Chị vốn định xin lỗi.
Vì những lời khó nghe trước đây, vì những tổn thương hữu hình và vô hình, vì tình yêu...
Đến muộn của mình.
Hai hàng nước mắt đã chực chờ trong mắt chị, nhưng chị vẫn bướng bỉnh không để chúng rơi xuống.
"Hôm nay tôi nói những lời này không phải vì em đã trở thành ai, có được gì. Những lời này, tôi đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều lần..."
"Em đừng ở bên Lam Trì nữa. Tôi xin lỗi em, tôi muốn níu kéo em."
Tống Thức Chu chăm chú nhìn chị.
Gương mặt chẳng khác nào so với lần gặp đầu tiên, chỉ là đột nhiên thêm vào vài phần biểu cảm tủi thân và tình sâu ý nặng. Bạch Nhược Vi đang buồn, đang hối hận, mềm yếu như một miếng bánh mì, trông chẳng khác gì một món đồ tan nát mặc người giết thịt.
Nỗi buồn và sự hối hận này có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả? Tống Thức Chu nhớ lại những lời thật lòng tổn thương mà tiểu thư Bạch đã nói khi chị ấy bất tỉnh, cô nghĩ lần này mình sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Vì vậy, cô chỉ thờ ơ mà cười nhạt.
"Thôi đừng nói về chuyện đó nữa."
"Nghị viện không phải có một truyền thống sao."
Cô đưa tay ra, ngón tay thon dài nắm lấy cổ áo của Bạch Nhược Vi, để lộ ra một mảng da trắng nõn lớn.
Bạch Nhược Vi khựng lại, theo hành động của cô mà đứng lên.
Tống Thức Chu đột nhiên cảm thấy hơi phấn khích.
Bạch Nhược Vi theo bản năng đứng dậy. Thực ra chị có rất nhiều điều muốn nói với Tống Thức Chu, nhưng vẫn theo hành động của cô, từng bước, từng bước bị ép đến mép bàn.
Hương hoa Quỳnh trào dâng, một mùi pheromone rất đậm. Bạch Nhược Vi giật mình, trọng tâm mất thăng bằng, ngã ngồi xuống bàn.
"Phó nghị trưởng mới nhậm chức phải chuẩn bị một món quà cho cấp dưới của mình."
Ánh mắt của Bạch Nhược Vi lấp lánh. Chị không hiểu hành động của Tống Thức Chu, càng không hiểu tại sao lúc này cô lại nói câu đó.
"Đúng là có truyền thống này."
Thư ký Tôn gõ cửa,
Một chiếc hộp tinh xảo được đặt vào tay Tống Thức Chu.
Tống Thức Chu khẽ cười, đưa hộp cho chị.
"Tặng chị, tiểu thư Bạch."
Bạch Nhược Vi từ từ mở hộp ra, ngay lập tức sững sờ tại chỗ.
Bởi vì bên trong là một chiếc vòng cổ.
Bạch Nhược Vi cảm thấy khó hiểu, không biết cô định làm gì.
"Đeo nó lên."
Tống Thức Chu nói.
Bạch Nhược Vi, "...?"
Tống Thức Chu nghiêm giọng,
"Tôi nói."
"Đeo nó lên."
Bạch Nhược Vi trợn to mắt,
"Em định làm gì, không được, đây là..."
Tiểu thư Bạch trở nên luống cuống khi căng thẳng, chiếc vòng cổ bằng kim loại, dây thừa thõng xuống như một cái đuôi,
Đã bị cô nắm lấy.
Cô từ từ siết chặt tay,
"Tiểu thư Bạch, chị nên gọi tôi là gì."
Làm sao lại quay về câu hỏi ban đầu này được chứ.
"Tiểu thư... Tống."
Không đúng.
Tay càng siết chặt hơn, pheromone vừa xâm nhập vào cơ thể cũng mất đi một chút.
Tay của Bạch Nhược Vi tê liệt.
Chị đang... bị tra tấn sao?
"Thức Chu..."
Pheromone của hoa quỳnh càng mạnh thêm, nhưng lại không hề khiến người ta thấy dễ chịu.
Vẫn không đúng,
"Phó... phó nghị trưởng..."
"Chị phải gọi tôi là Tiểu thư Trần."
Dưới ánh đèn mờ ảo, người đứng sau tốt bụng gợi ý cho đáp án đúng. Bạch Nhược Vi thầm nhẩm ba chữ này.
"Tiểu thư Trần?"
Tống Thức Chu nhẹ giọng nói,
"Tiểu thư Bạch vừa bị người trong lòng từ chối, sao bây giờ, lại mềm nhũn như một vũng nước trước mặt cấp trên của mình."
"Chị yêu người yêu của mình như vậy sao?"
Đúng, cô đang trả thù. Cô không chịu nổi việc tiểu thư Bạch miệng nói yêu mình, nhưng lại chọn Triệu Nhất Thanh làm đối tượng kết hôn. Lẽ nào yêu và thích của Bạch Nhược Vi là chị ấy sẽ yêu mình, nhưng sẽ kết hôn với Triệu Nhất Thanh sao?
Cứ cho là cô hèn hạ đi, cứ cho là cô mãi không thể buông bỏ đi, cứ cho là cô điên đi, dù sao thì đến lúc này rồi, cả hai cô đã không thể giải quyết êm đẹp được nữa.
Trong đầu Bạch Nhược Vi vang lên một tiếng nổ lớn,
Hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên khóe mắt, cảm giác bỏng rát và nhiệt độ cao không thể chịu đựng nổi. Lớp da thô ráp của dây da mạnh mẽ đè lên tuyến thể của chị. Chị muốn khóc, tim đập thình thịch. Chị không biết phải làm gì.
Chị trợn to mắt, cảm giác nghẹt thở và pheromone khiến cô không thể thốt nên lời.
"Em... em sao có thể nói như vậy... đúng là quá đáng rồi,"
"Quá đáng?"
Tống Thức Chu nhướng mày, giọng nói lại run rẩy vô cùng.
"Điều này đối với tiểu thư Bạch đã là quá đáng rồi sao? Vậy những gì tiểu thư đã làm trước đây, nên gọi là gì?"
Bạch Nhược Vi cắn môi, ánh mắt thoáng dao động. Chị vô cùng sụp đổ.
Chị chỉ sụp đổ trước mặt một người.
"Xin lỗi... Tiểu thư Trần."
Tống Thức Chu buông tay ra, người dưới thân cô mềm nhũn ngã lên bàn.
Bạch Nhược Vi thậm chí còn có chút cảm kích vì Tống Thức Chu thả mình ra sớm như vậy.
Vì, khi bị dồn vào đường cùng, chị vẫn còn một danh xưng chưa gọi ra.