Quế Nha đi đến, thấy Lư Kiều Nguyệt tỉnh, chuyển đạt lời Mai thị nói, để nàng không cần xuống giường đất. Dựa theo quy củ ở nông thôn, trước khi tân nương tử tiến vào tân phòng, chân là không thể rơi xuống đất.
Quế Nha xoay người đi ra ngoài truyền lời, không bao lâu, trong phòng Lư Kiều Nguyệt ùa vào một đám người.
Cô nương ra cửa chính là người nhà người khác.
“Bà ngoại……” Lư Kiều Nguyệt dựa ở trong lòng ngực Liễu thị, vành mắt hồng hồng nói: “Về sau Nguyệt Nhi sẽ thường thường đi thăm bà ngoại, liền cùng trước kia giống nhau.”
Liễu thị dùng khăn lau nước mắt rớt, “Hảo hảo, không nói, hôm nay là ngày lành của Nguyệt Nhi, cũng là bà ngoại không đúng, thế nhưng cùng ngươi nói này đó.” Nàng từ túi tiền lấy ra một bao vuông vức, đưa cho Lư Kiều Nguyệt: “Đây là bà ngoại cho ngươi áp đáy hòm, ngươi thu lại.”
Lư Kiều Nguyệt nhớ tới mâu thuẫn của Mai gia, nghĩ không muốn, Liễu thị lại oán trách nàng: “Ngươi cái tiểu nhân nhi, tâm tư không cần quá nhiều, bà ngoại chính mình có vốn riêng, muốn xài như thế nào liền xài như thế ấy. Lúc trước thời điểm nương ngươi xuất giá, bà ngoại cho nàng bạc riêng, nhà ta liền có mình ngươi là cháu gái, thiếu ai cũng không thể thiếu ngươi, nữ nhi gia có vốn riêng luôn tốt hơn.”
Lư Kiều Nguyệt chỉ có thể tiếp nhận.Liễu thị ngồi ở một bên cũng là đầy mặt ý cười, “Lúc trước nương ngươi không biết thêu thùa, thời điểm xuất giá, áo cưới vẫn là bà ngoại giúp nàng thêu, hiện giờ nữ nhi nhưng thật ra so vơi nương có bản lĩnh hơn, tay nghề Kiều Nguyệt nhà ta là càng ngày càng tốt. Nếu là ở……” Liễu thị dừng một chút, không có nói tiếp.
Mai thị vội vàng tiếp lời nói: “Nương, đều nhiều năm như vậy, ngươi còn chê cười ta.”
Nghe được lời này, Liễu thị bất chấp đau buồn, nở nụ cười.
Đường thẩm Tề thị của Lư Kiều Nguyệt đi đến.Nàng là con dâu nhà đại gia gia, song thân đều còn sống, phu thê hoà thuận, con cái song toàn, cũng chính là theo như lời tục ngữ nói là Toàn Phúc phụ nhân. Người nhà quê đều tương đối mê tín cái này, hết lòng tin theo Toàn Phúc phụ nhân chải đầu, nữ nhi xuất giá cũng sẽ giống Toàn Phúc phụ nhân hạnh phúc như vậy, cho nên trong nhà có nữ nhi xuất giá, đều sẽ thỉnh thượng một Toàn Phúc phụ nhân tới giúp nữ nhi se mặt, chải đầu.
Tề thị trước tiên ở trong bồn rửa tay, sau đó cởi giày lên giường đất, ngồi quỳ ở bên người Lư Kiều Nguyệt.
Nàng trước dùng nước ấm lau mặt Lư Kiều Nguyệt, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một dợi dây màu đỏ, sau đó dán đến trên mặt Lư Kiều Nguyệt se se.
Tề thị tay nghề thực tốt, Lư Kiều Nguyệt còn không có cảm giác được đau, liền kết thúc. Lúc sau Tề thị lại từ trên bàn giường đất cầm lấy một dao cạo nhỏ, ở lông mày nàng cạo cạo.Lại chải chải đến đuôi, cử án lại tề mi;
Hai chải chải đến đuôi, bỉ dực cộng sản;
Tam chải chải đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm;
Có đầu có đuôi, phú phú quý quý.”Liễu thị lại đối với nàng nói một ít đạo lý làm thê làm mẹ, vừa nói liền đến giữa trưa, bên ngoài kêu đi ra ngoài ăn tiệc, Lư Kiều Nguyệt lại không thể đi ra ngoài, vẫn là lưu tại trong phòng.
Tới thời điểm buổi chiều, Mai thị tự mình giúp đỡ nữ nhi mặc áo cưới. Màu áo cưới đỏ rực, chỗ giao khâm, viền tay áo cùng viềnváy thêu từng đóa tịnh đế liên hoa, đây là Lư Kiều Nguyệt chính mình tự thêu áo cưới. Từ khi cùng Chu Tiến đính hôn, nàng thêu tỉ mỉ mấy tháng.
Tóc Lư Kiều Nguyệt rối tung như mây, ngồi ngay ngắn ở trên giường đất, đối diện với gương đồng trên bàn giường đất.
“Thật là đẹp mắt.” Mai thị yêu thương mà vuốt đầu tóc nữ nhiKế tiếp đó là chải đầu, Tề thị cầm một cây lược gỗ, từ đỉnh đầu Lư Kiều Nguyệt đi xuống chải. Vừa chải trong miệng vừa xướng: “
Một chải chải đến cùng, phú quý không cần sầu;
Hai chải chải đến cùng, vô bệnh lại vô ưu;
Ba chải chải đến cùng, nhiều tử lại nhiều thọ;
Mai thị ở bên cạnh xem đến lau nước mắt, Liễu thị cũng là vậy. Vẫn là Tề thị chải xong đầu, cười khuyên vài câu, hai người mới lại nín khóc mỉm cười.
Mà lúc này, đã gần đến hoàng hôn.
Bên ngoài truyền đến thanh âm pháo nổ cùng kèn thổi trống đánh, biểu tẩu Tiền Thị của Lư Kiều Nguyệt đầy mặt tươi cười chạy tiến vào.
“Tân lang tới đón tân nương tử, Nguyệt Nhi chuẩn bị tốt chưa?”
Chu Tiến bị làm ầm ĩ thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành đáp ứng.
“Về sau trong nhà bạc ai quản?”
“Ai quản? Ai quản?” Một bên mọi người đều ồn ào.
“Nguyệt Nhi là ai?”
“Nguyệt Nhi là tức phụ của ta.”
“Tức phụ liền tức phụ, gọi nhũ danh làm gì a!” Bên trong có thôn dân xem náo nhiệt hảo tâm chỉ điểm nói.
Bên trong một mảnh cười to, Mai Trang Nghị lại hỏi: “Về sau việc trong nhà ai làm?”
“Ta làm!” Chu Tiến thực mau đáp.
“Về sau cơm ai làm?”
Trong phòng, Lư Kiều Nguyệt nghe được đầy mặt đỏ ửng, Mai thị đi ra ngoài nói: “Được rồi được rồi, đừng náo loạn. Đều trưởng thành rồi, còn không khác tiểu hài tử.”
Một bên có người trêu ghẹo: “Này nữ nhi còn chưa có ra cửa, mẹ vợ liền biết đau lòng con rể.”
Câu này khiến Mai thị xấu hổ, trong miệng liên tục phi vài tiếng, chạy nhanh trở về trong phòng đi.
Lư Kiều Nguyệt biết này đó, nhưng vẫn là nhịn không được đỏ mắt.
Trước mắt là một mảnh vải đỏ che mất, nàng nghe được nương nàng nức nở nói: “Phải sống thật tốt……”
“Khóc cái gì, hài tử liền gả ở gần ……” Nàng bà ngoại nói.
Hoảng hốt một chút, Lư Kiều Nguyệt cảm giác chính mình đã được cõng ra sân, bên tai tất cả đều là tiếng nói to, cùng tiếng pháo vang. Có một đôi bàn tay to đỡ lên cánh tay nàng, thực mau nàng bị bỏ vào bên trong kiệu.
“Tân nương ngồi xong, khởi kiệu ——”
Lại là một trận tiếng pháo đinh tai nhức óc, kiệu hoa chậm rãi nâng lên, sau đó lảo đảo lắc lư về phía trước.