“Cho nên nãi nãi ngươi ngày hôm qua đi nhà tam thúc ngươi, đưa ra ý tưởng muốn ứng trước thuế ruộng sang năm.”
Được rồi, Lư Kiều Nguyệt cuối cùng biết vì sao nương nàng đột nhiên cùng nàng đề cập việc này, tới tam phòng đòi tiền đòi lương thực, nhị phòng tự nhiên cũng chạy không thoát được.
Còn Thôi thị vì cái gì không có tới nhị phòng, Lư Kiều Nguyệt đoán đại để cũng là vì ngượng ngùng, nãi nãi tuy có chút hồ đồ cùng chút bất công, rốt cuộc kỳ thật cũng không có cái ý đồ xấu gì. Bất quá là con cái nhiều, năm đầu ngón tay còn có dài ngắn khác nhau, làm phụ mẫu luôn là yêu thương đối với con cái không giống nhau.
Thời điểm tiểu cô lúc trước còn ở nhà, nãi nãi thiên vị tiểu cô, nàng tiểu cô gả đi, nãi nãi liền thiên vị đại bá. Đại khái là cảm thấy đại bá về sau dưỡng lão cho bà, cũng là vì trong ba nhi tử, cũng chỉ có đại bá là người không có bản lĩnh gì.
“Kia tam thẩm có cho không?”
Mai thị lắc lắc đầu, “Tam thẩm ngươi tới cùng ta thương lượng, hỏi ta làm sao.”
“Bất quá chính là trên dưới một trăm cân lương thực, nương ngươi liền cho đi. Nhà ta hiện tại lại không thiếu chút, cha ta mỗi ngày ở bên ngoài bận việc vì trong nhà kiếm tiền, hà tất làm trong lòng hắn không thoải mái, suốt ngày liền nhớ chút việc này. Còn việc nãi nãi cầm đi làm chi, cùng chúng ta không quan hệ, chúng ta không thèm nghĩ là được.”
Còn có một câu Lư Kiều Nguyệt chưa nói, đó chính là Hồ thị có thể để Thôi thị lấy lương thực đi trợ cấp nữ nhi? Đại phòng bên kia đều ăn bữa hôm lo bữa mai, chỉ sợ bên kia lại làm ầm ĩ.“Được, ngươi nói rất đúng, dù sao nhà ta cũng không thiếu chút này, nhiều cũng không có, nguyện ý giày xéo như thế nào đó là chuyện của bà ấy.” Mai thị thở dài một hơi nói, nữ nhi một phen chỉ điểm, nàng cũng coi như là nghĩ thông suốt. Kỳ thật nghiêm túc nói đến, trừ bỏ ngay từ đầu Đỗ gia ở trên người Lư Kiều Nguyệt đánh chủ ý, nhị phòng cùng Đỗ gia bên kia thật đúng là không có mâu thuẫn gì. Bất quá Mai thị xưa nay là trong ánh mắt chưa không được hạt cát, mới có thể không thích Đỗ gia kia, hơn nữa ra việc của Lư Kiều Hạnh, Mai thị hướng về tam phòng, tự nhiên càng là chán ghét Đỗ gia.
“Đúng rồi, Tiến Tử có nhắn thời điểm nào trở về, có thể kịp nhóc con qua một tuổi không?” Mai thị hỏi.Nói lại khó nghe chút, nàng còn có thể sống bao nhiêu năm, coi như là một phần hiếu tâm của người làm nhi tử. Đều đã làm cha mẹ, có thể lý giải tâm tình người làm cha mẹ, cha mẹ đều hi vọng nhi nữ mỗi người đều hảo, khó tránh khỏi sẽ ‘ cướp phú tế bần ’ ( lấy của đứa giàu giúp đỡ đúa nghèo) hoặc là thiên vị, cố tình nhi nữ lại từng người đã thành gia, mâu thuẫn cũng bởi vậy mà sinh ra.
Nhưng, có thể lý giải, cũng không đại biểu có thể tiếp thu, đây cũng là vì sao nhị phòng cùng tam phòng cùng hai vợ chồng già càng lúc càng xa cách.Lư Kiều Nguyệt không xác định nói: “Hẳn là có thể đi.”
Chu Tiến lúc đi từng nói qua, sẽ cố gắng ở thời Điểm Điểm tròn một tuổi trở về, nhưng cũng không đặc biệt chắc chắn. Thời điểm Chu Tiến đi, Điểm Điểm mới không đến tám tháng, mắt thấy đều sắp đến lúc một tuổi. Hắn đi bốn tháng rồi.Có thể làm sao? Không cho, nhìn Thôi thị đáng thương hề hề tới cửa muốn lương thực, làm nhi tử có thể nói ra không cho? Thật không cho, nước miếng người trong thôn đều có thể dìm chết đuối người. Nhưng nếu cho, như thế nào đều làm cho người cảm thấy trong lòng không thoải mái. Đã như vậy rồi còn muốn giúp đỡ nuôi dưỡng người Đỗ gia?
Mai thị âu sầu. Đừng nhìn hai mẹ con Lư Minh Hải cùng Thôi thị có ngăn cách, rốt cuộc Lư Lão Hán đã không còn, hiện giờ liền ném lại Thôi thị một người lẻ loi hiu quạnh, Lư Minh Hải vẫn là mềm lòng. Bao gồm Lư Minh Sơn cũng vậy, nếu không lúc trước thời điểm thương lượng cấp phụng dưỡng, rõ ràng hai nhà một nhà cấp mấy chục cân lương thực cũng đủ, hai người lại trực tiếp góp vào, mỗi người cấp một thạch, còn cho bạc. Thậm chí biết rõ Thôi thị khẳng định sẽ cầm đi giúp đại phòng, nếu nàng nguyện ý làm như vậy, mọi người cũng coi như không biết.Tưởng niệm như nước đánh tới, đem Lư Kiều Nguyệt chán nản xuống. Người sao còn chưa trở lại?