Chỉ để mang về cho cô một chậu hoa, vài bộ quần áo, một bức tranh.
Tống Thức Chu mím môi.
Cố Chức Vũ mang rất nhiều thuốc đến, đang hì hục nấu trong bếp, khói mờ mờ tỏa ra trước mặt Cố Chức Vũ. Cô ấy ho hai tiếng, trông có vẻ chật vật.
Tống Thức Chu định bảo để cô làm, nhưng ngay giây sau, vạt áo cô đã bị người ta nắm lấy.
Người trên giường nắm lấy vạt áo cô, nhẹ nhàng nói:
“Đừng đi...”
“Xin em, đừng rời xa chị.”
“Đừng đi tìm người khác...”
*
Thực ra cô cũng không định đi.
Cô còn rất nhiều điều muốn hỏi Bạch Nhược Vi.
Tống Thức Chu rót một cốc nước.
Chiếc cốc chạm vào bàn, phát ra tiếng động trầm đục, như một lời cảnh báo trước khi câu chuyện bắt đầu.
Tiểu thư Bạch nằm trên giường, thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng, đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp cố gắng mở ra.
Rất đẹp.
Có lẽ ai đó sẽ vì vẻ đẹp này mà đặc biệt móc đôi mắt của tiểu thư Bạch ra, đặt trên đầu giường.
Tống Thức Chu đỡ chị ấy dậy, đặt ở tư thế ngồi trên giường.
Hiện giờ tiểu thư Bạch giống như một con búp bê, mặc cô tùy ý xoay chuyển, chỉnh trang.
Nhưng chị ấy bị thương rồi.
Nhìn thấy vết máu ở thắt lưng tiểu thư Bạch, sắc mặt Tống Thức Chu tối sầm lại.
Cô để tiểu thư Bạch dựa vào tường, cầm bát nước và dùng thìa đút cho chị ấy. Tiểu thư Bạch không thể mở miệng, dù rất cố gắng nhưng cũng chỉ mở được một khe hẹp.
Nước chảy theo khóe miệng tiểu thư Bạch xuống ngực, nếu Lý Ninh Chi nhìn thấy chắc chắn sẽ hét lên, vì cô ấy sẽ nghĩ đó là hành động ngược đãi.
Cổ áo của tiểu thư Bạch ướt đẫm, một cảm giác ấm áp lan ra từ ngực.
Chị cố gắng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Tống Thức Chu.
“Sẽ không có ai đến cứu chị đâu, tiểu thư Bạch.”
“Sẽ không có ai."
Bây giờ chị ấy phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình.
Tiểu thư Bạch trước khi tiêm thuốc tê vẫn có thể giữ được suy nghĩ trong lòng mình, nhưng sau khi tiêm thuốc tê, dù không như người bình thường dễ dàng nói năng lảm nhảm, nhưng chị lại dễ dàng phá vỡ phòng tuyến của bản thân.
Hai dòng nước mắt lăn dài trên má, tiểu thư Bạch cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Đau đớn trên cơ thể không là gì cả, nhưng nỗi đau trong lòng, vẫn chưa có dấu hiệu biến mất.
Tống Thức Chu không nói gì.
Cô lấy khăn tay lau nước mắt cho tiểu thư Bạch, nhưng cô không lau theo lòng bàn tay của chị. Dù trước đây cô rất thích làm vậy, nhưng bây giờ lại ngoảnh đầu đi, đôi mắt đỏ hoe trông có chút bướng bỉnh.
“Đây không phải là nước mơ, tôi muốn nước mơ...”
Tống Thức Chu bình thản đáp.
“Không có nước mơ, thứ chị đang uống chính là nước mơ."
Một câu trước sau mâu thuẫn, dù sao thì tiểu thư Bạch đang bị thuốc tê làm cho mơ hồ, lừa chị ấy một chút cũng chẳng sao.
Quả nhiên, tiểu thư Bạch cụp mắt xuống, uống từng ngụm.
Tống Thức Chu không nghiêng cốc lên, mà ngồi nhìn chị ấy chìa lưỡi ra liếm từng chút một.
Một bát nước uống thật khổ sở, có lẽ do động đến vết thương mà đôi mày thanh tú của tiểu thư Bạch khẽ nhíu lại, chị ấy khó khăn đặt cốc nước sang một bên.
“Lấy đi đi...”
Tống Thức Chu không nhúc nhích.
Chiếc cốc được đặt lại trên bàn.
Một tiếng nặng nề vang lên.
Tống Thức Chu hỏi:
“Hôm nay, tại sao chị phải đến Thị trấn Phi Điểu lấy đồ?”
Một lượng thuốc tê nhất định có tác dụng như thuốc giải, nhưng thứ này đối với người đã được huấn luyện nghiêm ngặt như Giám sát Bạch có thể không có tác dụng. Tống Thức Chu ngồi lại bên cạnh chị, chờ đợi câu trả lời của tiểu thư Bạch.
tiểu thư Bạch im lặng hồi lâu, không trả lời. Tống Thức Chu chạm vào trán cô.
Rất nóng.
Dưới sự giám sát của Cố Chức Vũ, một mũi thuốc kháng sinh được tiêm vào. Ý thức của tiểu thư Bạch dần dần rơi vào cơn mê sâu hơn.
Câu hỏi đó cứ lởn vởn bên tai chị, như một lời trách móc, như một lời yêu thương, tóm lại là không chịu dễ dàng buông tha.
“Hôm nay, tại sao chị phải đến Thị trấn Phi Điểu lấy đồ?"
Tiểu thư Bạch khẽ rên lên, đôi môi bị cắn chặt để lại vài vết máu. Tống Thức Chu dường như lại hỏi một lần nữa, hay là cô đã mất tỉnh táo? Dù sao thì câu hỏi đó cứ lởn vởn bên tai chị, không chịu buông tha.
“Tại sao chị phải đến Thị trấn Phi Điểu lấy đồ, tại sao vì chuyện này mà làm mình bị thương, tại sao lại phải nhếch nhác như vậy.”
Tiểu thư Bạch bỗng dưng cảm thấy tủi thân.
Chị như một con cá nhỏ lăn lộn trong lòng bàn tay của Tống Thức Chu, chiếc giường trắng muốt biến thành những làn sóng đỏ, chị không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của thợ săn được nữa. Mặc dù đó là điều ai cũng biết, chị như một con cá nhỏ, bị lật qua lật lại trên chảo nóng, có thứ gì đó đang nướng chín linh hồn của chị, phát ra những tiếng xèo xèo.
Người thợ săn trầm tĩnh chỉ im lặng nhìn chị, không nói một lời, quyết bắt chị phải khai hết những suy nghĩ trong lòng, rồi mới cân nhắc xem có nên nướng chín một mặt, hay là cả hai mặt của chị.
Tiểu thư Bạch vẫn không định trả lời. Không phải chị lại mắc cái tật nói một đằng nghĩ một nẻo, mà là câu này, chị đã nói rất nhiều lần rồi, phải không?
Trong cơn mơ màng, chị tìm đến lòng bàn tay của Tống Thức Chu, một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay chị. Sự ấm áp và dịu dàng truyền từ lớp da thịt chạm vào nhau.
Rồi bàn tay đó, khẽ vỗ vào lòng bàn tay chị, để lại hai vệt đỏ chói trên lòng bàn tay nhợt nhạt.
Như một hình phạt.
Mùi hương hoa quỳnh bùng nổ, trong màn đêm là một chiếc bàn xét xử vô hình, tiểu thư Bạch cảm thấy mình bị trói trên đó, để người ta tùy ý hành động.
“Vì tôi thích em..."
“Tôi thích em, tôi không muốn em phải vất vả, tôi muốn em vui vẻ, tôi muốn những kẻ làm tổn thương em, đều phải trả giá..."
Trong số đó, tất nhiên có cả chị.
“Vậy còn vết thương của chị..."
Tống Thức Chu thản nhiên nói.
Không phải...
Vết thương chỉ là tai nạn, trong lòng chị chỉ nghĩ đến Tống Thức Chu, là tấm ảnh đó, nghĩ xem người trong ảnh là ai, vì vậy mà khi rời đi đã chậm một bước, để viên đạn xuyên qua eo, mới thành ra nhếch nhác thế này.
Nhưng chị sẽ trân trọng nỗi đau này.
Mùi hương hoa quỳnh bùng lên đến mức đáng sợ, nhưng dù sao emigma vẫn là emigma. Cô ấy có thể kiểm soát phạm vi phát tán mùi hương này một cách hoàn hảo, ngoài tiểu thư Bạch ra, không ai khác có thể cảm nhận được.
Cố Chức Vũ chỉ cảm thấy mọi thứ đều bình thường, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Vết thương không thể tùy tiện cử động, còn tuyến thể của tiểu thư Bạch đang trong thời kỳ động dục cao nhiệt, chắc chắn sẽ cho phép cô ấy chất vấn phải không?
“Tôi thích em, tôi muốn em vui vẻ, nên tôi về..."
Tiểu thư Bạch khó khăn thốt ra những lời này, đôi môi mềm mại khép mở, vì cơn sốt đau đớn mà gương mặt chị ửng đỏ bất thường. Tống Thức Chu cầm roi sao? Nếu không, tại sao chị ấy cảm thấy như mình đang bị tra hỏi?
Giọng của tiểu thư Bạch có chút yếu ớt, nhưng vẫn không khó để nghe ra cảm giác đau lòng ẩn chứa trong đó.
“Tống Thức Chu, tôi đã mang cái cây nhỏ của em từ Thị trấn Phi Điểu về rồi.”
“Còn cây nhỏ của tôi, em có thể trả lại cho tôi không?”
Kiếp trước, trợ lý Triệu đã tùy tiện hái một cành từ cây lớn trong Thung lũng tình nhân. Chị chưa bao giờ chăm sóc cành đó, không ngờ cành cây lại sống được, thậm chí còn mọc ra một mầm cây nhỏ.
Tiểu thư Bạch vẫn nhớ cây nhỏ đó.
Khi chị đi thu dọn di vật cho Tống Thức Chu, chị đã nhìn thấy cây nhỏ đó.
Nhưng nhớ thì có ích gì chứ?
Vì Tống Thức Chu đã không cần chị nữa rồi.