõ, nhẹ giọng hỏi: "Công chúa nói gì ạ?"
Tề Xu mím môi nói: "Không có gì, chúng ta đi vườn mai một chút đi."
An thái phi khi còn trẻ cũng được sủng ái, tiên đế đặc biệt hạ lệnh cho người trồng cả một rừng mai trong cung của bà ta, khi mùa đông giá rét đến, hoa mai trong vườn tranh nhau nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Đêm nay tuyết rơi nhẹ, con đường lát đá xanh ở rừng mai lẽ ra phải phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng tiểu thái giám quét đường lại sợ chủ tử sẽ có nhã hứng thưởng mai vào đêm giao thừa, cho nên vào sáng sớm đã dọn sạch tuyết đọng trên đường.
Tề Xu cùng một đám cung nữ đi dạo một hồi, đột nhiên nói: "Các ngươi ở lại chỗ này, không cho phép đi theo, ta đi treo túi thơm cầu phúc."
Đám cung nữ thấp giọng trả lời "Vâng".
Một mình Tề Xu đi vào sâu trong vườn mai một đoạn ngắn, tìm được một nhánh hoa mai nở rộ vô cùng xinh đẹp, từ trong n.g.ự.c lấy ra chiếc túi thơm chứa đầy tâm tư thiếu nữ của mình, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh thêu trên đó, đang chuẩn bị kiễng chân treo lên, lại nghe được vài tiếng cười yêu kiều của nữ tử truyền đến từ hòn giả sơn bị cành mai che chắn ở phía trước.
Chẳng lẽ có người ở đây yêu đương vụng trộm?
Sắc mặt Tề Xu lập tức thay đổi, muốn nổ tung phát tác, nhưng lại siết túi thơm trên tay của mình, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, muốn làm bộ như không nghe thấy gì mà rời đi, nhưng lại nghe thấy: "Ta lừa ngươi làm gì, gần đây công chúa bị Thái phi giám sát nghiêm ngặt, cũng không có đi nơi nào..."
Một giọng nói có chút âm nhu vang lên: "Người bên cạnh Trưởng công chúa cũng không đi lãnh cung sao?"
Nữ nhân kia hơi thở hổn hển trả lời: “Những người làm hạ nhân như chúng ta, không có lệnh bài của Thái phi, cũng không thể rời khỏi Thọ Dương cung…”
Hoa Thọ Dương là tên gọi khác của hoa mai, cung của An thái phi cũng được gọi tên theo khu rừng mai này.
Tề Xu hét lớn một tiếng: "Người nào ở đây, cút ra đây cho bản cung!"
Một tiếng này đừng nói nam nữ phía sau hòn giả sơn, ngay cả cung nhân chờ ở bên ngoài cũng giật mình vội vàng chạy tới.
Một đôi cung nữ thái giám ăn mặc xộc xệch từ sau hòn giả sơn lộn nhào đi ra, hai người đều sợ đến tái nhợt, dập đầu như giã tỏi trước Tề Xu: "Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!"
Tề Xu đã sớm biết cung nữ và thái giám trong cung cũng có kết duyên đối thực, nhưng giờ khắc này lại cảm thấy buồn nôn, nàng ta nhận ra cung nữ kia chính là người trong cung của mình, còn tên thái giám nhìn thì lạ mắt.
Nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm cung nữ: "Ngươi đang theo dõi bản cung?"
Cung nữ run rẩy cả người, khuôn mặt mờ mịt vì khóc: "Nô tỳ không dám... Nô tỳ không dám..."
Tề Xu quay đầu nhìn tên thái giám: "Ngươi là người trong cung nào?"
Thái giám nhướng mắt nhìn Tề Xu một chút, sau đó vội vàng cúi đầu, mặc dù cũng sợ hãi, nhưng tựa hồ so với cung nữ còn có tự tin hơn: “Nô tài... Nô tài là tư lễ giám, Cao công công bên cạnh bệ hạ chính là nghĩa phụ của nô tài."
Tề Xu cười lạnh thành tiếng, hóa ra thái giám tổng quản bên cạnh Tề Thăng chính là chỗ dựa của hắn ta.
Nhưng nếu hắn ta có thể hỏi cung nữ những câu hỏi đó, hiển nhiên Tề Thăng đã nghe nói về việc nàng ta giúp Tạ Chinh điều tra cung nữ bị điên trong lãnh cung.
Sống lưng một trận ớn lạnh, Tề Xu cảm thấy đầu gối nhũn ra, nàng ta nhìn tên thái giám kia biểu lộ ra bộ dáng hận không thể ăn thịt người, sắc bén nói: "Trói tên hoạn quan bẩn thỉu này lại cho bản cung, trước giam lại!"
Sau đó quay người bước nhanh ra khỏi rừng mai, dùng sức nắm lấy tay của cung nữ tâm phúc của mình, phân phó nói: “Nhanh, ngươi cầm lấy lệnh bài của ta, lập tức đi tới điện Thái Cực tìm Vân Huy tướng quân, nói lãnh cung có biến!"
Cung nữ chạy một đường rời đi, nhưng còn chưa đi ra khỏi rừng mai, đã bị An thái phi dẫn người cản lại.
An thái phi nhìn nữ nhi của mình, vẻ ưu nhã trên mặt lắng đọng theo năm tháng rõ ràng có chút tức giận: “Xu nhi, con lại muốn làm loạn cái gì?”
Tề Xu gấp gáp nói: "Mẫu thân! Đây không phải là làm loạn! Chuyện lãnh cung con đã nhúng tay vào, đây không phải giống với chuyện năm đó của ngài, cứ đóng chặt cửa cung là có thể bình yên vô sự! Nếu như Vũ An hầu bị Tề Thăng mưu hại, về sau Tề Thăng cũng sẽ đem chuyện này tính tới lên đầu của chúng ta! Cho dù Tề Thăng có thắng, tính khí điên cuồng kia của hắn có tiếp tục để cho mẫu tử chúng ta vui vẻ không?"
Vừa vặn có cung nhân ở phía sau trấn áp cung nữ thái giám yêu đương vụng trộm từ trong rừng mai đi ra, Tề Xu chỉ vào hai người kia mà chất vấn An thái phi: “Tay của Tề Thăng đã đưa tới cung của chúng ta rồi, mẫu phi còn muốn không đếm xỉa đến nữa sao?"
An thái phi nhìn hai người bị trói gô lại, cân nhắc một hai, cuối cùng nói: “Mở cửa cung.”
-
Điện Thái Cực.
Bữa tiệc đã sớm qua ba tuần rượu, Phàn Tiểu Linh ngước mắt nhìn chiếc ghế trống của Tạ Chinh, sự lo lắng giữa hai lông mày ngày càng sâu, khi nàng đang định kiếm cớ ra ngoài nhìn một chút, một cung nữ đến rót rượu bất động thanh sắc đụng vào khuỷu tay nàng một chút.
Được váy dài che lấp lại, Phàn Tiểu Linh cảm thấy có thứ gì đó được đưa vào lòng bàn tay của mình, nàng lập tức khép c.h.ặ.t t.a.y lại.
Sau khi cung nữ rời đi, Phàn Tiểu Linh giả vờ loạng choạng đứng dậy, một người đang đợi phía sau tiến tới đỡ nàng, hỏi nàng muốn đi đâu, Phàn Tiểu Linh lấy cớ muốn đi tịnh phòng, cung nữ kia liền cung kính dẫn Phàn Tiểu Linh đi đến tịnh phòng.
Sau khi Phàn Tiểu Linh rời khỏi bữa tiệc, Lý Thái phó đang ngồi ở ghế đầu đám quan văn liếc mắt nhìn bóng lưng Phàn Tiểu Linh rời đi, sau đó lại nhìn chiếc ghế trống quan võ ở đối diện, trong đôi mắt già nua ẩn chứa cảm xúc khiến người khó nhìn thấu được.
Một lúc sau, một tên hạ nhân tiến lên thì thầm điều gì đó vào tai của Lý Thái phó.
Lý Thái phó vẫn luôn điềm tĩnh hiếm khi thay đổi sắc mặt, sau khi vẫy lùi hạ nhân, mới đứng dậy ôm quyền nói với hoàng đế phía trên rõ ràng vô cùng đang thoải mái: "Lão thần hổ thẹn, tối nay quần thần đều cao hứng vui vẻ yến ẩm, lão thần vốn nên cùng với bệ hạ và chư vị đồng liêu vui mừng cho năm mới, nhưng vì người đã già, không còn dùng được, người đang rất mệt mỏi, đành phải khẩn cầu bệ hạ cho phép lão thần trở về phủ trước."
Tiết mục hay còn chưa bắt đầu, Tề Thăng hiển nhiên rất không vui, nói: "Thái phó nếu mệt mỏi, cứ tạm đến thiên điện nghỉ một lát đi."
Lý thái phó liên tục nói "sợ hãi", ngôn từ rất khẩn thiết nói: "Bệ hạ, đây là chiết sát lão thần!"
Tâm tình hôm nay của Tề Thăng không tệ lắm, sợ ý đồ giữ người của mình quá mức lộ liễu, nói: "Đã như vậy, Thái phó cứ rời tiệc trước đi."
Sau khi Lý thái phó dẫn nhi tử rời khỏi đại điện, hắn ta lắc ly rượu nói một câu có ý riêng: "Vũ An hầu đi thay xiêm y đã lâu sao còn chưa thấy quay lại? Chẳng lẽ đã mệt tìm tạm chỗ nào nghỉ ngơi rồi?"
Bách quan đều không dám tiếp lời, Tề Thăng tự cười một mình: “Chư vị ái khanh cứ tiếp tục uống đi, cũng không thể bởi vì không có Thái phó và Vũ An hầu ở đây, liền khiến cho khung cảnh trở nên lạnh nhạt”. Lúc này, một tiểu thái giám lộn nhào chạy vào: "Bệ hạ không tốt rồi! Lãnh cung bị hỏa hoạn!"
Tề Thăng không nén được hưng phấn trong đáy mắt, nhưng vẫn làm ra vẻ tức giận mắng: "Đang yên lành làm sao lại hỏa hoạn?"
Thái giám luống cuống nói: "Cái này... Nô tài cũng không biết."
Tề Thăng mắng một câu "Phế vật", từ trên long ỷ đứng dậy: "Trong lãnh cung còn rất nhiều phế phi ở trong đó, hiện tại là thời khắc bước sang năm mới, cũng đừng nháo đến nhân mạng, theo trẫm đi xem một chút!"
Thiên tử cũng đã muốn đến lãnh cung, quần thần tham gia cung yến cũng chỉ có thể đi cùng.
-
Tuyết càng rơi dày đặc, gió thổi lồng lộng, Phàn Tiểu Linh mặc trang phục thái giám chạy vội đến một lối nhỏ dẫn đến lãnh cung, chỉ cảm giác như hai má bị đao băng cứa vào.
Lãnh cung phía xa đang bốc cháy ngùn ngụt, gió thổi qua trước mặt mang theo mùi khét lẹt.
Phàn Tiểu Linh nghiến chặt răng, chỉ hận không thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Trên tờ giấy cung nữ kia đưa cho nàng viết: "Lãnh cung có biến, Vũ An hầu gặp nạn." Sau khi ra ngoài, nàng ra lệnh cho cung nữ đưa nàng đến tịnh phòng rời đi, nhanh chóng tìm lấy tờ giấy cung nữ đã đưa cho nàng.
Cung nữ kia tự nhận là người thân cận của Trưởng công chúa, thậm chí còn cho nàng xem lệnh bài của Trưởng công chúa, sau khi xác định được thân phận của đối phương, Phàn Tiểu Linh không dám chậm trễ một khắc.
Quan bào của nàng quá dễ nhận ra, trên đường đi nàng đã trực tiếp đánh bất tỉnh một tên thái giám, cởi bộ xiêm y đối phương xuống mặc lên người, sau đó mới lao thẳng đến lãnh cung.
Vị trí của lãnh cung rất hẻo lánh, đêm nay lại là đêm giao thừa, cung nữ thái giám cũng lười nhác, lửa cháy ngùn ngụt, chỉ có mấy tên thái giám xách thùng đi lấy nước dập lửa.
Phàn Tiểu Linh chạy một mạch nhanh đến nỗi những người khác cho rằng nàng đi chữa lửa, cho nên cũng không hoài nghi gì.
Nàng bước rất nhanh, chỉ trong vài hơi thở đã bỏ xa đám thái giám phía sau đang đi chữa lửa, khi đến lãnh cung, nàng phát hiện bên trong cung điện đổ nát có một số đồ lặt vặt bên cạnh bị đốt cháy, còn vẫn chưa lan tới người bên trong.
Phàn Tiểu Linh chạy về phía trước mấy bước, liếc mắt liền thấy cửa lãnh cung bị đánh thủng một lỗ lớn, trên chốt cửa treo một cái ổ khóa cực lớn.
Trên ô cửa mở toang, m.á.u tươi nhuộm đỏ tấm ván gỗ đứt gãy ở giữa.
Trên mặt đất còn có một chuỗi vết m.á.u kéo dài rất xa, nhưng lúc này m.á.u tươi chảy ròng ròng, lại là ban đêm, cho nên mơ hồ che lấp.
Tim của Phàn Tiểu Linh lập tức đập cực nhanh, nàng khom người đi qua khe cửa vào bên trong lãnh cung, mượn ánh lửa cháy hừng hực ở cung điện phía xa, liếc mắt liền nhìn thấy trong viện khắp nơi đều là thi thể.
Có thái giám, cũng có Kim Ngô vệ.
Trái tim Phàn Tiểu Linh như bị bóp chặt, nàng không dám gọi tên Tạ Chinh, chỉ lớn tiếng gọi: "Ngôn Chính? Huynh ở chỗ này à?"
Thấy trong phòng có vết tích đánh nhau, nàng vội chạy đến xem xét thì thấy ở cửa có một thái giám bị cắt cổ, trong phòng còn có một nữ nhân ăn mặc không chỉnh tề bị vặn gãy cổ.
Nhưng trong nháy mắt, nàng đoán ra được kế hoạch của hoàng đế, một trận hung ác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, lửa giận tột độ khiến hai bàn tay đang nắm chặt của Phàn Tiểu Linh nổi đầy gân xanh.
"Giết... g.i.ế.c người!"
"Mau! Mau đi gọi người! Lãnh cung có người chết!"
Bên ngoài truyền đến tiếng quỷ khóc sói tru, chính là đám thái giám đi chữa lửa kia chạy tới.
Phàn Tiểu Linh không dám ở lại lâu, nàng đoán Tạ Chinh đã phá hỏng cửa cung chạy đi, chỉ là chắc chắn hắn đã bị thương, chỉ sợ là không thể đi xa.
Nàng trực tiếp leo lên đầu bức tường lãnh cung rồi lộn ra ngoài.
Lãnh cung không thể so được với những nơi khác, những nơi ánh lửa không thể chiếu tới đều là một mảnh đen kịt, ngay cả vết m.á.u trên đất cũng không thể phân biệt được, nhưng Phàn Tiểu Linh lại có thể nhạy bén ngửi thấy mùi m.á.u trên tường cung điện, nhìn kỹ phía dưới, trên tường cung điện cũng có dấu tay máu.
Nàng đưa tay ra so sánh một chút, sau khi xác nhận đó là dấu tay của Tạ Chinh, giữa hai hàm răng mơ hồ có một cỗ mùi tanh.
Chẳng lẽ hắn bị thương đến mức chỉ có thể dựa vào tường mà đi sao?
Phàn Tiểu Linh bước nhanh về phía trước, tìm kiếm mùi m.á.u tươi.
Nàng phải nhất định mang hắn đi trước khi Kim Ngô vệ đến đây!
Sau khi đi qua không ít con đường, cuối cùng nhìn thấy một nửa người đang ngâm mình trong nước tại hồ Thái Dịch bên cạnh hòn giả sơn, Phàn Tiểu Linh suýt nữa đã vui đến phát khóc, nàng nhanh chóng bước tới, thấp giọng gọi: " Tạ Chinh!"
Tạ Chinh nhắm chặt hai mắt không đáp, mặt nạ dịch dung trên mặt không biết đã rơi ở đâu, đôi môi của hắn dưới ánh trăng cơ hồ cùng trắng bệch cùng với màu của gương mặt.
Phàn Tiểu Linh cả kinh, đưa tay sờ sờ mặt của hắn: "Huynh làm sao..."
Chưa kịp nói hết câu, nàng đã bị cánh tay kia kéo xuống nước, đồng thời cổ bị siết chặt.
Cảm giác ngột ngạt lúc đó khiến Phàn Tiểu Linh chắc chắn rằng hắn đang cố gắng hết sức để g.i.ế.c nàng, nàng kéo cánh tay đang bóp cổ họng nàng của Tạ Chinh, khó khăn nói: "Là... Ta."
Từ khóe mắt liếc tới cũng chỉ có thể thấy được đôi mắt phượng của Tạ Chinh đỏ tươi đến mức mạch m.á.u trong mắt như muốn nổ tung, lạnh lùng lại ngoan lệ.
Hắn không còn nhận ra mọi người nữa.
Cảm giác ngột ngạt dữ dội khiến Phàn Tiểu Linh càng thêm yếu sức chống cự, nhưng không biết có phải hành động siết cổ đến quá gần hay không, hắn ngửi thấy được mùi cơ thể nàng, bàn tay đang giữ cổ họng nàng của Tạ Chinh đột nhiên buông lỏng.
“A Linh?” Sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng, mái tóc ướt sũng xõa ra sau, xiêm y ướt sũng hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, phối hợp với đôi mắt đỏ như máu, cả người toát ra một cỗ yêu dị không cách nào hình dung được.
Hắn dùng bàn tay bị thương đã bị ngâm đến trắng bệch nhẹ nhàng vuốt ve cổ Phàn Tiểu Linh đã bị hắn siết đến đỏ ửng, rõ ràng cả người hắn đã bị nước của hồ Thái dịch ngâm thành một tảng băng, nhưng nhiệt độ giữa hơi thở vẫn còn bỏng rát.
"Xin lỗi, ta không biết là nàng..."
Âm thanh của hắn khàn đến không tưởng tượng nổi, giống như đang cố gắng hết sức để kìm nén điều gì đó, nhưng đầu ngón tay vuốt ve làn da mỏng manh trên cổ Phàn Tiểu Linh trong nháy mắt trở nên nóng rực, khiến hắn không tự chủ được cúi đầu hôn lên má của Phàn Tiểu Linh.
Đôi môi mỏng lạnh như băng, hơi thở nóng như lửa, giống như dáng vẻ thời khắc này của hắn, quỷ dị mà xinh đẹp.
Phàn Tiểu Linh lúc này đã khôi phục lại, đương nhiên nàng biết đây là triệu chứng hắn đã trúng thuốc, nên ngửa người ra sau tránh né môi của hắn, nâng cánh tay hắn nói: “Lãnh cung đang bốc cháy, ở đây không an toàn, ta mang huynh xuất cung trước."
Dưới lòng bàn tay truyền đến một cỗ ấm áp, nhưng không phải nhiệt độ trên cánh tay của hắn, mà là máu.
Sau khi nhận ra cánh tay của hắn cũng bị thương, Phàn Tiểu Linh vén tay áo của hắn lên nhìn, liền thấy trên cánh tay trái của hắn đều là vết đao dày đặc bị ngâm đến trắng bệch.
Rõ ràng là hắn đã lên kế hoạch để giữ cho chính bản thân được tỉnh táo.
Nàng tức giận đến hốc mắt có chút đỏ, cắn răng hỏi: "Còn có chỗ nào bị thương nữa?"
Sau khi cả người của Tạ Chinh được thả lỏng, rốt cuộc không còn sức lực chống đỡ tác dụng của thuốc, toàn bộ đều phải nhờ vào Phàn Tiểu Linh chống đỡ mới có thể đứng vững, ngọn lửa trong cơ thể gần như đốt cháy toàn bộ m.á.u trong cơ thể hắn, hắn nhìn người gần trong gang tấc, hầu kết lăn lộn, những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc rối xẹt qua mi mắt rồi rơi xuống hồ, cả người giống như một yêu nghiệt câu người trong truyền thuyết phải dựa vào hút tinh khí của con người để sống.
Hắn đã không còn nghe rõ được nàng đang hỏi gì, trước mắt hắn chỉ thấy đôi môi đỏ mọng khẽ mở rồi khẽ khép, hắn trực tiếp ôm lấy mặt của nàng, nặng nề hôn lên.
Danh Sách Chương: