Gần homestay có một quán bar, Tống Thức Chu gọi một ly rượu sake, ngồi ở quầy bar.
Tổng Phùng Ngọc không còn gọi cho cô nữa, vì Tống Thức Chu đã đổi số. Ngược lại, Tô Tử Khanh đã tìm cách liên lạc được với cô, kể cho cô nghe về những chuyện đã xảy ra trong Nội Thành mấy ngày qua.
“Cậu không thấy bộ dạng mẹ cậu giận dữ đâu. Bà ấy đã tìm mọi nơi mà cậu thường lui tới, khi không thấy cậu, suýt nữa mũi bà ấy vẹo luôn rồi. Phu nhân Tống Lam Y từ khi nào lại mất bình tĩnh như vậy chứ.”
“Còn Tống Niệm Sơ nữa, hình như cậu ta nói một câu kiểu "đi thì càng tốt, dù sao cũng ngứa mắt từ lâu rồi", kết quả là bị mẹ mắng té tát ngay trước mặt mọi người, đuổi ra khỏi nhà, bảo cậu ta vài ngày nữa hãy về.”
“Còn chị Ngọc thì khá bình tĩnh. Chị ấy bận rộn nhiều việc mà, cả ngày có hàng đống thứ phải lo, chắc vì thấy mẹ đang quản nên cũng chẳng phân tâm tìm cậu.”
Tống Thức Chu không nói gì, chỉ uống một ngụm rượu.
“Còn Tiểu Bạch Long nữa, dạo gần đây chị ấy cũng khá kỳ lạ. Cách đây không lâu, con gái của khu trưởng khu 3 tổ chức đám cưới, tớ cũng được mời đến, chị ấy cũng vậy. Lúc đó mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên không hiểu sao chị ấy lại khóc."
“Mia sợ đến mức suýt chết, Lý Ninh Chi cũng sợ hãi, tớ cũng muốn xỉu luôn! Đó là Tiểu Bạch Long mà! Sau đó, Lý Ninh Chi nói với tớ rằng, Tiểu Bạch Long đã vượt qua bài kiểm tra của Viện Giám sát khi mới 14 tuổi. Chị ấy thực sự đã bước ra từ đao kiếm và lửa đỏ...”
Câu nói của Lý Ninh Chi là:
“Khi tôi mới 6 tuổi, tôi đã quen biết tiểu thư Bạch. Từng ấy năm qua, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy khóc.”
“Thức Chu, cậu nghĩ chị ấy khóc vì cái gì nhỉ?”
“Bạch tiên sinh qua đời rồi ư? Không thể nào? Mia bị bệnh nặng ư? Cũng không phải... Lý Ninh Chi thông minh lên à? Cũng không có..."
Tô Tử Khanh càng nói càng xa vời, Tống Thức Chu ngắt lời cô ấy:
“Mấy người ở lại Nội Thành còn không biết, tớ chạy ra ngoài thì làm sao mà biết được?”
Tô Tử Khanh gật đầu.
“Có thể chị ấy thấy hối hận chăng?"
“Có thể chị ấy đã lừa gạt tình cảm của một Omega ngoan hiền nào đó, rồi vứt bỏ người ta, thấy đám cưới xúc động quá nên mới khóc.”
Tô Tử Khanh nói tiếp, rồi bắt đầu thở dài:
“Nhìn Tiểu Bạch Long xinh đẹp phong độ thế kia, chắc chắn khi chị ấy vứt bỏ người khác cũng phải rất đẹp.”
“Tớ tình nguyện để chị ấy vứt bỏ, nếu chị ấy không ngại thì cứ đến vứt bỏ tớ đi. Da tớ dày lắm, không sợ tổn thương tình cảm đâu."
Tống Thức Chu cười: “Cậu thích chị ấy đến vậy à?”
Tô Tử Khanh gãi đầu.
“Cũng không đến nỗi thế.”
“À đúng rồi, Thức Chu... tớ gọi cho cậu như thế này, có gây phiền phức gì cho cậu không?"
Dù Tống Thức Chu có nói rằng sẽ gây phiền phức, chắc Tô Tử Khanh cũng sẽ tìm cách liên lạc với cô thôi. Tổng Thức Chu thở dài, bất lực trả lời:
“Không có gì phiền phức cả, cùng lắm thì tớ lại đổi một con chip liên lạc nữa.”
“Ồ...” Giọng của Tô Tử Khanh đột nhiên yếu ớt.
“Này... Thức Chu, chị Ngọc muốn nói vài lời với cậu..."
Tống Thức Chu khựng lại.
“Chị Ngọc? Tô Tử Khanh, chị Ngọc đang ở bên cạnh cậu, sao cậu..."
Chưa kịp nói hết câu, giọng của Tống Phùng Ngọc đã chen vào.
“Thức Chu, sao em không nghe điện thoại của chị?”
Một câu hỏi đã khiến Tống Thức Chu ngây người.
Bốn năm trước, chị Ngọc vẫn vậy, luôn coi mình là chị, mọi việc đều phải có trách nhiệm với em gái. Cuối cùng, cũng vì tức giận mà chị ấy bỏ đi khu 3 một mình. Tống Thức Chu cười thầm trong lòng, nghĩ rằng giờ mình đã lớn hơn chị ấy vài tuổi rồi, lẽ ra chị ấy phải gọi mình là chị mới đúng.
“Mẹ nói với chị... em định cắt đứt quan hệ với bà ấy?”
“Đúng vậy, không sai.”
Tống Thức Chu dứt khoát trả lời.
Cô đoán rằng Tống Phùng Ngọc sẽ làm người hòa giải, nhưng không ngờ cuộc gọi lại đến sớm như vậy. Càng bất ngờ hơn khi giọng của Tống Phùng Ngọc lại có chút run rẩy.
“Em... đã nghĩ kỹ chưa?”
Tống Thức Chu gật đầu.
“Ừ, em đã nghĩ kỹ rồi.”
“Ngọc tỷ, chuyện này em đã suy nghĩ rất lâu rồi, không phải bốc đồng đâu.”
Tống Phùng Ngọc im lặng một lúc.
“Chị biết em là người sâu sắc, chỉ là bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực ra mọi suy nghĩ đều giấu trong lòng..."
“Chị không đồng ý em cắt đứt quan hệ với mẹ, dù sao... dù sao hai người vẫn là máu mủ ruột thịt, gãy xương còn liền gân."
Tống Thức Chu cười nhẹ, nghĩ rằng những lời này của Tống Phùng Ngọc đáng ra nên nói với Tống Lam Y.
“Chị nghe nói mẹ khóa thẻ tín dụng của em, bà ấy chỉ muốn ép em quay về thôi... Em đừng lo về tiền, chị sẽ chuyển cho em ngay."
Tống Thức Chu mỉm cười.
“Chị Ngọc, chị đừng lo. Em ở ngoài này sống rất tốt, chuyện tiền bạc em sẽ tự lo liệu.”
Tống Phùng Ngọc im lặng.
Có lẽ chị ấy không ngờ Tống Thức Chu lại quyết tâm đến vậy. Giọng chị ở đầu dây bên kia trở nên trầm xuống.
“Thức Chu, em có quay lại không?"
“Thật ra... thật ra em quá xem trọng những người không thích em rồi. Còn chị, Tô Tử Khanh, và rất nhiều người khác..."
“Bọn chị đều rất nhớ em.”
Tống Thức Chu ngỡ ngàng, không nghĩ rằng Tống Phùng Ngọc sẽ nói như vậy.
“Em về lại Nội Thành khi mới mười hai tuổi, dù Tống Niệm Sơ luôn không thích em, nhưng chị...”
Giọng của Tống Phùng Ngọc bỗng nghẹn ngào.
“Chúng... chị, đều rất thích em."
Kiếp trước, Tống Phùng Ngọc chưa từng nói những lời này với cô. Sau khi cô và Bạch Nhược Vi đến với nhau, cô ít gặp lại Tống Phùng Ngọc và Tô Tử Khanh vì mỗi lần gặp mặt, Bạch Nhược Vi đều không vui. Tiểu thư Bạch còn thích kiểm tra điện thoại, mỗi khi Tô Tử Khanh nhắn tin, cô cũng hiếm khi trả lời. Dần dần, mối quan hệ giữa họ trở nên xa cách.
Cô vẫn nhớ chuyến dã ngoại mùa thu hồi trung học, Tống Niệm Sơ từng nhốt cô trong nhà kho, xe buýt của trường sắp khởi hành, Tống Phùng Ngọc đã tìm cô khắp nơi. Thấy cô chưa lên xe, chị ấy bỏ cả đồ đạc mà chạy đi tìm.
Lớp học, sân thể thao, sân thượng, những nơi có thể tìm kiếm chị ấy đều đã lùng sục qua. Không hiểu sao Tống Phùng Ngọc lại đoán được rằng cô bị nhốt trong nhà kho. Tống Thức Chu mắc chứng sợ không gian hẹp, vì khi còn nhỏ, cha dượng thường nhốt cô trong tủ quần áo và đánh đập cô. Cô không thể chạy thoát, ngoài việc chịu trận, chẳng thể làm gì.
Người quản lý đã tan làm từ lâu, Tống Phùng Ngọc ở bên ngoài đạp cửa. Một đứa trẻ chưa phân hóa thì có thể có bao nhiêu sức mạnh? Không biết chị ấy đã đạp cửa bao lâu, cuối cùng cũng phá được cánh cửa đó.
Tổng Phùng Ngọc thường ngày trông có vẻ im lặng, nhưng suy nghĩ rất sâu sắc. Chị ấy không hay nói ra, chỉ quen giữ mọi thứ trong lòng mà âm thầm suy nghĩ.
Chị nói với Tống Thức Chu: "Ai đã nhốt em ở đây? Bọn chị đã tìm em rất lâu."
Nhưng thực ra, người đi tìm Tống Thức Chu, chỉ có mỗi Tống Phùng Ngọc.
Giờ chị ấy nói: "Khi nào em quay về Nội Thành, bọn chị đều rất nhớ em."
Thực ra, người chị ấy nói đến là chính bản thân chị.
Kiếp trước, Tống Thức Chu không kịp gặp Tổng Phùng Ngọc lần cuối. Tống Niệm Sơ nói rằng cô đã khiến chị Ngọc bỏ đi, sau đó chị Ngọc gửi cho cô một tin nhắn:
“Nếu em đã quyết định ở bên Bạch Nhược Vi, thì hãy yên tâm mà ở bên cô ấy.”
“Bọn chị chúc em hạnh phúc."
"Tôi chúc em, hạnh phúc."
Tống Thức Chu đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.