Lư Kiều Nguyệt buông kim chỉ trong tay, nhíu ℓại mày ℓiễu: “Như thế nào ℓại đi đốn củi, đệ mấy ngày nay toàn ℓên núi đi đốn củi, ta xem phòng chất củi đều chất đến đầy rồi.”
Lư Quảng Trí sắc mặt cương một chút, nói: “Nơi nào còn có ngại củi nhiều, Nhị Cẩu Tử bọn họ kêu đệ, đệ ℓiền theo chân bọn họ cùng đi thôi.”
Lư Kiều Nguyệt cũng chưa nói gì khác, gật gật đầu.
Lư Quảng Trí thực mau ℓiền ra cửa.
Lư Kiều Nguyệt nghĩ nghĩ, thay đổi một thân xiêm y, ℓặng ℓẽ đi theo phía sau hắn cùng đi ra ngoài.
Từ khi nương nàng đi trong huyện ℓàm công, việc giặt đồ trong nhà đã bị Lư Kiều Nguyệt ôm ℓàm, cho nên đối với nhị đệ nhiều ngày nay cũng có phát hiện ra chút dị thường. Lư Quảng Trí chính mình không biết, xiêm y hắn mỗi ngày thay thế đều thập phần dơ bẩn, xám xịt, ℓên núi đốn củi dù cũng dễ ℓàm dơ xiêm y, cũng sẽ không dơ thành như vậy.
Xa xa thấy đệ đệ ra khỏi thôn, hướng một cái đường đất thượng rẽ đi.
Lư Kiều Nguyệt nhìn thoáng qua, đây là đường đi lên trấn trên. Nội tâm nàng ngũ vị tạp trần, lại cũng bất chấp nghĩ nhiều, cắn chặt răng, nhấc chân đi theo ở phía sau.
Một đường liền như vậy đi tới trấn.
Lư Quảng Trí thập phần cảnh giác, Lư Kiều Nguyệt cũng không dám đi sát gần, chỉ đi theo từ xa xa, chỉ cần không mất dấu là được.Từ Đại Khê thôn đến Vân Điền trấn, nếu là đi bộ mà nói, không sai biệt lắm cần hơn nửa canh giờ.
Lư Kiều Nguyệt chưa từng có đi trên đường lớn một mình như vậy, nàng cũng chỉ đành một mạch cắn răng cứng rắn chống đỡ. Tâm nàng bây giờ như là bị đặt ở trong chảo dầu chiên, vừa là lo lắng lại bực mình, trong đầu phát ra các loại phỏng đoán. Rõ ràng trong lòng đã có đáp án, lại không dám tin tưởng, cũng là không đành lòng tin tưởng.
Trời rất nóng, nàng vừa đi vừa thở hổn hển, đổ mồ hôi đầm đìa.
Lư Quảng Trí đã đi được rất xa, xa xa chỉ có thể nhìn đến một cái điểm đen. Lư Kiều Nguyệt trong lòng không nhịn được có chút vội, bước chân lại nhanh hơn, tất nhiên là không có chú ý tới động tĩnh phía sau.Lư Kiều Nguyệt do dự một chút, lắc lắc đầu, “Cảm ơn, vẫn là không cần phiền toái như vậy.”
Thanh âm nàng thực mềm, vừa nhu lại mềm, cào đến trong tâm Hàn Tiến tâm ngứa ngáy. Lại thấy nàng cự tuyệt chính mình, không nhìn được cường ngạnh nói: “Không phiền toái, mau lên xe đi.”
Lư Kiều Nguyệt đứng bất động, người này như thế nào nghe không hiểu lời nói cự tuyệt của nàng, chẳng lẽ hắn không hiểu ý tứ của nàng? Nàng một cái đại cô nương gia sao có thể đi trên xe của một người nam nhân, đặc biệt vẫn là xe của một người không mấy quen biết.
Hàn Tiến bị lơ đẹp, không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, “Ngươi đi đâu vậy, ta cho ngươi đi nhờ một đoạn đường.” Ánh mắt lại là lơ đãng ở trên người nàng quét quét.
Hôm nay nàng không có trang điểm tươi sáng như ngày ấy, mặc một thân quần áo vải bông màu lam đậm, hình như là dùng để mặc khi làm việc, trên đầu buộc gọn lại một cái khăn. Tuy có chút không phù hợp với tuổi nàng, nhưng lại xem kỹ một chút, là có thể nhìn ra nhan sắc như hoa.
Làn da nàng thực rất trắng, tinh tế mịn màng giống như là bạch ngọc thượng đẳng, ẩn ẩn mang theo một loại ôn nhuận trong suốt. Mày liễu tinh tế, mắt hạnh ngập nước, môi giống cánh hoa kiều diễm ướt át, làm người nhịn không được muốn hướng tới cắn lên một ngụm.
Bởi vì ngày thường luôn là ở phố Phong Nguyên ra vào, Hàn Tiến gặp qua không ít nữ nhân, thậm chí có quả phụ thấy hắn thể trạng chắc nịch, người lớn lên không kém, trong túi cũng có chút tiền, suy nghĩ muốn thông đồng với hắn. Nhưng Hàn Tiến một cái đều xem thường, hắn ngại dơ! Đặc biệt sau khi gặp qua nàng, hắn càng xem không trúng những nữ nhân đó.Một chiếc xe ngựa từ bên người nàng vượt qua, đột nhiên ở phía trước nàng cách đó không xa ngừng lại. Lư Kiều Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi lên phía trước, liền thời điểm đi ngang qua xe ngựa, một thanh âm gọi lại nàng.
“Ngươi là Kiều Nguyệt phải không?”
Lư Kiều Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người trên xe ngựa.
Là cái người kêu là Hàn Tiến, bằng hữu của tiểu cữu cữu.Nàng mày liễu nhíu lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn xem đối phương.
Hàn Tiến mặt hơi ngưng trọng, mắt màu đen bình tĩnh nói: “Ta là bằng hữu của tiểu cữu cữu ngươi.” Tựa hồ ở nhắc nhở nàng.
Lư Kiều Nguyệt gật gật đầu, nhưng không nói gì.
Nàng xưa nay không thích nói nhiều lắm, đặc biệt là trước mặt một ngoại nhân.