Mục lục
Sau Khi Tôi Chết, Omega Bạc Tình Phát Cuồng Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lòng bàn tay ấm áp của người kia vô thức nắm lấy ngón tay của cô, nhiệt độ cơ thể của Bạch Nhược Vi hơi cao, lòng bàn tay cũng thật nóng. Tống Thức Chu cảm thấy mình như đang chìm trong một đám bông mềm mại, nhưng ngay sau đó, cô lại nhận ra một chút ý vị ẩn giấu bên trong đó.

Đang ở văn phòng, eo của cô bỗng bị ai đó ôm lấy, Bạch Nhược Vi khẽ móc vào thắt lưng cô, kéo cô vào lòng.

Cái ôm đan xen mang đến một cơn nóng rực. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, phía trước hai người là một kệ sách cao hơn một mét, hoàn toàn che khuất bóng dáng của họ. Một bóng đen phủ xuống trước mặt, ánh sáng ngày càng mờ dần, đó là sự ám muội chết người mà cả hai người đều hiểu ngầm.

Có lẽ vì tiếng bước chân bên ngoài quá chân thực, Tống Thức Chu vội vàng nắm lấy tay Bạch Nhược Vi.

"Không được, không thể ở đây, sẽ bị phát hiện mất."

Trong một góc văn phòng, tiếp xúc gần gũi, tiếng thở rõ ràng của hai người cùng với tiếng ma sát của quần áo khi cọ xát...

Bất kể điều nào trong số đó đều đủ để khiến cô đỏ mặt tim đập.

Nhưng nếu cộng thêm...

Vừa dứt lời, cửa gỗ liền bị gõ đúng lúc.

Giọng của Mia như thường lệ vẫn điềm tĩnh, nhưng tim Tống Thức Chu đập nhanh đến mức cô có thể nghe thấy rõ nhịp tim của mình.

"Tiểu thư Bạch, ý kiến chỉnh sửa đã được gửi cho bộ phận thông tin, tài liệu đã được xác định trong cuộc họp hôm thứ Tư tuần trước cần chữ ký của cô, cô... bây giờ có tiện không?"

Cửa khép hờ, Mia định đẩy cửa vào, nhưng nhanh chóng ngửi thấy một mùi hương khác lạ.

Đó là hương nguyệt quế và hoa đêm pha trộn.

Mia do dự một chút.

Bên ngoài là văn phòng nửa mở ngăn nắp, còn bên trong, Bạch Nhược Vi siết chặt tay cô. Đôi mắt cô cụp xuống, trên môi hiện lên một nụ cười ám muội.

Dường như đang quyến rũ.

Khi Mia báo cáo công việc, giọng điệu lúc nào cũng lạnh lùng và công thức, nhưng trái tim Tống Thức Chu lại đập điên cuồng theo từng lời nói của cô ấy. Cô muốn thoát ra khỏi vòng tay của Bạch Nhược Vi, nhưng cánh tay đang ôm eo cô của người kia càng siết chặt hơn. Mùi pheromone của Omega đáng lẽ phải ngọt ngào, nhưng mùi hương trên người người ấy lại thanh mát như cũ. Đầu mũi màu hồng nhạt chạm vào má cô, hương nguyệt quế kiêu hãnh cọ vào cổ cô, mang theo hơi nóng.

Có lẽ do đang trong thai kỳ, Bạch Nhược Vi dường như đặc biệt chú ý đến toàn bộ con người Tống Thức Chu.

Dù là cái ôm của cô, pheromone của cô, hay thậm chí là những lời nói có phần bực bội khi bị chị ép đến đỏ mặt.

Bị trêu chọc như vậy, Tống Thức Chu có phần tức giận.

Trán cô đổ mồ hôi, cánh tay của Bạch Nhược Vi đang không ngừng siết chặt lấy eo cô, khiến cô cảm thấy mình như bị cuốn vào một vòng xoáy.

Cô giục:

"Chị trả lời Mia đi..."

Bạch Nhược Vi chỉ cười, mãi sau mới khẽ đáp:

"Không tiện."

Chị thản nhiên nghịch một lọn tóc trắng của mình, giọng điệu đầy trêu đùa, như thể chẳng hề quan tâm.

"Cứ để Mia đợi ngoài cửa một lúc, dù sao chị đâu định làm gì đó không thể nhìn thấy với em ở đây."

Chị làm như không biết gì, hỏi lại:

"Vậy em căng thẳng cái gì?"

Đôi mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm Tống Thức Chu, như thể muốn nhìn thấu linh hồn của cô.

Rõ ràng là người quyến rũ là chị ấy, nhưng giờ lại giả vờ không biết gì, hương nguyệt quế lạnh lẽo cọ vào cổ cô. Nhiệt độ trong văn phòng không quá cao, nhưng rất nhanh một hơi nóng lan tỏa khắp cổ Tống Thức Chu.

Bên ngoài lại vang lên những bước chân do dự, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể có người bước vào.

Cuối cùng thì mặt Tống Thức Chu cũng bị ép đến đỏ bừng.

"Ai nói em không định?"

Một câu nói khiến cô lúng túng hoàn toàn.

Bạch Nhược Vi nhướng mày.

"Thật sao?"

"Vậy em định làm gì với chị ở đây?"

Tống Thức Chu dùng ngón tay chặn đôi môi quá thẳng thắn của cô.

"Chị nhất thiết phải nói rõ ra như thế à?"

Hai đôi môi nóng rực khẽ chạm vào ngón tay chị, ánh mắt Bạch Nhược Vi ngưng lại một lúc, ngay giây tiếp theo nở nụ cười càng ngọt ngào hơn. Rồi chị hôn lên ngón tay Tống Thức Chu, khiến tim cô không khỏi đập nhanh.

Nhận được "lời chấp thuận" của Tống Thức Chu, tiểu thư Bạch cuối cùng cũng lên tiếng.

"Mia, đặt tài liệu trước cửa nhé, lát nữa tôi sẽ ký."

Tiếng bước chân phiền phức cuối cùng cũng biến mất, trái tim Tống Thức Chu dần trở nên yên tĩnh. Đầu ngón tay cô hơi ẩm, dính một vệt nước và hương thơm của nguyệt quế vẫn vương vấn không tan.

Tiểu thư Bạch ôm lấy eo cô.

"Chị đã để Mia đi rồi, Thúc Chu, bây giờ chị phải thực hiện lời hứa của mình rồi chứ?"

.....

Do kỳ thai nghén, hôm đó hai người không đi đến cuối cùng. Khi kết thúc, Tống Thức Chu phải đứng dưới dòng nước lạnh rất lâu mới bình tĩnh lại được từ những cơn sóng nhiệt điên cuồng.

Còn Bạch Nhược Vi thì vẫn bình thản, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc cuồng loạn đó.

Tình trạng "dở dở ương ương" này không kéo dài lâu, chấm dứt vào một lần khám thai của tiểu thư Bạch.

Ngày đó trời rất đẹp, Bạch Nhược Vi đặc biệt xin nghỉ một ngày. Bác sĩ của chị là một phụ nữ Beta rất dễ mến, bà nói rằng hiện tại tình trạng của tiểu thư Bạch rất tốt, có khả năng cô sắp bước vào kỳ nhạy cảm.

"Nói chung, Omega sẽ không có kỳ nhạy cảm khi mang thai, nhưng nếu hormone tăng quá mạnh trong thời kỳ thai kỳ, thì kỳ nhạy cảm vẫn có thể xuất hiện."

Khi nghe đến ba chữ "kỳ nhạy cảm", Tống Thức Chu liền sững sờ, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ không hề giống như đang đùa. Bác sĩ còn nhắc nhở cả hai rằng họ nên dành thời gian ở bên nhau.

Tống Thức Chu sững lại.

"Không phải trong thời gian mang thai tốt nhất là không nên... ở bên nhau sao?"

Bác sĩ giải thích:

"Về mặt y học, trong giai đoạn giữa thai kỳ, khi tình trạng thai nhi ổn định, việc gần gũi là có thể."

Sau đó là một loạt các thuật ngữ y học, bác sĩ từ góc độ chuyên môn hơn giải thích vấn đề này, nhưng những lời nói sau đó Tống Thức Chu hoàn toàn không nghe lọt tai nữa.

Trên đường về nhà, hai người giữ im lặng đầy ngầm hiểu, Tống Thức Chu im lặng lái xe, Bạch Nhược Vi ngồi ở ghế phụ, không biết đang nghĩ gì.

Sắc mặt chị có vẻ trầm lặng, mồ hôi bắt đầu rịn trên trán, vì đột nhiên chị nhớ ra rằng kỳ nhạy cảm của mình hình như sắp đến trong vài ngày tới...

Vì đang mang thai, pheromone của Bạch Nhược Vi khi ở bên Tống Thức Chu luôn trở nên rất ngọt ngào.

Cô ngửi thấy mùi hương ngọt ngào này nhiều đến mức mặt cũng đỏ lên, tiểu thư Bạch thản nhiên mở cửa sổ, để hương nguyệt quế ngọt ngào thoát ra ngoài.

Có lẽ vì đang đi vào một con đường rợp bóng cây nên gió có phần dịu lại, nhưng vẫn không thể xua tan được sự nóng nực trong lòng Bạch Nhược Vi.

Kỳ nhạy cảm của chị sẽ đến khi nào...

Người đang lái xe đột nhiên hỏi:

"Chị có nghe lời bác sĩ vừa nói không?"

Tống Thức Chu cũng đang nghĩ về những lời của bác sĩ, không nhịn được nói thẳng hơn.

"Bác sĩ nói kỳ nhạy cảm của chị sắp đến, và... có thể gần gũi rồi."

Giờ cao điểm buổi tối, đường phố có chút tắc, cô kéo phanh tay, xe dừng lại trong hàng dài.

Bạch Nhược Vi chống cằm, dường như không hiểu rõ ý của cô.

"Nhưng chúng ta trước đây... chẳng phải cũng có những lần gần gũi sao..."

Tống Thức Chu cười nhẹ.

"Không giống."

"Bây giờ không cần phải dừng lại giữa chừng nữa."

Nói đến đây, Tống Thức Chu đang nhắc đến chuyện lần trước hai người chưa đi đến kết quả trong văn phòng.

Mặt của Bạch Nhược Vi bỗng chốc đỏ bừng.

Tống Thức Chu không phải người quá nhiệt tình với những chuyện này, nên với cô, dù là chuyện nông sâu ra sao cũng không mấy khác biệt. Nhưng khi nghe thấy lời nói này của người trước mặt, đột nhiên trong lòng cô lại có chút không chắc chắn.

Hương hoa đêm đột ngột trở nên nồng nàn hơn. Việc thảo luận về chuyện gần gũi này không chỉ khiến không khí hơi ngượng ngùng mà còn làm cho trong lòng Tống Thức Chu dâng lên một hơi nóng khó kiềm chế.

Việc có thể "gần gũi" đồng nghĩa với việc lần này, họ sẽ có thể đi đến tận cùng.

Những gì đã xảy ra trong văn phòng bỗng hiện lên trong đầu cô. Cô như lại nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của người kia, bờ lưng thon dài run lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô, đợi từng cái chạm của cô.

.....

Sau khi về nhà, Tống Thức Chu trước tiên rót cho chị ấy một ly nước. Bạch Nhược Vi ngồi trên ghế sofa, trong lòng không khỏi cảm thấy chút căng thẳng.

Chị nắm lấy góc ghế sofa, Tiểu Bảo đã từng đến ở căn hộ nhỏ này một thời gian, để lại những vết cào xước trên lớp da bọc sofa. Nhưng lúc này, Bạch Nhược Vi lại không kìm được mà lần theo những vết cào đó, cào sâu hơn.

Chị không biết khi nào kỳ nhạy cảm của mình sẽ đến. Thực ra, dạo gần đây trạng thái của chị tốt hơn rất nhiều so với trước đó. So với lúc trước, chị không còn thiếu cảm giác an toàn đến mức liên tục khao khát pheromone hoa đêm của Tống Thức Chu nữa, chị có thể tập trung xử lý một số việc. Nhưng câu nói của bác sĩ về kỳ nhạy cảm lại khiến lòng chị lại nóng lên.

Vậy, kỳ nhạy cảm của chị rốt cuộc sẽ đến vào lúc nào?

Sofa bị chị cào rách, để lộ lớp vải bên trong, trông rất rõ ràng giữa nền da màu nâu. Bạch Nhược Vi tức giận nhìn vào tác phẩm của mình, chị đặt đơn hàng mới ngay lập tức, thay cả bộ sofa.

Đúng lúc đó, chị cũng phát hiện ra rằng bình cà phê ở nhà đã đến lúc thay mới, bàn trang điểm trong phòng ngủ dường như bị tróc sơn... Bạch Nhược Vi không còn nghĩ đến kỳ nhạy cảm nữa, chị tập trung thay đổi gần hết nội thất trong nhà.

Nhìn danh sách đơn hàng dài trên điện thoại, khi thanh toán chị bất giác cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Bữa tối do Tống Thức Chu nấu, cô ấy giơ lên hai quả cà chua trong tay.

"Chih có muốn ăn mì Ý không? Nhà mình vẫn còn hai quả cà chua, em có thể làm mì sốt cà chua thịt bò."

Tiểu thư Bạch ngồi ở chỗ mình đã cào rách, cảm giác có chút tội lỗi.

"Được, nhưng phần của chị không cần sốt thịt."

Vì phải chừa thời gian cho kỳ nhạy cảm, Bạch Nhược Vi đã đẩy lùi công việc trong mấy ngày tới. Tống Thức Chu cũng không đến studio làm việc. Căn nhà họ ở không lớn, nhưng nhờ vậy, họ có nhiều thời gian bên nhau hơn. Hai người vừa muốn gần gũi, vừa không dám đi quá xa vì sợ phá hỏng thời gian cho kỳ nhạy cảm.

Nhưng những món đồ nội thất mà Bạch Nhược Vi đặt đã đến rồi, vậy mà kỳ nhạy cảm vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện.

Chờ đợi mãi cũng không phải là cách, giọng Bạch Nhược Vi có chút uể oải.

"Nếu cuối tuần này vẫn không có gì xảy ra, thì thôi, đừng chờ nữa."

Tống Thức Chu gật đầu đồng ý.

Hai người ăn tối như bình thường. Sau bữa tối, Bạch Nhược Vi nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm.

Dòng nước chảy dọc theo cổ chị, để lại một lớp ẩm ướt nhẹ trên tuyến thể.

Cảm giác kỳ lạ bắt đầu đến vào lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK