Ngày này, Lư gia thập phần náo nhiệt, trong thôn nhân gia cùng Lư gia quan hệ không tồi đều sôi nổi tới cửa chúc mừng.
Từ buổi sáng ℓiền bắt đầu bày tiệc cơ động, mãi cho đến chạng vạng buổi chiều, Đỗ gia bên kia đón dâu tới.
Hôm nay Lư Minh Hải không có đi ra cửa bán đậu hủ, Lư Quảng Nghĩa cũng không có xuống đất, bao gồm Lư Quảng Trí hôm nay cũng không đi sòng bạc, người một nhà đều thật cẩn thận trông Lư Kiều Nguyệt.
Suốt một ngày, Lư Kiều Nguyệt đều giả bộ dường như không có việc gì, thẳng đến buổi tối ăn xong cơm, nàng trở về chính mình phòng, mới rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Rõ ràng chuyện gì cũng không có, bị người trong nhà làm như vậy, nàng cũng không khỏi hoài nghi lên chính mình có phải hay không thật sự thương tâm, chỉ là chính mình không phát giác mà thôi.
Một người ngồi ở trên giường đất, dựa vào cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài, Lư Kiều Nguyệt lẳng lặng suy nghĩ chuyện đời trước của chính mình cùng Đỗ Liêm.Kỳ thật nếu nói Lư Kiều Nguyệt đối Đỗ Liêm không có cảm tình, kia đều là gạt người. Chỉ nhớ lúc nàng mới vừa gả cho Đỗ Liêm, hai người cũng từng vượt qua một đoạn thời gian ngọt ngào tốt đẹp. Lúc ấy Đỗ Liêm đối với nàng cực tốt, rõ ràng việc học rất bận, còn luôn là bớt thời giờ bồi nàng. Hoạ mi chi nhạc, hồng tụ thêm hương, này đó Lư Kiều Nguyệt đều đã từng trải qua, Đỗ Liêm thậm chí còn dạy nàng biết chữ……
Thế cho nên rõ ràng sự tình đi qua thật lâu, Lư Kiều Nguyệt còn nhớ mang máng năm đó chính mình cũng từng hạnh phúc.
Thẳng đến khi Đỗ quả phụ rốt cuộc bắt đầu hiện nguyên hình.Lư Kiều Hạnh ngốc lăng ngồi ở trong phòng, thẳng đến khi thanh âm khua chiêng gõ trống dần dần đi xa, tâm mới phanh mà một tiếng rơi xuống xuống dưới.
Tiểu cô rốt cuộc gả cho Đỗ Liêm rồi.
Nàng cho rằng chính mình sẽ không thể chịu đựng được.Lúc sau Đỗ Liêm khảo trúng tú tài, đồng thời nhà mẹ đẻ bên kia tình huống cũng càng ngày càng không tốt, trong nhà luôn là làm ầm ĩ không thôi, cha cùng nương mỗi lần tới tặng đồ cho nàng, nàng đều có thể nhìn ra thần sắc cha mẹ càng ngày càng tiều tụy. Mà lúc này, Đỗ quả phụ càng quá mức, nàng thậm chí không cho chính mình cùng Đỗ Liêm cùng phòng, nói là sợ phân hắn tâm, đào rỗng thân mình hắn.
Nàng không dám làm trò trước mặt nhi tử chính mình, liền ngầm gõ nàng, thế cho nên chờ Đỗ gia dọn đi trong huyện, Lư Kiều Nguyệt thế nhưng cùng Đỗ Liêm phân phòng mà ngủ.
Hai người cảm tình cũng chính là từ lúc ấy bắt đầu lãnh đạm, Đỗ Liêm càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng ít về nhà. Mà nàng vì chống đỡ sinh kế trong nhà, ngày ngày vội không thể nhàn, cũng không rảnh đi quan tâm tình cảm phu thê. Cho đến sau lại, Đỗ Liêm xem chính mình ánh mắt càng ngày càng lạnh nhạt, thậm chí ẩn ẩn mang theo chán ghét. Mới đầu Lư Kiều Nguyệt không hiểu vì cái gì, sau lại một lần soi gương, mới phát hiện người kia trong gương, sớm đã không phải Lư Kiều Nguyệt năm đó.Trong gương nàng tái nhợt mà khô quắt, giống như là một đóa hoa mất hơi nước.Lư Kiều Nguyệt khởi điểm còn có chút không hiểu ra sao, vẫn là Ngũ Lang nói lỡ miệng, nàng mới hiểu được vì cái gì.
“Đại ca nói để ta ở trước mặt tỷ không không đươhc tòm mò chuyện bên kia, liền sợ tỷ sẽ thương tâm.”
Nguyên lai người nhà là lo lắng nàng còn nhớ việc hôn nhân bị đoạt đó, rốt cuộc Đỗ Liêm ở trong mắt người ngoài chính là hôn phu tốt nhất được chọn.Kỳ thật Lư Kiều Nguyệt cũng rất bội phục Đỗ quả phụ, nàng thế nhưng có thể nhịn gần một năm mới phát tác, cũng là tới lúc đó, nàng mới hiểu được một ít tâm tư biến thái của Đỗ quả phụ đối với Đỗ Liêm.
Mới đầu chỉ là bởi vì chỗ dựa Mai gia đổ, Đỗ quả phụ e ngại Đỗ Liêm mặt mũi, rốt cuộc không dám đối với nàng làm gì quá phận, chỉ là để nàng bắt đầu học làm việc nhà sống. Dần dần, nàng càng ngày càng quá mức, chẳng những bắt nàng làm việc nhà, còn đem việc ngoài ruộng cũng ném cho nàng làm.
Nàng sợ chính mình tìm Đỗ Liêm cáo trạng, thậm chí còn mịt mờ cảnh cáo nàng, không được làm Đỗ Liêm phân tâm, mà nàng cư nhiên liền ngốc như bà ta nói nén giận xuống dưới, liền sợ Đỗ Liêm phân tâm, chậm trễ tiền đồ của hắn.Lư Kiều Nguyệt từ từ mà thở ra một hơi, mới duỗi tay đem cửa sổ đóng lại, tắt đèn, mới quay đi nghỉ ngơi.
Một đời này, người kia cùng chính mình không còn quan hệ, một chút quan hệ cũng không có, cho nên không cần suy nghĩ tới hắn.
*****
Kiều thị bang một chút đẩy ra cửa phòng, đi đến.
Lư Kiều Hạnh ở Kiều thị trước mặt, vẫn ℓuôn ẩn nhẫn, nhưng ℓần này nàng nhịn không nổi. Nàng đứng ℓên, sẵng giọng nói: “Đỗ Liêm hắn không phải người sa cơ thất thế, hắn có tài hoa, hắn nhất định sẽ thi đậu tú tài, ℓàng trên xóm dưới có cái hậu sinh nào có thể so sánh được với hắn?!”
Kiều thị nhìn chính nữ nhi mình ℓiếc mắt một cái, nói: “Ta mặc kệ hắn có phải hay không sa cơ thất thế, ta chỉ biết ngươi ℓà nữ nhi của ta, ta ℓà có thể quản được ngươi. Nếu ngươi không muốn ăn cơm, vậy đừng ăn!”
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài, phanh mà một tiếng đóng cửa ℓại.