Mục lục
Sau Khi Tôi Chết, Omega Bạc Tình Phát Cuồng Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà xác lạnh lẽo, giữa những vệt nước mắt mờ ảo, chị như thể lại nghe thấy giọng nói của Tống Thức Chu.

"Tiểu thư Bạch..."

Ba chữ đầy dịu dàng và yêu thương, giây tiếp theo, khóe môi người ấy nhếch lên, hai chữ lạnh lùng và quyết tuyệt vang lên.

"Tạm biệt."

Tạm biệt.

Không bao giờ gặp lại.

Chiếc quạt thông gió trên tường bỗng được bật lên, đồng tử của Bạch Nhược Vi co rút mạnh, bóng hình mờ ảo ấy dần tan biến. Không chỉ bóng hình ấy, mà cả những lời chị tưởng tượng ra, giọng nói của Tống Thức Chu, mùi hương của cô ấy, tất cả đều đang rời xa chị một cách quyết liệt.

"Tống Thức Chu—"

Tiếng hét tan vỡ của chị nhanh chóng bị nuốt chửng trong con phố vắng. Cánh cửa bí mật của nhà xác bị cơn gió lạnh thổi tung, tuyết lùa vào trong. Bạch Nhược Vi điên cuồng muốn níu giữ lại điều gì đó, như thể chị đang níu giữ mùi hương, giọng nói, và cả con người của Tống Thức Chu.

“Đừng đi, đừng bỏ lại tôi một mình..."

Giữa trời tuyết trắng, dường như mỗi bông tuyết đều mang hương hoa quỳnh thoang thoảng. Chị điên cuồng ôm lấy, níu giữ, trong cơn mơ hồ, chị như thể nắm lấy được vạt áo của Tống Thức Chu.

Chị nắm lấy vạt áo ấy, gắng gượng ngẩng đầu lên.

"Em đã nói muốn kết hôn với tôi, giờ tôi đồng ý rồi. Em trở về kết hôn với tôi được không?"

Không ai đáp lại chị.

"Váy cưới tôi đã thiết kế xong rồi, tôi tự tay thiết kế, đó là kiểu dáng em thích. Tôi sẽ chỉ mặc cho em xem, có được không?"

Vẫn không có ai trả lời.

"Tống Thức Chu, em nhất định phải làm tôi giận sao..."

Không ai trả lời chị.

Cái lạnh khiến má chị ửng đỏ. Khi chị tỉnh lại, chị nhận ra thứ mà mình nghĩ là vạt áo, thực ra chỉ là một nắm tuyết mỏng trong tay.

Khí hậu Nội Thành vốn ấm áp, ẩm ướt quanh năm. Dù chịu ảnh hưởng của đợt lạnh, nhưng tuyết vẫn mềm và dễ tan. Chỉ cần nhiệt độ từ lòng bàn tay là đủ để làm tan nó.

Nắm tuyết mà chị cố gắng giữ chặt biến mất trong vòng tay chị, như thể nó chưa bao giờ tồn tại.

Cùng lúc đó, dấu ấn đánh dấu của chị cũng biến mất.

Với tư cách là Giám sát trưởng Nội Thành, chị vẫn nên là một Alpha thì tốt hơn. Có lẽ giờ đây chị nên cảm thấy nhẹ nhõm, vì cuối cùng chị đã trở lại làm một Alpha mạnh mẽ.

Nhưng tại sao trong lòng chị lại chỉ còn nỗi đau?

Bạch Nhược Vi quỳ giữa đám tuyết, đôi đầu gối như ngọc của chị bị lạnh đến đỏ hồng, giống như những bông hoa mùa xuân tháng ba đang nở rộ.

Nỗi chua xót dội vào tim chị, chị nhìn về phía gương mặt đầy oán giận của Tổng Phùng Ngọc, nước mắt long lanh.

"Cô ấy sẽ trở về."

Ánh mắt nghiêm túc của chị khiến Tống Phùng Ngọc khẽ run lên.

Không biết đó có phải là ảo giác của chị hay không, nhưng trận bão tuyết dường như mang theo hương hoa quỳnh, từng bông tuyết nhỏ rơi trên làn da nóng rực của Bạch Nhược Vi, khiến cả người chị trông có vẻ ướt át và đầy tình cảm.

Cơ thể chị trước đây chỉ mềm mại vì một người.

Nhưng giờ đây, người đó, đã không còn nữa.

Trên những bậc thang bằng đá cẩm thạch trước dinh thự nhà họ Tống vang lên tiếng bước chân nặng nề và mệt mỏi.

Tổng Phùng Ngọc đẩy cửa bước vào, bên trong phòng khách vẫn là những món đồ nội thất quen thuộc. Tòa nhà của gia đình họ Tống luôn tỏa ra mùi hương trầm thơm dễ chịu, trong thời tiết ôn hòa thì đây là biểu tượng của sự sang trọng và giàu có, nhưng vào mùa đông lạnh lẽo này, mùi hương đó lại trở thành mùi khiến người ta tuyệt vọng.

Bây giờ đã là nửa đêm, Tống Niệm Sơ từ phòng của mình ló đầu ra. Cậu ta mặc đồ ngủ, dụi mắt vì buồn ngủ và nói: “Chị, không phải hôm nay chị đi khu 1 để bàn công việc sao? Sao lại về nhanh thế?”

Tống Phùng Ngọc không trả lời.

Tống Niệm Sơ đã quen với vẻ lạnh lùng này của chị Ngọc từ lâu. Cô ấy luôn đối xử như vậy với mọi người, dường như chỉ khi đối diện với Tống Thức Chu cô ấy mới trở nên dịu dàng hơn một chút. Tống Niệm Sơ chẳng mấy ngạc nhiên, cậu ta ngáp một cái rồi tiếp tục chỉ huy người hầu dọn dẹp.

Tống Thức Chu chuyển đến khu 3 là việc mà Tống Niệm Sơ đã biết. Phòng của Tống Thức Chu không lớn, nhưng có ban công, vào mùa hè có thể nhìn ra vườn hoa ngọc trâm nở rộ. Tống Niệm Sơ đã nhắm đến căn phòng này từ lâu, cậu ta muốn biến nó thành phòng làm việc của mình, và cậu đã lên kế hoạch điều này từ trước.

Nghĩ là làm, khó khăn lắm mới đợi được ngày Tống Thức Chu rời khỏi nhà họ Tống, cậu ta phấn khích đến mức không muốn ngủ, muốn dọn dẹp căn phòng ngay lập tức. Cậu ta chỉ huy người hầu mang đồ đạc ra ngoài, từng món đồ cũ được đặt vào thùng giấy, trông thật hiu quạnh.

Mắt của Tống Phùng Ngọc bỗng nhíu lại, giọng ấy cô khàn đi và đầy sức nặng: "Em đang làm gì vậy?”

Tống Niệm Sơ sững lại, tỏ vẻ ngạc nhiên, “Em đang dọn phòng chứ làm gì?”

Trong nhà này, mặc dù Tống Thức Chu là chị gái ruột của cậu ta, nhưng Tống Niệm Sơ không ưa cô. Cậu ta lại thân thiết với chị Ngọc hơn.

Không có lý do gì khác, vì chị Ngọc giỏi giang hơn Tống Thức Chu, được mẹ yêu quý hơn, nên cậu ta tất nhiên phải đối xử tốt với người mà mẹ thích hơn.

Nghĩ đến việc Tống Thức Chu phải ở lại khu 3 một thời gian dài, trong lòng Tống Niệm Sơ cảm thấy thoải mái vô cùng, giọng cậu ta cũng trở nên nhẹ nhõm hơn:

“Tống Thức Chu không phải đã chuyển đến khu 3 rồi sao? Phòng này để không cũng phí, chi bằng em dùng làm phòng làm việc.”

"Em thích ban công này từ lâu rồi, mà mẹ cũng..."

Câu trả lời của cậu ta là một cái tát từ Tổng Phùng Ngọc.

Cú tát rất mạnh, dùng hết sức, khiến tai của Tống Niệm Sơ lập tức vang lên tiếng ù không dứt. Cậu ta ngã xuống đất, va vào chiếc tủ bên cạnh.

Người hầu đang dọn phòng cũng lập tức dừng tay, hoảng sợ nhìn hai người.

Trên mặt Tống Niệm Sơ nhanh chóng hiện lên vết đỏ, mũi cậu ta bị đánh vỡ, máu chảy xuống cằm, nhưng Tống Phùng Ngọc vẫn không dừng tay.

Tống Niệm Sơ điên cuồng chống đỡ, hét lên:

“Tổng Phùng Ngọc, chị lấy quyền gì mà đánh em?!”

“Chị bảo vệ Tống Thức Chu, nhưng mẹ đã đồng ý cho em phòng này từ lâu rồi. Có gì chị đi mà nói với mẹ! Tại sao chị lại đánh em?!"

Phải rồi...

Động tác của Tống Phùng Ngọc đột nhiên dừng lại.

Mẹ không phải đã quyết định cho Tống Niệm Sơ căn phòng này rồi sao?

Chuyện này không phải cô đã biết từ trước sao? Cô không phản đối à? Hay mẹ cứ nhất quyết làm theo ý mình? Hoặc là cô thực sự không quan tâm, không hề đặt điều đó vào lòng?

Nhìn cảnh bừa bộn xung quanh, nhìn những đồ đạc còn sót lại của Tống Thức Chu, trái tim của Tống Phùng Ngọc tan vỡ, không thể kìm nén sự bất lực và đau đớn.

“Câm miệng!"

Giọng cô khản đặc như cát, vang lên trong màn đêm lạnh lẽo nghe thật đáng sợ.

“Dọn đồ đạc về chỗ cũ, sau đó cút hết đi cho tôi!"

Tống Niệm Sơ ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô, quên cả việc lau vết thương trên mặt, cậu lẩm bẩm trong khiếp sợ:

“Rốt cuộc là sao..."

Chuyện gì đã xảy ra?

Khóe môi của Tống Phùng Ngọc bỗng nhiên nở một nụ cười mỉa mai.

“Tống Thức Chu sẽ không quay lại nữa.”

Tống Niệm Sơ ngẩn ra, “Tại sao? Cô ấy sẽ ở lại khu 3 lâu dài sao..."

Một tờ báo Nội Thành được đưa vào tay Tống Niệm Sơ. Trên tờ báo có vài vết gấp, khiến dòng chữ bị mờ đi. Nhưng ngay trên đó, những dòng chữ ghi chép về vụ tai nạn của Tống Thức Chu hiện lên rõ ràng.

Tống Niệm Sơ không hiểu gì, nhưng vẫn cầm tờ báo lên đọc.

Sau khi đọc xong, cậu ta như thể nhìn thấy điều gì khủng khiếp, lập tức vo tròn tờ báo lại trong hoảng loạn.

“Đã thời buổi nào rồi mà còn đọc báo giấy?"

Tờ báo bị vo tròn rơi xuống đất, phát ra tiếng động nhỏ trong đêm yên tĩnh. Tống Niệm Sơ bỗng như tìm thấy niềm an ủi.

“Mẹ đâu rồi? Mẹ không nói Tống Thức Chu đã bay đến khu 3 sao? Sao mẹ vẫn chưa về?"

Sắc mặt Tổng Phùng Ngọc trông mệt mỏi, cô đáp:

“Mẹ đang ở bệnh viện.”

Tống Niệm Sơ bỗng ngây người ra:

“Em không tin."

Tống Niệm Sơ lẩm bẩm, “Phòng này em không cần nữa. chị Ngọc, nếu chị không muốn em giành lấy phòng của Tống Thức Chu thì cứ nói thẳng, cần gì phải làm quá lên như vậy?"

Tổng Phùng Ngọc cảm thấy mệt mỏi, cô nói khẽ:

"Tuỳ em tin hay không."

“Chị biết em không thích Tống Thức Chu. Em chưa từng gọi cô ấy là chị, và từ giờ sẽ không còn ai tranh giành phòng với em nữa. Em có thể ở đâu cũng được, tài sản của nhà họ Tống cũng sẽ do em thừa kế. Giờ em là người thừa kế duy nhất của gia đình họ Tống."

Giọng nói của cô ấy run rẩy không ngừng, không biết là đang nói cho Tống Niệm Sơ nghe hay nói với chính mình.

“Tống Niệm Sơ, em có vui không?"

Cô ấy không chờ đợi câu trả lời từ Tống Niệm Sơ, lập tức đẩy cậu ta ra ngoài.

Nhưng bất ngờ, Tống Niệm Sơ mạnh mẽ nắm lấy tay cầm cửa.

Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tống Phùng Ngọc, nói:

“Chị Ngọc, thật ra những lời chị vừa nói, đáng lẽ chị nên nói với chính mình mới đúng."

Cậu ta không thích Tống Thức Chu, bởi cậu ta đã có một người chị gái xuất sắc. Sự xuất hiện của Tống Thức Chu chiếm lấy không gian sống vốn đã không nhiều của cậu ta. Nhưng những lời mà Tống Phùng Ngọc vừa nói, khiến trong lòng cậu ta dấy lên một cảm giác bất mãn khó có thể kiềm chế được.

Ánh mắt của Tống Phùng Ngọc bỗng chấn động, đôi mắt vốn luôn lạnh lùng ấy giờ đây run rẩy không thể tin được.

“Em nói gì?”

Tống Niệm Sơ ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

“Tống Thức Chu chết rồi, thật ra người vui nhất, hẳn là chị đúng không?”

"...Em đang nói nhảm gì vậy?”

“Chị à, không phải chị giả tạo lắm sao?"

“Chị nói em không thích Tống Thức Chu, nhưng em cảm thấy chị cũng chẳng ưa gì cô ấy."

“Mỗi lần mẹ và Tống Thức Chu cãi nhau, chị đều chỉ đứng bên lặng lẽ lắng nghe. Đợi đến khi mẹ nói đủ rồi, cãi xong rồi, chị mới lên dọn dẹp hậu quả, rồi an ủi mọi người?”

Ánh mắt của Tống Phùng Ngọc bỗng dưng co rút lại.

“Chị nói em sẽ là người thừa kế tương lai của nhà họ Tống, nhưng mẹ luôn coi chị là người thừa kế lý tưởng, đúng không?"

Tống Niệm Sơ cười đầy mỉa mai.

“Dù là chị hay mẹ, khi Tống Thức Chu còn sống, có ai thật lòng đối xử tốt với cô ấy không? Vậy bây giờ cần gì phải tỏ ra đau khổ đến vậy? Chị có tư cách gì để giáo huấn em?"

Từng câu từng chữ như gào thét, chúng rơi xuống trái tim Tổng Phùng Ngọc, khiến cô ấy không khỏi cảm thấy bối rối.

Đúng vậy.

Khi Tống Thức Chu bị mẹ làm khó dễ, cô ấy luôn giữ thái độ im lặng.

Thực ra, sâu thẳm trong lòng, cô ấy mong muốn Tống Thức Chu và mẹ sẽ cãi nhau triệt để.

Như vậy cô ấy sẽ...

Khoé mắt của Tống Phùng Ngọc bỗng nhiên ươn ướt. Cô ấy vẫy tay, cười buồn bã.

“Suỵt, đừng nói lớn tiếng quá."

Tống Niệm Sơ:...?

“Gây ồn đến Tống Thức Chu thì không hay đâu.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Tống Phùng Ngọc như chứa đầy sự xin lỗi, cô nhìn về phía chiếc bàn làm việc trống trơn.

Trên bàn đặt một chiếc bình sứ, bên trong là bông hoa ngọc trâm được hái ba ngày trước, vẫn còn tươi mới.

Tổng Phùng Ngọc thay nước cho hoa, rồi khẽ thở dài.

Mỗi người sống trên thế giới này đều có những ham muốn ích kỷ.

Ham muốn của cô ấy là giữ lại Tống Thức Chu.

Nhưng cô ấy không ngờ, cái giá cho sự ích kỷ này lại lớn đến vậy.

Nếu cô ấy biết rằng vì sự ích kỷ của mình, Tống Thức Chu sẽ chết, rằng họ sẽ đi đến một mâu thuẫn không thể hòa giải, thì cô ấy thà rằng người phải chết là cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK