Mục lục
Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Hiền Phi đập nát chén trà và cả chậu hoa.

đập cho tới khi bên tay không còn thứ gì có thể đập mới yên tĩnh lại.

Cẩm Bình tự dẫn người vào dọn dẹp, tỏng cộng có ba người, dùng quần áo bọc mảnh vỡ lại, chứa ở trong một cái gương rồi mang ra ngoài chôn ở dưới tàng cây trước sân.

Chờ đến khi trong điện được dọn dẹp xong, Từ Hiền phi đã đến bên giường lò uống trà, dường như cảnh tượng lúc nãy chỉ là ảo giác, nàng ta vẫn là Hiền Phi ôn hòa như trước giờ.

Thật ra tính cách của Từ Lương Viện trước đây không phải như giờ, năm đó Bàn Nhi còn đánh giá nàng là người có ít nói ít làm, thế nhưng lại cực kỳ thông minh. Cũng không biết từ khi nào mà Hiền Phi lại trở nên như vậy.

"Thật quá ngu ngốc, làm hỏng chuyện tốt của ta còn chưa nói, còn phá nát hết mọi thứ!"

Có lẽ Bàn Nhi cũng không biết, Tông Tông độc sủng nàng nhiều năm như vậy đã tạo cho người khác một hình tượng khắc ghi sâu sắc rằng hoàng Quý Phi không thể bị đánh bại, không thể phá hỏng.

Mọi mánh khóe đã dùng hết từ lâu nhưng căn bản chẳng có chút tác dụng nào, trái lại càng làm cho tình hình của chính mình càng ngày càng nát, Trần Hoàng Hậu là ví dụ tốt nhất.

Nếu không thể phá từ trong cung vậy chỉ có thể phá từ bên ngoài.

Bên ngoài là gì ư?

Người Tô gia, Tô Hải.

Cho nên khi Tô Hải mang binh đi trợ giúp Tuyên Phủ, đã rơi vào cái bẫy của người khác. Khi hắn ta ở bên ngoài liều mạng đánh nhau với người Kim thì đã có người bày ra cho hắn ta một cái chết.

Nhưng cuối cùng lại không tìm thấy thi thể của hắn ta, chỉ có thể kết luận là Tô Hải mất tích.

Cùng với đó còn có cả Phó Khánh.

Bởi vì xảy ra hai chuyện ngoài ý muốn này nên không thể không bỏ dỡ kế hoạch đã vạch sẵn từ trước, từ trước đến giờ Hiền Phi làm việc cẩn thận, nàng ta hiểu rõ toàn bộ sự việc bao gồm cả bất ngờ lớn nhất và sơ sót, nếu như nàng ta ra tay thì chỉ nắm được bảy phần thành công.

Nàng ta không thể mạo hiểm như vậy, hơn nữa với sức của Từ gia còn chưa đủ để làm một số việc.

Phải bỏ mất một cơ hội tốt như vậy, nàng ta thật sự không cam lòng, vì thế nên Trần Hoàng Hậu đã thành công lọt vào trong mắt của nàng ta, cây giáo tốt như này không dùng thì đáng tiếc.

Nhưng ngàn lần không ngờ được, Trần Hoàng Hậu lại làm nát hết mọi chuyện.

Không, là không ai có thể ngờ tới Vĩnh Thuận Bá lại dám nói như vậy, thế mà ông ấy lại dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, dường như là xé mặt của tất cả mọi người, lộ hết ra dưới cái nhìn của mọi người.

"Kiêu căng, dốt nát, hống hách, không hiểu chuyện! Loại người thấp hèn!" Nói xong, Hiền Phi lại đập nát chén trà trong tay.

Tất cả cung nữ hầu hạ trong phòng đều quỳ hết xuống đất, run lẩy bẩy. Lúc này, Cẩm Bình vội vàng từ bên ngoài bước vào, ghé vào bên tai nàng ta nói một câu.

"Nương nương, Vương công công cho người truyền lời, Hoàng Hậu nương nương muốn nói chuyện với người một chút."

Từ Hiền phi chỉ cười lạnh: "Nàng ta với ta có gì mà nói?"

Cẩm Bình không dám lên tiếng.

Nói thì nói như vậy nhưng cuối cùng Từ Hiền Phi vẫn đến, chỉ bởi vì không muốn dã tràng xe cát biển Đông.

Thật lòng cũng không muốn thành công dã tràng, bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để lật đổ Hoàng Quý Phi, nếu bỏ lỡ lần này thì có lẽ cả đời này cũng không còn hi vọng nào nữa.

Sau một hồi trò chuyện, Hoàng Hậu và Hiền Phi đối mặt với nhau, trong lòng cả hai đều đồng thời dâng lên suy nghĩ này.

Đáng tiếc trình độ rắc rối của việc này đã vượt xa tưởng tượng của hai người, mà thứ hai người cho là kết thành đồng minh, rất nhanh thôi sẽ nát vụn.

Nhưng lời này của Vĩnh Thuận Bá đã đưa tới những rắc rối càng lớn hơn so với tưởng tượng. Ngày hôm sau đã có triều thần nhắc lại việc lập Thái tử, còn lấy cái danh mỹ miều là vì sự yên ổn của xã tắc.

Có người đầu tiên nhảy ra, tức sẽ có người thứ hai, càng ngày có càng nhiều đại thần đứng ra đề cử ứng cử viên cho vị trí Thái Tử.

Có người đề cử Đại Hoàng Tử, cũng có người đề cử Nhị Hoàng Tử, đáng tiếc người ủng hộ Nhị Hoàng Tử quá ít, còn chưa kịp mở miệng đã bị người ta lấy cái cớ Tô Hải vẫn còn đang mất tích nên vì tránh hiềm nghi Nhị Hoàng Tử không thực sự thích hợp cho việc đề cử vị trí Thái Tử bịt miệng lại.

Trần Bình Văn gấp tới đổ mồ hôi hột, không hề lên tiếng, chờ đến khi hạ triều lại có người đứng từ xa chào hổi ông ta, trêu chọc tại sao mặt mũi ông ta lại khó coi như thế, đáng ra phải vui mừng mới phải.

Vui mừng cái gì chứ?

Tiếng hô ủng hộ Đại Hoàng Tử nhiều như thế.

Thì làm sao Trần Bình Văn vui mừng cho được, làm sao dám vui mừng.

Sau khi trở về, ông ta dùng hết nguồn lực trong tay chỉ thiếu điều không ân cần dạy bả mọi người ngày mai phải cảnh giác một chút, nếu như lại nhắc lại chuyện này thì phải đề cử Nhị Hoàng Tử.

Lúc này ông ta cũng không thể không lo sợ kéo tai mắt của người ta đến, hoặc là kéo đến sự nghi kỵ của bệ hạ, tình hình thực tế như này không thể nghi ngờ là đang đưa Trần gia lên giàn thiêu, chỉ thiếu điều nói rõ rằng Trần gia cố ý hãm hại phủ Vĩnh Thuận Bá.

Nhìn xem hôm qua Vĩnh Thuận Bá vừa nói như thế, hôm nay đã có người nhắc lại chuyện lập Thái Tử, còn đều đề cử Đại Hoàng Tử. Thấy có người đề cử Nhị Hoàng Tử thì đều bị lấy cái cớ chuyện của Tô Hải mà ngăn lại.

Đây còn không phải là lòng Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết à?

Mấu chốt là Trần gi có khổ mà không có chỗ tố. Chẳng lẽ nói là mình không có hãm hại Tô gia, hay là không muốn để Đại Hoàng Tử làm Thái Tử à? Chí ít thì cũng không phải là vào lúc này."

Nhưng ai có thể ngờ kế hoạch của Trần Bình Văn lại dung được, cũng tiến triển theo như mong muốn của ông ta, giữa đường lại chạy ra một con hắc mã, lại có người lên tiếng đề cử Ngũ Hoàng Tử Tông Giản.

Nói mặc dù Ngũ Hoàng Tử chỉ mới mười một tuổi nhưng đã thể hiện ra tâm tính trung hậu, học hành cũng rất có tài, được nhiều người khen. Còn nói sau khi An Bình công chúa xuất giá tới An Nam thì tình nghĩa của hai nước càng thêm sâu đậm, chuyện khai thác mỏ bạc cũng dần tốt đẹp, điều này không thể không nhắc đến công lao của An Bình công chúa.

Bây giờ ở khắp nơi ở biên quan nổi lên ngọn lửa chiến tranh, triều đình không giật gấu vá vai cũng nhờ công lao to lớn của việc này. Bệ hạ đang lúc tuổi trẻ sung sức, sinh lực dồi dào, cơ thể Đại Hoàng Tử yếu ớt, Nhị Hoàng Tử lại phải tránh hiềm nghi nên Ngũ Hoàng Tử là thích hợp nhất, tuổi cũng không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ không nhìn ra phẩm hạnh, cho nên lập Ngũ Hoàng tử làm Thái Tử mới là chuyện đúng đắn.

Trên thực tế thì từ lúc Uyển Nhàn được gả tới An Nam, Tông Giản không tránh khỏi nước lên thì thuyền lên.

Mấy năm qua, hàng năm An Nam đều phái người đến triều cống, làm sâu đậm thêm tình nghĩa của hai nước, những lúc như thế này thì tông Giản không tránh khỏi việc phải lộ mặt. Dù cho Tông Tông ghét cách làm vì con trai mà hi sinh con gái của Hiền Phi nhưng cũng không thể không chừa mặt mũi cho Uyển Nhàn mà coi trọng Tông Giản.

Vì thế nên ở trong mắt các triều thần, thật ra Ngũ Hoàng tử cũng được bệ hạ yêu thích, cũng không phải không thể làm Thái Tử.

Một vũng nước cứ thế mà bị quấy đục lên, mấy ngày liền trong triều người này tiếp nối người kia nghị luận chuyện lập Thái Tử, nào còn nhớ đến chuyện Tô Hải có phản quốc hay là không.

Mà khi vừa mới bắt đầu tiếng nói ủng hộ cho Đại Hoàng Tử nhiều nhất, tuy Trần Hoàng Hậu có đứng ngồi không yên nhưng đến cùng thì vẫn không nghĩ về hướng của Từ Hiền Phi, nhưng mắt thấy tiếng ủng hộ của Ngũ Hoàng tử cũng dần nhiều lên.

Thì cũng nhận ra con tiện nhân Từ thị kia miệng nói muốn kết minh nhưng chỉ là lừa gạt nàng ta, trên thực tế người ta đã sớm có tính toán, đây là muốn lấy nàng ta ra làm thang để nâng thằng con trai hờ được nhặt nuôi của nàng ta à?

Mf không biết rằng đồng thời Từ Hiền Phi cũng đang nghi kỵ nàng ta, cảm thấy Trần Hoàng Hậu đây là đang định mượn cơ hội này để đưa Đại Hoàng Tử lên vị trí Thái Tử, sợ bị người ta nói mình lòng tư mã Chiêu ai ai cũng biết cho nên mới lấy Ngũ Hoàng tử ra làm đệm.

Nhưng mọi chuyện đã thành như vậy, các nàng ta cũng không thể không tiếp tục tranh giành tiếp.

Ai cũng không dám đoán đối phương không hề có âm mưu gì, bởi vì nếu để cho đối phương thành công thì bằng với việc tự chặt đứt con đường của mình. Vì thế nên ai cũng không dám đánh cược vào điều lỡ như kia, tuy rằng biết là mọi chuyện diễn ra quá mức trùng hợp nhưng cũng phải nhắm mắt tranh tiếp.

Tông Tông bước vào trong điện.

Trong điện vo cùng yên tĩnh, Bạch Thuật nhìn thấy hắn thì nhanh chóng bước đến hành lễ.

"Nương nương của các ngươi đâu?"

"Nương nương đang ở trong noãn các."

Tông Tông nhanh chân đi trước, Bạch Thuật vội đứng lên muốn ngăn nhưng rồi lại không dám ngăn. Phúc Lộc không dám theo sau cũng vội ra dấu tay với nàng ta, hai người cứ thế đứng đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cũng vẫn không đi theo.

Bàn Nhi đang tựa lên bàn xem thoại bản, vừa nhìn thấy Tông Tông đi tới đã theo bản năng nhảy xuống giường chạy đến.

trời lạnh nên đã sớm đốt địa long, thật ra mặt đất cũng không quá lạnh, nhưng Tông tông nhìn thấy nàng chẳng thèm mang giày vào đã chạy chân trần đến thì lại giận.

bước vài bước lớn đã đuổi kịp, chờ đến khi hắn vào trong tẩm điện thì Bàn Nhi đã trốn được lên giường, kéo chặt màn che, dường như chỉ vậy là có thể ngăn được hắn.

Tông tông bị tức tới cười.

"Nàng ra đây."

"Ta không ra."

"Nàng không thèm mang giày đã nhảy xuống đất rồi , là trẫm đã chiều nàng quá rồi phải không?"

Bên trong lại truyền ra một giọng nói nho nhỏ: "Ta cũng chỉ quên thôi mà."

"Muốn trốn trẫm sao? Nói thử xem nàng định trốn trẫm đến khi nào?" Tông Tông hất vạt áo bào lên, ngồi xuống bên mép giường.

Sau một lát, màn hơi chuyển động, Bàn Nhi vén màn lên, ngoan ngoãn ngồi quỳ tại chỗ.

"Thật ra thì cũng không phải ta muốn tránh chàng đâu, còn không phải..."

"Còn không phải là phạm lỗi à?" Hắn hừ một tiếng.

"Chằng đã biết rồi còn hỏi ta." Nàng nhăn nhó rồi lại nói.

Tông tông liếc xéo nàng: "Vậy theo như nàng nói thì trẫm biết rồi thì nên giả bộ không biết, thì không nên tới đây hỏi nàng sao?"

Qua một hồi, người đã nhào tới, ngồi lên đùi hắn còn vòng tay ôm cổ hắn.

"Thật ra ta hi vọng chằng tới hỏi ta, ta đây là không còn mặt mũi gặp chàng mà." Nàng rũ mi mắt nói.

Bàn Nhi như vậy làm cho tông tông phải bật cười, nhưng nhiều hơn là đành cam chịu hết cách.

"Biết rõ là sau khi trẫm biết có thể sẽ tức giận mà vẫn lén lút làm?"

"Ta cũng không có lén lút."

"Đúng, nàng không có lén lút, trái cho một búa, phải cho một gậy, xem xem có ai bày trò chơi chiêu như nàng, chỉ thiếu điều côngkhai nói cho trẫm biết là nàng đã quậy đục nước." hắn chọt vào trán nàng.

Nàng bị đau phải ngửa về sau, miệng còn hít khí.

Làm cho Tông Tông tưởng rằng đã thật sự làm nàng bị thương, gạt tay nàng ra xem trán nàng.

"Giả bộ, nàng chỉ biết giả bộ."

Nàng cười hì hì, ôm lấy hắn cọ cọ rồi nói: "Còn không phải là biết chàng không thích để chuyện liên lụy tới bọn nhỏ sao, nhưng ta chịu thiệt lớn như vậy, trong lòng thật sự tức không nhịn được. Hơn nữa tuy cha đã nói những lời như kia nhưng sự thật là vẫn chưa hề động tới gốc rễ, chỉ có kéo hết các nàng vào thì mới có thể quấy đục hoàn toàn vũng nước này." Mới có thể kéo dài thời gian.

"Vì thế nên nàng đi tìm người đề cử Đại Hoàng Tử, rồi lại tìm người đề cử Ngũ Hoàng tử sao?"

Bàn Nhi bẻ bẻ ngón tay: "Thật ra Phùng Hải tìm ai, chàng không phải đều biết cả à, chỉ có một hai người thôi, còn không phải là đúng ngay ý của một ít người khác cho nên mới quậy lớn ra như vậy."

Tông Tông cười hừ hừ hai tiếng, không nói gì.

Bàn Nhi nhìn hắn lại kéo kéo ống tay áo của hắn: "Giận thật sao?"

Hắn liếc nàng một cái: "Nếu như trẫm thật sự tức giận thì còn đến Cảnh Nhân cung sao?"

"Biết ngay là bệ hạ khoan dung nhất, rộng lượng nhất mà, trong bụng Hoàng Đế có thể chèo thuyền luôn."

"Dẻo miệng." Hắn bóp bóp chóp mũi nàng, miệng lầm bầm, ánh mắt lại trôi đi, dường như đang tự hỏi chuyện gì đó.

bàn Nhi cũng đang suy nghĩ chuyện trong lòng mình: "Cũng không biết nhị ca cuối cùng thì ra sao rồi, có phải đã như vậy thật hay không..."

Phủ Tấn Quốc Công đang cho người đi tìm ở biên quan, nhưng bây giờ tình hình bên kia hỗn loạn, tạm thời vẫn chưa có kết quả." Nói xong, Tông Tông thở dài.

"Hi vọng bọn họ vẫn ổn, nếu không thì..."

Nếu không thì sao Bàn Nhi cũng không nói tiếp, nhưng Tông tông hiểu rõ ý trong đó.

Tông Giản vừa mới tan học ở Thượng Thư Phòng.

Bởi vì kiêng dè mẫu phi nên bình thường hắn đều là người ra về cuối cùng, chưa bao giờ đi chung với những huynh đệ khác trở về Nam Tam Sở.

Đi ra từ Cảnh Vận Môn, đi dọc theo đường cung của Tiễn Đình.

Hắn đi rất lặng lẽ, thái giám thiếp thân là Tứ Hỉ đi theo phía sau hắn.

Đột nhên nghe thấy có mấy thái giám đang nói nhỏ với nhau ở góc tường Ngự Trà Thiện phòng của Nam Tam Sở.

"Ngươi nói xem Hiền Phi nương nương đây là vì Ngũ Hoàng Tử điện hạ nên đối đầu viới Hoàng Hậu nương nương sao? Nhìn xem động tĩnh ở trên triều gần đây, phải là liều hết sức mình đó, theo ta thấy, cũng chẳng phải là con ruột..."

"Nói ngươi ngốc mà ngươi còn ngơ ra, ở trong cung này có ai thèm để ý là con ruột hay không, nuôi dưới danh của mình thì đó là con ruột, sau này nếu như Ngũ Hoàng Tử có thể thật sự ngồi vào vị trí kia thì chẳng phải Từ Hiền Phi làm chủ Từ Ninh Cung..."

"Nhưng ta nghe nói năm đó vị kia chết có chút kì lạ, vốn là người khỏe mạnh, bệ hạ mang hết phi tần ở Đông cung đến Tây Uyển nghỉ hè, chỉ có vị kia cơ thể không được khỏe nên mới phải ở lại. Bệ hạ vừa đi chân trước thì chân sau người kia đã không được nữa, ta nghe nói năm đó Lý Tần và Triệu Tần còn không ít lần vì Ngũ Hoàng Tử mà đánh nhau vỡ đầu, đến giờ hai người này vẫn cứ đối đầu với nhau cũng là bởi vì chuyện này. Hồi đó ai cũng đoán Ngũ Hoàng Tử sẽ được nuôi dưới danh nghĩa của Lý Tần, dù sao thì cũng là người của Phủ Công Chúa mà, nhưng không ngờ thế mà lại lọt vào tay nàng ta..."

Tứ Hỉ giật mình một cái, vội máng sang bên kia: "Đang nói cái gì đấy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK