Trợ lý Trịnh hành động rất nhanh, đám người do cô ấy mang đến đã bao vây và khống chế Tổng Phùng Ngọc, khiến cô ấy ngã sóng soài trên mặt đất, vô cùng thê thảm. Bộ điều khiển trong tay Tống Thức Chu bị ném xuống đất, bảng mạch tinh vi bên trong vỡ tan trong chớp mắt, tay cô bị mảnh vỡ cắt rách, máu chảy dài trên tay, trong ánh nến leo lắt, dòng máu ấy trở nên lộng lẫy và ngọt ngào.
Đôi mắt hổ phách vốn luôn dịu dàng giờ đây lạnh lẽo vô cùng. Giọng của Tống Thức Chu bình thản, nhưng lại chứa đựng cảm xúc khiến người nghe phải rùng mình:
“Chị Ngọc, chị đã biết hết mọi việc em làm, vậy chị lấy đâu ra gan dạ và dũng cảm để nghĩ rằng có thể chết cùng em?"
Vừa dứt lời, cả căn phòng chìm trong một sự xôn xao.
Tống Phùng Ngọc ngã gục xuống đất, tay bị bẻ quặt ra sau, ánh mắt đầy sự không thể tin nổi. Áp lực từ Engima khiến cô ấy không thể cử động. Có lẽ từ khoảnh khắc nào đó mà cô ấy không nhận ra, Tống Thức Chu đã trở thành một người mà bà ta mãi mãi không thể kiểm soát được nữa.
Bên ngoài ngôi chùa, một đoàn người đang hối hả bước đi. Đường núi trơn trượt vì cơn mưa lớn vừa trút xuống. Áo khoác của Bạch Nhược Vi ướt sũng, nước mưa nhỏ xuống từ mái tóc dài của chị.
Một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay Tống Thức Chu, không cần lý do gì, chỉ đơn giản là nắm tay cô. Mùi hương nguyệt quế lạnh lẽo nhưng quen thuộc bao quanh cô, mang lại cảm giác an toàn. Tống Thức Chu khẽ run rẩy ngón tay. Trong ngôi chùa Bảo Hạp Tự lạnh lẽo và điên cuồng này, hơi ấm từ cơ thể của Bạch Nhược Vi là thứ duy nhất cô cảm nhận được.
Giọng của Tống Thức Chu lộ ra chút do dự:
“Tiểu thư Bạch... sao chị lại đến đây?”
Làm sao Bạch Nhược Vi biết rằng cô bị một kẻ điên quấn lấy? Chị ấy lẽ ra đang họp ở Viện Giám sát, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Người kia khẽ cười, không nói gì, chỉ siết chặt tay cô hơn.
Bàn tay của Bạch Nhược Vi luôn ấm áp và mềm mại, lúc này chị nắm chặt tay Tống Thức Chu, ngón tay đan vào nhau, một cách tự nhiên mà cả hai không hề nhận ra.
Trên gương mặt của Tống Phùng Ngọc xuất hiện một nụ cười tuyệt vọng:
“Chị đến rồi à?”
Cô ấy nhìn về phía Bạch Nhược Vi.
“Chị không phải nên ở lại Viện Giám sát sao? Thế nào, bỏ tất cả chỉ để được ở bên Tống Thức Chu, đúng là chị yêu cô ấy thật đấy.”
Khi thất bại đã định, nói thêm cũng chỉ khiến bản thân càng thêm nhục nhã. Tống Phùng Ngọc tất nhiên hiểu rõ điều này.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một âm thanh nặng nề vang lên từ phía trước bệ thờ. Cây hương dài duy nhất còn chưa cháy hết bị cơn gió thổi ngã, ngọn lửa ngay lập tức lan ra những tấm phướn treo, và chỉ trong chưa đầy mười giây, cả ngôi chùa đã chìm trong biển lửa.
Ngôi chùa gỗ nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng. Trong cơn lửa dữ, Tống Phùng Ngọc thoáng có chút bối rối nhưng rồi dường như đã chấp nhận. Cô ấy không ngờ rằng cây hương sẽ bị gió thổi ngã, như thể ngay cả trời đất cũng đang giúp cô ấy.
Khóe miệng cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ:
“Thức Chu, em không thể chạy thoát đâu."
Bởi vì đó là một lời nguyền.
Đó là lời nguyền của số phận, đã được định sẵn ngay từ khi Tống Thức Chu ra đời, là điều không ai có thể thay đổi.
Từ giây phút cô được sinh ra, từ khi cô bị Tống Lam Y bỏ lại nhà họ Lục, cô đã định sẵn sẽ mãi mãi bị cuốn vào những rối ren với những con người này.
Ngay khi ngọn lửa bùng lên, mọi người trong chùa lập tức chạy ra ngoài, nhưng ngọn lửa lan quá nhanh, lớp nhựa của chất nổ chỉ có thể chịu đựng được trong chưa đầy nửa phút trước cơn lửa dữ.
Nhưng Bạch Nhược Vi lại không tin vào số phận, càng không tin vào lời nguyền.
Giọng chị vang lên trong tai mọi người:
“Nằm xuống!"
Ngay trước khi tiếng nổ lớn vang lên, chị lao tới và đẩy Tống Thức Chu ngã xuống đất. Bạch Nhược Vi ôm chặt lấy eo cô, đôi mắt cô dường như chứa một lớp sương mờ. Trong ngọn lửa hung dữ ấy, ánh mắt của chị trở nên sáng rực, như thể ngọn lửa bắt đầu từ đáy mắt chị.
“Em đừng sợ.”
Tống Thức Chu bỗng cảm thấy nghẹn ngào:
“Em không sợ.”
Cô chưa bao giờ sợ hãi.
Bởi vì sợ hãi cũng chẳng ích gì, đó là bài học mà Tống Thức Chu đã học được từ khi còn nhỏ. Dù có chuyện gì xảy ra, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù tệ đến đâu thì cũng không tệ hơn hiện tại.
Sóng xung kích từ vụ nổ mạnh đến mức làm rung chuyển cả vách đá. Bạch Nhược Vi ôm chặt lấy eo cô, khẽ nói đủ cho hai người nghe thấy:
“Ôm chặt lấy chị.”
Đó là bôn chữ run rẩy vì bị khí nén và cảm xúc ép buộc, nhưng cũng rất kiên định.
Rõ ràng đó là khoảnh khắc vô cùng nguy hiểm, nhưng nụ cười của Bạch Nhược Vi lại mong manh và nhẹ nhõm.
Chị nghĩ, thật ra chị không phải lúc nào cũng kiên định như thế. Ít nhất, ở kiếp trước chị không kiên định. Chị đã không chọn tình yêu của Tống Thức Chu ở kiếp trước, vậy thì kiếp này, chị sẽ dùng mọi khoảnh khắc của hiện tại để bù đắp.
Nếu hỏi Bạch Nhược Vi có điều gì khiến chị sợ hãi không, có lẽ chị sẽ thành thật nói rằng không. Nhưng rồi chị sẽ nhận ra, thật ra chị có một điều sợ hãi.
Điều khiến chị sợ đến mất ngủ cả ngày lẫn đêm.
Chị sợ Tống Thức Chu chết.
Bạch Nhược Vi không biết chuyện gì đã xảy ra trong ngôi chùa, không biết mối hận thù giữa Tống Thức Chu và Tống Phùng Ngọc. Chị chỉ biết rằng, chị không thể để những gì đã xảy ra ở kiếp trước lặp lại lần nữa.
Mặt đất nhão nhoét sau trận mưa lớn, vừa lạnh vừa dính. Cảm giác lăn trên mặt đất không dễ chịu chút nào. Những viên đá vụn cắt vào da thịt hai người, nhưng có một đôi tay luôn siết chặt eo Tống Thức Chu.
Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Bạch Nhược Vi.
Đó là tiếng tim đập rất lớn, rất mạnh.
Cảm giác chóng mặt khi lăn xuống dốc khiến cô buồn nôn, nhưng điều mà cô nghĩ tới lúc này lại là khoảnh khắc Bạch Nhược Vi lấy được tờ thú tội của vợ chồng họ Lục cho cô. Khi nhìn thấy ánh mắt không tin nổi của cô, người kia chỉ kiên định nói một câu:
“Đáng lẽ em phải lấy được từ lâu rồi."
Đó là hình ảnh cả hai cùng nhau lăn xuống con đường tuyết trắng ấm áp, nơi Bạch Nhược Vi từng bảo cô đừng buông tay. Giống như bây giờ, hai người lại ôm chặt lấy nhau lăn xuống.
Là nụ hôn đầy kìm nén nhưng cũng khiến người ta đỏ mặt trong bãi đỗ xe tối tăm.
Là vô số lần mười ngón tay đan chặt vào nhau, là nét mặt đắm chìm của Bạch Nhược Vi trên gương mặt thanh tú ấy. Là ánh mắt quyến rũ khi họ gặp nhau lần đầu tiên, khi Bạch Nhược Vi ngồi bên quầy bar.
Khoảnh khắc trước khi cô mất đi ý thức, đôi mắt xanh nhạt của người kia lại một lần nữa tràn ngập trong thế giới của cô. Cô cảm thấy điều này rất quen thuộc, vì dường như khi tái sinh, cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy cũng chính là sắc xanh đậm này.
.....
“Khoảng 12:30 trưa nay, một vụ nổ đã xảy ra tại chùa Bảo Hạp Tự trên núi Đông Hằng. Nguyên nhân của vụ nổ hiện đang được điều tra..."
“Được biết, vụ nổ nghiêm trọng này đã gây ra một trường hợp bị thương nặng, một người bị thương nhẹ và nhiều người khác bị thương nhẹ."
“Vụ việc đang được điều tra, Viện khuyến cáo người dân Nội Thành chú ý đến an toàn cá nhân..."
Không biết vì cảm giác của chị hay vì lý do nào khác, nhưng Bạch Nhược Vi cảm thấy căn phòng bệnh này lạnh lẽo vô cùng.
Phóng viên trong Nội Thành luôn nhanh nhạy. Chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ, tin tức về vụ nổ đã tràn ngập các trang báo. Nhưng có lẽ tin tức này sẽ không kéo dài lâu, vì sau khi Nghị trưởng Trần biết tin Tống Thức Chu bị thương, bà ấy đã nổi cơn thịnh nộ, thề sẽ nhổ tận gốc nhà họ Tống khỏi Nội Thành.
Mùi thuốc khử trùng quen thuộc tràn ngập quanh Bạch Nhược Vi, người nằm trên giường bệnh vẫn đang nhắm mắt. Vì đã được Tống Thức Chu đánh dấu, chị rất nhạy cảm với pheromone của Tống Thức Chu. Hương hoa quỳnh nhạt nhòa đến mức nếu không chú ý kỹ sẽ không thể nhận ra.
Bạch Nhược Vi khoác một chiếc áo vest xanh đậm dày, mái tóc dài màu trắng phủ lên vai, dù vết bùn đã được gột rửa sạch sẽ nhưng phần đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Đáng lẽ ra, chị nên trân trọng những giây phút yên bình này khi ở bên Tống Thức Chu, nhưng giờ đây, lòng chị lại trống rỗng.
Mùi hương của hoa quỳnh ngày càng nhạt, như sắp biến mất hoàn toàn, điều đó khiến chị không thể chịu đựng nổi.
Gương mặt thanh tú của Bạch Nhược Vi vô cùng bình thản, nhưng khi nhìn kỹ vào ánh mắt của chị, có thể thấy rõ sự run rẩy và cố chấp.
Không biết đã bao lâu trôi qua, chị từ từ áp mặt vào ngực Tống Thức Chu.
Khi Lý Ninh Chi bước vào, đó là cảnh tượng mà cô ấy nhìn thấy.
Bóng lưng của người phụ nữ ấy trở nên mong manh đến mức khiến người khác phải đau lòng. Chiếc lưng cao thẳng ấy khẽ run rẩy. Khi nghe thấy tiếng bước chân của Lý Ninh Chi, Bạch Nhược Vi từ từ ngồi dậy khỏi người Tống Thức Chu. Dù đuôi tóc vẫn còn ẩm, trên mặt có vài vết trầy xước, nhưng dáng vẻ thanh cao của Bạch Nhược Vi vẫn khiến người khác ngưỡng mộ.
Lý Ninh Chi khẽ nói: “Tiểu thư Bạch, vụ việc ở chùa Bảo Hạp Tự đã được điều tra rõ ràng. Tiểu thư Tôn, người đi thắp hương cùng tiểu thư Tống, cho biết..."
Bạch Nhược Vi nhắm mắt lại, cắt ngang lời cô ấy:
“Không cần nói nữa.”
Giọng chị run rẩy, đôi tay siết chặt lấy tấm ga trải giường, đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
“Tôi không bao giờ muốn gặp lại Tống Phùng Ngọc nữa.”
“Để cô ta chết đi.”
Cơn giận và oán hận trong lời nói của chị gần như có thể thấy rõ bằng mắt thường. Pheromone mùi nguyệt quế mạnh mẽ tràn ngập, khiến Lý Ninh Chi không dám nhúc nhích.
Đã rất lâu rồi, Bạch Nhược Vi mới mất kiểm soát đến vậy.