“Được rồi, nếu em đã có dự định trong lòng, chị sẽ không nói gì thêm.”
“Nhưng nếu em định sống ở trấn Phi Điểu một thời gian dài, ít nhất em cũng nên chuẩn bị một chút.”
Thức Chu nhướng mày, dường như đoán được cô ấy muốn nói gì.
“Em đã mua một chiếc xe từ một tiệm xe cũ ở khu 13, dùng giấy tờ của mình, sau đó em cho một tài xế đường dài thuê lại chiếc xe đó..."
“Tiệm xe lấy 20% tiền hoa hồng, vậy nên chúng em giao dịch riêng, không có đăng ký."
“Tài xế này làm rất nhiều công việc khác nhau, chúng em đã thỏa thuận rằng cứ hai năm một lần, anh ta sẽ gửi tiền vào tài khoản, và tài khoản đó không đứng tên em..."
“Còn trong hành trình của anh ta, ở khu 5, khu 3, khu 12 đều có điểm dừng.”
Đây có thể coi là “một thỏ ba hang" chăng? Có lẽ không phải, dù sao cách này cũng không phải để phòng ngừa Bạch Nhược Vi, bởi vì chẳng có cách nào để phòng chị ấy được.
Tống Thức Chu cảm thấy hơi bất lực, cô chỉ làm những điều này với ý định qua loa, hy vọng những người tìm đến cô sẽ bỏ cuộc, đừng tốn thời gian lên người cô nữa.
Lam Trì im lặng một lúc, “Em làm tốt đấy, nhưng vẫn chưa đủ.”
“Chỉ là vấn đề thời gian để tìm ra tài xế đó, và sau đó lần ra tung tích của em cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
Chị ấy cười nhẹ, “Nhưng điều mà những người đó không thiếu, chính là thời gian và sự kiên nhẫn.”
Thức Chu thở dài, “Đúng vậy.”
Có lẽ một ngày nào đó Bạch Nhược Vi sẽ tìm thấy cô? Nếu vậy, có lẽ đã đến lúc rời khỏi trấn Phi Điểu và rời khỏi Lam Trì.
“Thật ra những người khác không quan trọng, em chỉ sợ rằng có một người sẽ tìm đến đây, mang đến cho chị và người dân nơi này những rắc rối không đáng có.”
Hai người họ im lặng như đã hiểu nhau từ lâu, Tống Thức Chu sớm đã thừa nhận mối quan hệ giữa cô và Bạch Nhược Vi. Cô không biết làm thế nào để tóm gọn mối quan hệ này, chỉ nói rằng cô từng thích Bạch Nhược Vi, và giữa cô với Bạch Nhược Vi có một vài rắc rối phức tạp.
Lam Trì không hỏi thêm, chỉ nói rằng không sao cả, không vấn đề gì.
Hôm nay, với câu nói này của Tống Thức Chu, Lam Trì cũng trả lời y như vậy:
“Không sao đâu, những chuyện hư ảo không cần tự mình làm mình sợ.”
Hơn nữa, Lam Trì uống một ngụm trà, hiếm khi cô lại có chút do dự,
Cô đã chờ đợi rất lâu ngày Bạch Nhược Vi đến đây.
....
Dường như nhìn thấu sự bất lực của Tống Thức Chu, hoặc có lẽ bị bầu không khí im lặng làm ngột ngạt, Lam Trì cười và ném cho cô một con chip liên lạc,
“Những chuyện này em không cần lo, trước tiên vứt cái chip liên lạc của em đi đã.”
“Thật ra ý tưởng của em rất hay, sai ở chỗ em không cho những người tìm em một kết quả."
Tống Thức Chu ngạc nhiên, “Kết quả?”
Lam Trì tựa cằm, có vẻ hơi buồn ngủ,
“Dù là kết quả gì cũng được. Con người là một sinh vật kỳ lạ, chỉ cần không có kết quả, họ sẽ không dễ dàng từ bỏ...”
Dù là kết quả gì, sống hay chết, thành lập gia đình mới, có người bạn đời mới, hay thậm chí mất hết ký ức và trở thành một người hoàn toàn mới.
Tống Thức Chu thầm nghĩ,
Đối với Bạch Nhược Vi, cô chẳng quan trọng. Nếu Bạch Nhược Vi thực sự kiên nhẫn đến tìm cô, thì một kết quả nào đó sẽ khiến chị ấy rời đi thôi.
Lam Trì không biết từ đâu kiếm được một chiếc xe, khả năng lái xe của Tống Thức Chu khá tốt, nhưng đường núi khó đi quá, suốt chặng đường xe cứ rung lắc, Lam Trì gần như bị dằn xóc đến phát nôn.
“Chị, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Lam Trì im lặng một hồi lâu, bảo cô dừng xe trong rừng, sau đó kêu Tống Thức Chu xuống xe,
“Thấy vách đá kia không?”
Tống Thức Chu nhìn ra xa,
Một vách đá nguy hiểm cách họ chưa đến 200 mét,
“Vách đá này gọi là Phi Điểu nhai, vì quá dốc nên ngoài chim ra không ai có thể vượt qua, hàng năm có rất nhiều người đam mê thử thách đến đây.”
“Vậy nên, mỗi năm đều có tai nạn xảy ra.”
Tống Thức Chu lập tức hiểu ra,
“Chị muốn khiến những người đuổi theo em nghĩ rằng em đã chết ở đây?”
Lam Trì gật đầu,
“Chúng ta sẽ đi bộ qua đó, không lái xe."
Hai người đi bộ sóng vai, Lam Trì xóa đi một nửa dấu chân.
Một tâm trí tinh vi như vậy không phải là của người bình thường, có lẽ Lam Trì là một người hâm mộ phim trinh thám? Tống Thức Chu nghĩ vu vơ, nhưng Lam Trì thì vỗ vỗ vào cổ áo của cô.
“Cởi áo khoác ra."
Lam Trì trông có vẻ mảnh khảnh, nhưng không ngờ sức lại rất lớn. Chị ấy nhét ví tiền của Thức Chu vào túi áo khoác, sau đó ném cả chiếc áo xuống vách đá.
Tống Thức Chu hoảng hốt.
“Liệu có rơi xuống dưới không? Em hình như nghe thấy tiếng động!”
Lam Trì cười,
“Yên tâm đi, nó mắc trên cây rồi."
Tống Thức Chu nhìn xuống, quả nhiên chiếc áo khoác bị mắc trên cành cây mọc ngang trên vách đá.
.....
Cuối cùng Tống Thức Chu cũng an tâm, dù có tâm lý mạnh mẽ đến đâu, ai rồi cũng sẽ có lúc kiệt sức. Nghĩ đến những kẻ đuổi theo đã bị bỏ lại xa, hiếm khi cô lại đi ngủ sớm như vậy.
Nhưng Lam Trì thì không ngủ.
Chị ấy ngồi trong phòng khách một lúc, ánh hoàng hôn đang chuyển giao khiến khuôn mặt chị ấy trở nên mờ nhạt. Nếu Tống Thức Chu đứng ở đây, cô chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc, bởi vì lúc này Lam Trì trông rất giống Bạch Nhược Vi, cái vẻ lạnh lùng bẩm sinh, kiêu hãnh từ trong xương...
Căn nhà của Lam Trì trông nhỏ với hai tầng, nhưng bên trong được thiết kế tinh tế, có một tầng gác mái mà chỉ chủ nhà mới biết.
Sàn gỗ kêu lên những tiếng kẽo kẹt nhỏ, nhưng Lam Trì không lo lắng về việc làm ồn đến Tống Thức Chu. Chị ấy đã lâu không lên gác mái, nơi này không có cảnh tượng rùng rợn như hiện trường án mạng, cũng chẳng chứa đầy kho báu gì, chỉ đơn giản là có vài cái ghế, trên đó phủ đầy bụi.
Lam Trì không ngồi xuống, mà đứng mở điện thoại.
Chip liên lạc của Tống Thức Chu đã bị hỏng một phần, khi đọc danh bạ, một số thông tin bị mất, chỉ nhìn thấy số điện thoại và số lần gọi, nhưng không có ghi chú về người liên lạc.
Lam Trì kiên nhẫn lướt qua, chọn số điện thoại có nhiều cuộc gọi nhất và gọi lại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Alo, Thức Chu, cuối cùng em cũng nghe điện thoại rồi, những ngày qua em muốn làm chị lo đến chết sao?"
Lam Trì cười nhẹ, chị ấy đã biết người này là ai, nhưng thật tiếc không phải là người chị ấy đang tìm.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười nhẹ, Tống Phùng Ngọc lập tức cảm thấy tim mình thắt lại,
“Cô là ai?”
Chỉ với vài từ ngắn gọn, nhưng tỉ mỉ suy xét, ẩn chứa không ít ý tứ đối địch.
Tống Phùng Ngọc nhíu mày,
“Cô không cần biết tôi là ai.”
“Nếu cô là người thông minh, thời gian tới đừng liên lạc với Thức Chu nữa, để tránh gây rắc rối không cần thiết cho em ấy."
Nói xong, Lam Trì cúp máy.
Căn gác nhỏ không có cửa sổ, dù đứng trong bóng tối thế này, Lam Trì vẫn không hề sợ hãi, nhưng lúc này trong lòng chị ấy lại cảm thấy một sự do dự hiếm thấy, chị ấy có nên tiếp tục hay không?
.....
Sau khi điện thoại bị ngắt, Tống Phùng Ngọc lập tức gọi lại, nhưng đầu dây bên kia luôn báo bận.
Cô ấy bực bội ném điện thoại, khoác áo vào.
“Mưa gió thế này, con đi đâu thế, Phùng Ngọc?"
Giọng của mẹ Tổng truyền đến.
"Mẹ, con ra ngoài một lát, ở trường có chút việc..."
Mẹ Tống nhẹ nhàng cười, sửa lại cổ áo cho cô ấy,
“Đêm khuya, đi vội vàng cũng đừng quên mang thuốc theo..."
“Mẹ nghe bác sĩ Lâm nói, gần đây con lại không chịu uống thuốc đúng giờ.”
Tống Phùng Ngọc mắc bệnh tim bẩm sinh, sau khi điều trị đã tốt hơn nhiều, nhưng hiện tại vẫn cần dùng thuốc hỗ trợ.
Mắt Tống Phùng Ngọc lóe lên.
“Con cảm thấy gần đây đã khỏe hơn nhiều rồi, chắc không cần phải uống nữa...”
“Phùng Ngọc.”
“Con có biết tại sao mẹ lại thích con hơn Thức Chu không?"
Tống Lam Y chưa bao giờ giấu diếm sự thiên vị của mình.
“Vì con là đứa con mẹ tự tay nuôi dưỡng, tình cảm đương nhiên khác. Thứ hai là vì..."
“Con đủ thông minh."
Tống Phùng Ngọc bật cười. “Nhưng Thức Chu cũng rất thông minh..."
“Mẹ không có ý đó.”
“Mẹ muốn nói, con đủ thông minh để biết điều gì có lợi cho nhà họ Tống, thì nên làm. Điều gì gây hại, thì không nên dính vào.”
“Mặc dù chúng ta chưa biết rõ Tống Thức Chu có quan hệ gì với Bạch Nhược Vi, nhưng chắc chắn đó không phải chuyện tốt. Nếu con nhúng tay vào, đó sẽ là mối nguy hại cho gia đình.”
“Thứ hai, chuyện con thích Thức Chu..."
"Mẹ!"
Mẹ Tống mỉm cười đầy thấu hiểu.
“Con à, con luôn cảm thấy có lỗi với Thức Chu, vì đã cướp mất cuộc đời của con bé sao? Vậy thì con càng phải thay con bé lãnh đạo nhà họ Tống, tạo nên thành tựu cho gia tộc chứ?"