Mục lục
Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nơi khác, Kế Đức đường.

Thái Tử Phi, không, bây giờ phải gọi nàng ta là Hoàng Hậu rồi, cũng đang dùng bữa cùng với các con của mình.

Trên bàn ăn rất đỗi yên lặng, từ trước đến nay Trần Hoàng Hậu đều quản rất chặt chuyện quy củ lễ nghi, đặc biệt là trong việc dạy dỗ đám trẻ. Không phải nàng ta chưa từng nghe người khác nói qua chuyện mấy đứa nhỏ bên Đông Nhất viện ở cùng với hoàng thượng như nào, sau khi hiểu xong thì nàng ta lại càng quản chặt hai đứa nhỏ bên này hơn.

Mặc dù không nói ra ngoài miệng, nhưng hành động cùng lời nói chẳng phải rõ ràng là nhắc nhở chúng đừng học đám người kia sao, dù thế nào cũng không được làm mất đi thể diện.

Bởi thế mà mỗi lần mẫu tử mấy người họ cùng nhau dùng bữa đều rất yên tĩnh. Đã không nói lời nào, khó tránh khỏi việc mất đi tập trung, dù sao lễnh đễnh rồi mẫu thân cũng không phát hiện ra.

Uyển Xu nghĩ tới chuyện lúc trước trong viện của Uyển Chu, đại tỷ Uyển Nhàn đã không nói gì, con bé càng nên thể hiện phong thái của đích công chúa, khuyên can mấy muội muội phải hoà đồng với nhau mới đúng, nhưng con bé trong phút chốc không bình tĩnh đã cùng Uyển Nhàn đi luôn.

Đợi đến khi ra tới cổng viện rồi, con bé mới thấy hối hận, nhưng lại không có mặt mũi quay lại lần nữa.

Một cơ hội tốt như vậy để ban ơn cho Uyển Chu, thế mà con bé bỏ qua mất rồi, nếu để mẫu hậu biết được nhất định sẽ rất thất vọng cho mà xem.

Mà Tông Đạt đang nghĩ về chuyện lúc trước phụ hoàng kiểm tra bài của thằng bé với Tông Việt.

Mặc dù thằng bé lớn hơn Tông Việt một tuổi, nhưng không thể phủ nhận rằng Tông Việt rất thông minh. Thằng bé rõ ràng đã rất cố gắng, nhưng Tông Việt lại có thể đuổi kịp thằng bé nhẹ như bỡn . Thằng bé bây giờ đã học tới cuốn “Đại học” chương thứ mười, học xong chương này bèn có thể đọc “Trung dung” rồi.

Thằng bé vốn tưởng rằng Tông Việt đuổi không kịp nó, ai ngờ hôm nay phụ hoàng kiểm tra “Cái gọi là thiên hạ thái bình nằm ở người trị quốc: Người ở trên vị trí cao tôn trọng người lớn tuổi, điều này có thể khiến bách tính noi theo mà tận hiếu, đấng minh quân tôn trọng huynh đệ trong nhà bèn giúp bách tính học được tình đoàn kết người trong nhà…” thế mà nó lại trả lời còn tốt hơn cả thằng bé.

Tông Đạt có thể nhìn ra lúc đó trong ánh mắt của phụ hoàng có sự tán thưởng, loại tuyên dương này thằng bé cũng từng nếm thử qua, lúc đó thằng bé rất kích động và vui vẻ, lúc đó Tông Việt cũng đứng bên cạnh thằng bé nhưng thằng bé cũng chẳng thèm để ý tới Tông Việt làm gì. Lần này cũng cùng một hoàn cảnh tương tự xảy ra trên người thằng bé, Tông Đạt cảm thấy tâm trạng của Tông Việt lúc đó chắc chắn cũng giống với nó bây giờ, nếu không thì Tông Việt phải gồng mình lên đuổi theo thằng bé làm gì?

Có thể vì biểu cảm của hai đứa nhỏ quá đỗi ưu tư sầu muộn, nên lần lơ đễnh này bị Trần Hoàng Hậu phát hiện rồi.

“Sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Hoàng Hậu buông đũa xuống, hỏi.

Thấy mẫu hậu đặt đũa xuống, hai đứa trẻ cũng bỏ đũa xuống theo. Uyển Xu tưởng mẫu hậu nhìn ra tâm trạng của mình nên cũng không dám giấu diếm, thực ra con bé cũng biết có muốn giấu cũng giấu không nổi, nếu như mẫu hậu muốn biết chỉ cần hỏi cung nữ bên cạnh con bé là biết ngay, nên con bé bèn kể chi tiết chuyện đã xảy ra lúc trước.

Mặc dù Uyển Xu không nói rõ vì sao con bé theo Uyển Nhàn rời đi, nhưng Trần Hoàng Hậu sao có thể không nhìn ra được cơ chứ.

"Uyển Xu, mẫu hậu từng nói với con, con là đích nữ của ta và phụ hoàng con, không giống với những đứa trẻ khác. Đâu là đích, đâu là thứ, chính là điểm mấu chốt cả đời này các nàng không thể vượt qua con được, cho nên có những lúc con không được phép học theo tầm nhìn hạn hẹp của mấy đứa Uyển Nhàn, Uyển Chu có được, tất nhiên mẫu hậu cũng có thể cho con.”

Uyển Xu từ trước đến nay có tính tự tôn rất mạnh mẽ, bị câu tầm nhìn hạn hẹp của mẫu hậu đã kích, mắt con bé liền đỏ lên.

Tông Đạt thấy mẫu hậu dạy dỗ đại tỷ nên cũng không dám nói nhiều lời.

“Con hối hận về việc bản thân rời đi, cách nghĩ này rất đúng. Chỉ có kẻ yếu mới trốn chạy, những lúc như vậy mà rời đi thực ra chính là một dạng của nỗi sợ. Con sợ hãi con ganh tỵ cũng đồng nghĩa với việc con nhận thua. Dưới tình huống lúc đó nếu con đứng ra an ủi các muội muội bên dưới, vậy mới ra dáng đích công chúa, sau này Uyển Nhàn nào còn mặt mũi mà đứng trước mặt con ra oai trưởng tỷ nữa?”

Uyển Xu cắn môi dưới nói: “Nữ nhi biết sau này nên làm thế nào rồi.”

Trần Hoàng Hậu gật đầu, lại nói: “Nương nói những lời này không hề có ý muốn khiển trách con, dù sao con vẫn còn nhỏ, mà phụ hoàng con đúng thật là thiên vị Uyển Chu.” Còn có cả nữ nhân kia nữa.

Có điều câu sau nàng ta tất nhiên sẽ không nói ra trước mặt nữ nhi của mình, chỉ là nhẹ trầm giọng xuống để lộ ra tất cả những suy nghĩ của bản thân.

Uyển Xu thút thít nói: “Con thực sự ghen tỵ với muội ấy, ghen tỵ muội ấy có được tình yêu thương của phụ hoàng, mà con đâu có kém gì muội ấy, phụ hoàng người lại cứ…”

Trần Hoàng Hậu chìm vào yên lặng, trong lòng vừa là thương xót vừa là oán hận.

Nhưng nàng ta phải nói với nữ nhi thế nào đây, nói cho nó nghe bởi vì nương của con không giống như nương của Uyển Chu, không chiếm được tình yêu của phụ hoàng con, nên phụ hoàng con chỉ thương mình Uyển Chu thôi sao, lời này mà nói ra cũng có nghĩa rằng nàng cũng giống với con gái của mình vậy, thua rồi.

Nàng ta chỉ có thể cười nói: “Uyển Chu còn nhỏ, vừa biết làm nũng lại vừa biết giả ngốc, con lớn rồi sao lại so sánh với nó làm gì, hai năm nữa con đã trở thành đại cô nương rồi đó, bây giờ phụ hoàng con đăng cơ rồi, con chính là công chúa, còn là đích công chúa duy nhất trong cung, càng phải cẩn thận lời nói lẫn hành động, bởi vì người trong ngoài cung đều theo dõi con. Thứ nó có, con có, thứ nó không có, con có, con vì sao phải so đo với nó làm gì chứ.”

“Cho dù Uyển Nhàn trong đám các con là trưởng tỷ, nhưng nương của nó chỉ là thiếp thất của phụ hoàng con, hai đứa cũng chỉ hơn kém nhau nửa tuổi thôi, thế nên con càng phải ra dáng đích công chúa hơn, làm thật tốt chức vị tỷ tỷ của mình. Con làm tốt, phụ hoàng con chắc chắn sẽ để ý tới, trước tới này người đều thích những đứa trẻ hiểu chuyện mà.”

Lời này thật dài, nhưng Uyển Xu đã hiểu ý tứ ở trong đó rồi.

Làm nũng giả khờ là chuyện con gái còn nhỏ có thể làm được, đợi đến khi lớn thêm chút nữa Uyển Chu tự nhiên không còn mặt mũi làm ba cái trò ấy nữa, lúc đó chính là giây phút một đứa trẻ hiểu chuyện là Uyển Xu đây bắt đầu thể hiện. Cho nên đám Uyển Chu, Uyển Thiền càng không hiểu chuyện, con bé càng phải thể hiện bản thân là một đứa hiểu chuyện, như thế sau này mới là đứa con gái cưng bảo bối của phụ hoàng được.

“Con hiểu rồi.”

Giọng nói vừa dứt, Phú Hạ tiến vào báo Trương Lai Thuận bên cạnh hoàng thượng tới rồi.

Trần Hoàng Hậu vội vàng cho gọi người vào trong.

Không lâu sau, Trương Lai Thuận đi vào, cung kính hành lễ, mới nói tới để bàn về việc tu sửa viện cho Uyển Xu, còn nói đây là lỗi của bên dưới làm việc không tận chức, cũng nói do bên phủ Nội Vụ dạo gần đây bận bịu chuyện của Thái Thượng Hoàng và các vị Thái Phi nên tắc trách, hoàng thượng vốn hạ lệnh tu sửa lại viện của tất cả công chúa, là do chúng nô tài làm việc không tốt.

Những lời này chẳng qua chỉ là bề nổi, hàm ý bên trong ai cũng rõ, nhất định là hoàng thượng đã biết tới chuyện Uyển Chu và Uyển Thiền cãi nhau rồi, để bản thân không trở nên quá bất công nên bệ hạ mới ra lệnh như vậy.

Chẳng qua hiểu cứ hiểu vậy thôi, không ai dám nói trắng ra cả.

Trần Hoàng Hậu cười nhìn Uyển Xu nói: “Con đã thấy rõ tấm lòng của phụ hoàng con chưa, phải cảm ơn người đó biết chưa, đây chính là tình thương yêu con gái của người. Cũng trách Uyển Thiền quá ngang ngược rồi, lớn bằng gần đó rồi còn muốn tranh đồ với muội muội, Uyển Chu mới có mấy tuổi chứ, lúc quay về Uyển Xu đã kể cho bổn cung nghe rồi, bổn cung còn nói rõ muốn đi tìm Hồ Thục Phi nói chuyện, để nàng ấy dạy dỗ lại Uyển Thiền, trước đây ở Đông Cung ít ra ngoài, sau này trở thành công chúa rồi, tất nhiên không thể cứ giống như trước đây được nữa.”

Lời phía sau tất nhiên nói để Trương Lai Thuận nghe, Trương Lai Thuận cười tươi, nhưng lại không thêm vào bất cứ một ý kiến nào.

Đợi sau khi Trương Lai Thuận được Phú Hạ tiễn rời đi, nụ cười trên gương mặt Trần Hoàng Hậu mới dần nhạt đi.

“Bệ hạ vẫn đang ở trong Đông Nhất viện sao?”

Phú Xuân ở bên cạnh trả lời: “Vâng. Vừa nãy mới truyền bữa tối xong.”

“Đúng là bổn cung xem thường nàng ta rồi, vậy mà một chút cũng không giấu diếm. Nhìn Tô nương nương của các con xem, biết làm người biết bao, biết chuyện này không thể giấu được, dứt khoát nói thẳng với phụ hoàng các con luôn. Một đám cùng nhau quấy phá, cuối cùng chỉ có mình Uyển Chu phải chịu uất ức, những đứa khác đều không hiểu chuyện, bắt nạt muội muội còn nhỏ.”

Nói xong, Trần Hoàng Hậu lại cắn môi: “Xem nương này, nói với các con chuyện này để làm gì chứ, đây là chuyện giữa người lớn với nhau, không liên quan gì tới các con. Uyển Xu con nhớ lời nương dặn, Đạt Nhi con cố gắng học hành hơn nữa là được rồi.”

“Vâng.”

Từ Đông Nhất viện quay về, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Đã cuối tháng mười, tuy vẫn chưa có tuyết rơi, nhưng trời cũng đã lạnh lắm rồi.

Sau khi Tông Việt về tới nơi, đám nô tài dâng nước ấm lên, đầu tiên là rửa tay làm ấm, sau đó lại hầu hạ thằng bé lên giường sưởi.

Thấy thời gian không còn sớm, Đức Tiến nhẹ giọng nói: “Chủ tử hay là người nghỉ ngơi chút đi.”

Tông Việt đang ngẩn ngơ suy nghĩ chuyện gì bỗng nhiên tỉnh táo lại, nói: “Vẫn còn chưa nghỉ được, ta đi luyện chữ một lúc nữa.” Nói xong, thằng bé bèn rời giường.

Đức Tiến cản cũng cản không nổi, chỉ có thể theo phía sau sốt ruột nói: “Trời lạnh thế này rồi, nếu còn luyện chữ tay sẽ bị cóng mất, nương nương mà biết chắc chắn sẽ đau lòng, nhất định sẽ không vui lòng.”

“Ngươi đừng nói với nương là được.”

Đức Tiến không nói ra, trong lòng lại nghĩ, kể cả nô tài không nói gì, vẫn còn Phùng công công mà.

Từ lúc Tông Việt phân viện, Phùng Hải vẫn luôn theo bên người Tông Việt, Đức Tiến cũng là do ông ta tiến cử tới, mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng cách làm người tinh tế cẩn thận. Sau này Tông Kiềm cũng lớn rồi, mặc dù vẫn chưa tới tuổi được phân viện, nhưng tên nhóc kia cũng không chịu một mình cô đơn, cứ thích chạy lung tung, lại còn thích chạy tới chạy lui tới viện của ca ca tỷ tỷ.

Bàn Nhi sợ thằng bé xảy ra chuyện gì, thế là bèn bảo Phùng Hải để ý chăm sóc thằng bé, mặc dù bây giờ ông ta ở bên Tông Kiềm nhiều hơn chút, thực ra trên danh nghĩa vẫn là thái giám tổng quản theo bên người của hai vị Hoàng Tử. Nhưng ông ta là một người có năng lực, nên cho dù ông ta phải trông coi Tông Kiềm thì chuyện ở bên Tông Việt ông ta cũng không bỏ qua chuyện nào.

Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện lần trước, chủ tớ hai người Bàn Nhi và Phùng Hải cũng xem như thẳng thắn nói chuyện với nhau rồi, trước đây Phùng Hải còn giúp Tông Việt giấu diếm vài chuyện, bây giờ thì không dám nữa rồi, đều bẩm báo lại từng chuyện từng chuyện một.

“Ta cũng không có luyện lâu mà, ngươi và Đức Tài không nói với ông ấy, ông ấy cũng sẽ không chủ động hỏi đâu, có khi ông ấy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua cũng nên.” Thấy cái vẻ không cam tâm tình nguyện của Đức Tiến, Đức Tài cũng nghe ồn ào mà đi vào, hình như cũng muốn giúp khuyên nhủ, Tông Việt lại nói: “Các ngươi đi xem viện bên cạnh đã tắt đèn chưa?”

Vừa nghe thấy lời này, Đức Tiến và Đức Tài trong phút chốc không biết nói gì hơn.

Trước đây không ai để ý tới, nhưng từ khi Nhị Hoàng Tử cũng tới Thượng Thư Phòng, Đại Hoàng Tử ở bên cạnh bỗng nhiên lại dồn thêm càng nhiều sức lực cho việc học hành hơn. Ban đầu người bên viện này còn chưa nhận ra, sau đấy thì có một lần đám nô tài rảnh rỗi ngồi tám chuyện với nhau mới biết thời gian Đại Hoàng Tử tắt đèn đi nghỉ ngơi càng ngày càng muộn.

Bây giờ biểu hiện ngoài mặt của hai vị Hoàng Tử thì thôi không nhắc đến, đều âm thầm so tài với nhau cả rồi, Đức Tiến và Đức Tài cũng không ngốc, Đại Hoàng Tử cơ thể yếu ớt, lại lớn hơn Nhị Hoàng Tử chưa tới một tuổi, Trần Hoàng Hậu có địa vị nhưng nương nương của bọn họ có sủng ái, bây giờ còn chưa lập Thái Tử, ai là cá trên thớt của ai còn chưa chắc chắn, tất nhiên sẽ không cản Nhị Hoàng Tử so tài với bên kia làm gì.

Cho dù là Phùng công công, có khả năng cũng sẽ không ngăn cản, thế là hai người bèn không lên tiếng nói gì thêm nữa.

Trong viện bên cạnh, từ lúc trở về Tông Đạt vẫn luôn buồn phiền luyện đọc kinh thư.

Thằng bé học kinh thư không phải là đọc, mà là chép lại.

Đọc tới đâu chép tới đó, một lần không đủ thì mười lần.

Hà Niên đã đi ra đi vào nhìn đồng hồ phương Tây mấy lần rồi, cứ muốn nói lại thôi, trên mặt đầy lo lắng.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng đồng hồ phương Tây điểm mười giờ, ông ta nhịn không nổi nữa, thấp giọng nói: “Chủ tử, hay là người đi nghỉ ngơi đi, nếu không sợ rằng ngày mai không dậy kịp giờ tới thượng thư phòng đâu.”

Tông Đạt không nói gì, chỉ nhìn ông ta một cái rồi lại cúi đầu bắt đầu chép.

Trẻ con lớn tầm tuổi này, sợ rằng đại đa số bàn ghế đều có chút thấp, ngồi viết cũng rất khó chịu, còn không bằng đứng viết, thế nên đa số thời gian Tông Đạt đều đứng viết, đứng tới khi nào chân mỏi rồi mới ngồi xuống một lúc.

Cơ thể vẫn chưa trưởng thành nhưng lưng lại khá thẳng, bàn tay và khuỷu tay cử động cũng rất hài hòa.

Hà Niên vẫn luôn cảm thấy Đại Hoàng Tử ép mình quá, nhưng bây giờ Hoàng Hậu nương nương cũng bảo thằng bé phải làm như vậy rồi, ông ta cũng không dám khuyên gì nhiều, đặc biệt là hôm nay ở Kế Đức đường còn xảy ra chuyện thế kia.

Từ lúc rời khỏi Kế Đức đường, Hà Niên đã cảm thấy tâm trạng của Đại Hoàng Tử có gì đó không đúng, quả nhiên lúc về tới nơi đúng như những gì ông ta dự đoán.

Tông Đạt ho lên hai tiếng.

Thằng bé biết rõ trong lòng nếu như nó ho quá nhiều, Hà Niên nhất định sẽ lại lảm nhảm mấy lời gì mà thương lấy sức khoẻ thân mình, nên thằng bé vẫn luôn cố ý nhịn không ho, cho dù có ho cũng ém nhỏ lại.

Nhưng lần này không nhịn được nữa, ho liền mười mấy cái, đã vậy còn không kiềm được nữa.

Hà Niên vội vàng dâng nước lên cho thằng bé, lại vội vàng vỗ lưng cho nó. Khó khăn lắm mới ngừng được, Hà Liên nói: “Đại Hoàng Tử người hay là đi nghỉ đi, người không thể cứ tiếp tục thức đêm như vậy nữa, tránh làm tổn thương tới cơ thể.” Thấy Tông Đạt có vẻ không muốn, Hà Niên lại nói: “Nếu người cứ tiếp tục thế này, nô tài không còn cách nào khác đành phải báo cáo lại cho Hoàng Hậu nương nương, nếu nương nương mà biết được người không thương tiếc cơ thể mình như thế, chắc chắn sẽ đau lòng.”

Đã nói tới mức đó rồi, Tông Đạt chỉ đành nghe lời Hà Niên đi nghỉ ngơi.

Suy cho cùng thì đã nhìn quá mức rồi mà thời tiết lại quá lạnh, nửa đêm bỗng nhiên có tuyết rơi, thế nên sáng sớm lúc thức dậy Tông Đạt càng ho dữ dội hơn.

Hà Niên nói hôm nay không tới thượng thư phòng nữa, ông ta đi báo với nương nương, xin thượng thư phòng nghỉ một buổi, nhưng Tông Đạt lại cứ khăng khăng muốn đi.

Thực sự không thể cản được thằng bé, Hà Niên chỉ đành để tiểu thái giám mặc quần áo thật dày cho thằng bé, còn mặc thêm một chiếc áo choàng tránh gió lông thú, cử thêm một thái giám cao to ôm thằng bé đi.

Nhưng vừa mới tới Càn Thanh môn, thằng bé lại kiên quyết đòi thả xuống, Hà Niên ngẩng đầu lên nhìn, bèn nhìn thấy Nhị Hoàng Tử đang đứng cách đó không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK