Chuyện Phó Thái Hậu dời cung đều do một tay Tông Tông sắp xếp.
Đồ đạc của Phó Thái Hậu vốn đã được sắp xếp xong xuôi từ trước Tết Đoan Ngọ, là hắn bảo Đoan Ngọ sắp tới rồi, đợi đón xong Đoan Ngọ rồi chuyển đi cũng không muộn, còn ra lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn một ngày may mắn trong hoàng đạo.
Hắn đã lên tiếng rồi, người khác tất nhiên không dám nói gì.
Không biết Trần Hoàng Hậu có nhìn ra ý tứ trong hành động này hay không, Bàn Nhi đoán có lẽ là phát hiện ra rồi, bởi vì trong khoảng thời gian này Bàn Nhi thấy nàng ta có vẻ không vui lắm.
Có điều những ngày Trần Hoàng Hậu không mấy vui vẻ không kéo dài được bao nhiêu ngày, nàng ta bèn quay lại như thường lệ rồi.
Vẫn y như trước đây, chẳng qua lần này là tập trung vào tiến độ tu sửa của Đông Lục cung và nơi ở của các công chúa. Bàn Nhi cũng không thấy nàng ta có ý định giải thích gì với Thái Hậu, cũng không thấy có ý tới Càn Thanh cung thỉnh tội.
Thực ra Bàn Nhi biết, phản ứng này của nàng ta mới là đúng, nếu như lúc này để lộ ra việc bản thân chột dạ, không phải vừa hay nói rõ việc trước đó bản thân đã làm sai sao? Chỉ có thể tiếp tục làm vậy, mới có thể giữ cho mọi chuyện chu toàn.
Nói chung là vì Bàn Nhi biết được quá nhiều chuyện phía sau nên cũng khó tránh có chút ngạc nhiên với phản ứng của Trần Hoàng Hậu, thậm chí nàng còn thầm cảm thấy suy nghĩ trước đây của bản thân có khi thành sự thật mất rồi.
Trần Hoàng Hậu quả thật cũng nghĩ như vậy.
Những ngày làm Hoàng Hậu gần đây, mặc dù thời gian không dài nhưng lại ảnh hưởng tới nàng ta rất nhiều.
Đặc biệt là những ngày lễ Tết kia, vì lí do không thể dời cung, nàng ta chỉ đành theo bên cạnh Phó Thái Hậu, cũng bởi vậy mà hiểu thêm được rất nhiều. Những thứ này có cái đến từ trong cảm giác ngưỡng mộ, cũng có cái do chính bản thân nàng ta nghĩ ra, nàng ta từng hoang mang không biết phải tiếp tục đi tiếp thế nào, bây giờ không phải đã có một ví dụ to đùng đây sao?
Lễ Tết năm nay, người đứng trong ánh hào quang sáng nhất không phải chính là Phó Thái Hậu sao, đối với nữ nhân trong cung này, trở thành Hoàng Hậu không phải đích đến mà là phải ngồi lên ngôi vị Thái Hậu, có một nhi tử trở thành Hoàng Đế, mới chính là điểm cuối, đứng trên đỉnh cao vô tận giữa chốn nhân gian.
Phó Thái Hậu cũng không được sủng, thậm chí hoàn cảnh của bà ta còn tệ hơn nàng ta nhiều, bên cạnh nàng ta cũng chỉ có một Tô Quý Phi làm mối đe doạ, Phó Thái Hậu lại có tới những hai đối thủ là Cao Quý Phi và Chu Hiền Phi, còn có toàn bộ phi tần trong cung này. Nhưng bà ta vẫn thuận lợi nuôi dưỡng nhi tử trở thành Thái Tử khôn lớn, thuận lợi phò tá con trai là Thái Tử của bà ta kế vị, bản thân bà ta trở thành Thái Hậu.
Vì sao Phó Thái Hậu có được thắng lợi cuối cùng như vậy, có thể ngồi trên Phượng vị nhận triều bái của bao người? Chính là bởi vì bà ta có một nhi tử làm Thái Tử.
Thế nên bây giờ nàng ta chỉ thiếu một nhi tử ngồi trên ngôi vị Thái Tử mà thôi.
Thái Hậu dời đến Ninh Thọ cung, Trần Hoàng Hậu lại không gấp gáp chuyển tới Khôn Ninh cung.
Mà cho Phủ Nội Vụ sửa sang lại một chút, lúc này Đông Lục cung và viện của các vị công chúa đều đã sửa xong rồi, Phủ Nội Vụ có thể tập trung vào việc sửa chữa một mình nơi này nên cũng chỉ tốn mất mười ngày hơn thôi.
Chọn một ngày tốt, Hoàng Hậu chính thức chuyển tới Khôn Ninh cung.
Bởi vì là Hoàng Hậu dời cung nên khí thế cũng không thể tầm thường được, theo quy cách cũng chỉ thấp hơn so với Thái Hậu một bậc thôi, Bàn Nhi cùng chúng phi tần mặc cát phục, tập trung ở tiền điện Khôn Ninh cung, nghênh đón Hoàng Hậu ngồi lên chủ nhân.
Hoàng Hậu chuyển cung xong sẽ đến lượt các phi tần, vốn muốn chuyển cùng một ngày nhưng đồ đạc trong cung của Bàn Nhi thực sự nhiều quá, lôi lôi kéo kéo ba bốn ngày mới dọn xong, tất nhiên không thể vào cùng một ngày.
Bàn Nhi cũng không biết người khác cảm thấy thế nào, lúc đó nàng cũng chẳng để tâm nổi, có điều đợi sau khi chuyển cung xong, lúc tới Khôn Ninh cung thỉnh an, nàng thấy vẻ mặt khi nhìn nàng của Hồ Thục Phi có gì đó hơi lạ.
Có điều việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì, những ngày dài vẫn tiếp tục trôi, sau khi dời cung mọi nơi cũng dần dần đi vào nề nếp, Bàn Nhi không còn để ý quá nhiều tới chuyện bên ngoài nữa, mãi đến khi nghe đám tiểu thái giám thầm thì bàn tán về việc Vạn Tuế gia muốn giải tán Kính Sự Phòng, nàng mới biết thì ra Kiến An đế cùng Trần Hoàng Hậu đã âm thầm đấu đá nhau mấy lần rồi.
Tình hình cơ bản là thế này, từ khi Trần Hoàng Hậu ngồi lên vị trí chủ nhân của Khôn Ninh cung, bèn bắt đầu gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ của Hoàng Hậu.
Phân chia phần dùng của các phi tần, chi phí tiêu dùng của các cung, những chuyện này đều do Phủ Nội Vụ xử lý, nàng ta chỉ cần biết mọi việc cụ thể như thế nào, người nào nên thưởng nên phạt nói một câu là xong, cũng chính là nói chẳng cần phải lo cả chuyện sổ sách.
Phi tần của Tân Đế vốn không nhiều, tất nhiên cũng chẳng có việc gì đáng thưởng đáng phạt cả, Trần Hoàng Hậu đang suy nghĩ tìm cho bản thân chút việc gì làm, ai ngờ thái giám của Kính Sự Phòng lại tìm tới tận cửa.
Sau khi Tân Đế đăng cơ, Kính Sự Phòng cũng phải bắt đầu sắp xếp lịch trình hằng ngày, chẳng qua trước đây các vị phi tần còn chưa dời cung, nên cũng chưa được xem như chính thức, bây giờ cung đã dời xong hết rồi, thẻ bài xanh của các cung cũng phải treo lên rồi.
Nghe được lời nhắc nhở này, Trần Hoàng Hậu bỗng nhớ ra bản thân vậy mà quên mất chuyện này. Cũng bởi vì từ khi Bàn Nhi tới Đông Cung, cái quy tắc thị tẩm do nàng ta lập ra kia cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, dần dà nàng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đi làm nữa, thế là mặc kệ chẳng thèm quan tâm tới nữa, có thể là do ảnh hưởng của cách nghĩ này nên nàng ta mới quên mất chuyện này.
Đây là quy tắc bình thường trong cung, Trần Hoàng Hậu tất nhiên không có lí do gì mà lại không đồng ý, thế là phê chuẩn chuyện này luôn. Kính Sự Phòng làm thẻ bài xanh xong, sau đó tới các cung hỏi thăm các vị phi tần về nguyệt sự của họ, rồi treo thẻ bài xanh lên, còn dâng lên trước mặt Tông Tông nữa.
Lúc này Tông Tông đang vì chuyện khu vực Hà Nam vỡ đê, làm ngập nhiều ruộng đồng, khiến cho rất nhiều bách tính phải rơi vào cảnh rời xa quê hương chạy đến Hà Bắc, thậm chí còn có những người chạy đến tận kinh đô và một số vùng trọng điểm lân cận mà đau hết cả đầu.
Bởi vì chuyện này mà hắn không ít lần nổi giận đùng đùng trên triều, cũng đã mấy ngày không triệu Bàn Nhi tới Càn Thanh cung rồi, Bàn Nhi còn nghĩ hắn chắc đang bận. Vậy mà vào đúng lúc này, Kính Sự Phòng lại dâng thẻ bài xanh tới, Tông Tông liền hất tung khay đựng thẻ bài xanh ngay tại chỗ.
Đám nô tài đều quỳ rạp trên đất, chuỗi phật châu trên cổ tay hắn va vào nhau vang lên tiếng lách cách.
“Cút, cút hết.”
Hắn gằn giọng nói, giọng cũng không lớn, ấy vậy mà doạ Phúc Lộc sợ tới mức vội vàng đuổi hết đám người kia ra ngoài. Nhưng ông ta lại không được đi, bắt buộc phải quay lại, mà quay lại rồi cũng không biết phải làm sao để thu dọn hiện trường, Phúc Lộc bèn nghĩ tới Tô Quý Phi, thế là vội dùng ánh mắt ra hiệu cho con trai nuôi của ông ta là Trương Lai Thuận.
“Mau lên, mau đi mời Tô Quý Phi tới đây.”
Trương Lai Thuận nhận lệnh, vội vàng định đi, lúc này giọng nói từ trong phòng truyền tới: “Gọi Tô chủ tử của các ngươi tới đây làm gì? Giúp một đám vô dụng các ngươi giải quyết hậu quả sao?”
Bệ hạ nào có như vậy bao giờ, lúc này Phúc Lộc cũng không giả vờ giả vịt gì nữa cùng Trương Lai Thuận quỳ xuống cái bịch.
“Một đám vô dụng, tên nào tên nấy đều ngồi không ăn bám, cầm bổng lộc của trẫm, đến chút chuyện nhỏ này cũng làm không tốt!”
Rõ ràng lời này có ẩn ý đụng chạm tới việc khác nữa, Tông Tông cũng ý thức được việc mình lỡ lời, liếc Phúc Lộc một cái: “Là ai cho đám người đó đem thứ đó tới đây?”
Khó trách Tông Tông lại phản ứng dữ dội như vậy, hắn đăng cơ cũng được hơn nửa năm rồi, từ trước tới nay chưa từng thấy qua thứ đó, hôm nay thì hay rồi, lại canh vào đúng lúc này dâng thứ đó lên, chẳng trách hắn lại giận chó đánh mèo. Thực ra cũng không phải là giận chó đánh mèo, có khác thường chính là âm mưu, đây là phản ứng thông thường của những người xuất thân từ trong cung.
Chuyện này Phúc Lộc cũng có biết, nói cho cùng động tác của Kính Sự Phòng cũng không phải nhỏ.
Cũng do Kính Sự Phòng hiu quạnh lâu quá rồi, Kính Sự Phòng vốn là nơi lắm mối nhất ngoại trừ Phủ Nội Vụ ra, bình thường thu lợi rất lớn, nhưng bởi vì chút chuyện của Thái Thượng Hoàng và Tân Đế, đã hơn nửa năm rồi không được dùng đến, lương bổng của thái giám nơi đây cũng chỉ có vài đồng thôi, tất nhiên có cơ hội đào mỏ bèn lập tức ngóc đầu lên.
Cả cung này ngoại trừ Càn Thanh cung cũng chỉ có một mình Khôn Ninh cung có khả năng nhúng tay vào chuyện này, đám oắt con kia không dám đến Càn Thanh cung, vậy còn chẳng phải càng ra sức bên phía Khôn Ninh cung sao.
Dù sao theo những gì Phúc Lộc biết thì người của Kính Sự Phòng cũng nhét không ít đồ tốt cho cung nữ và thái giám phía bên Khôn Ninh cung, thế nên mấy lời đó mới có thể tới tai Trần Hoàng Hậu.
Thế mà Trần Hoàng Hậu lại nhúng tay thật.
Nghĩ tới đây, Phúc Lộc không thể không thở dài một hơi, vận may của Hoàng Hậu nương nương thật không tốt, chuyện này diễn ra vào bất cứ lúc nào, bệ hạ đều sẽ không nổi giận đến mức này, nhưng lại cứ phải vào đúng lúc người đang máu nóng trào dâng mới chịu, cộng thêm một số chuyện lúc Trần Hoàng Hậu còn là Thái Tử phi làm ra, xem ra bệ hạ lại sắp nghĩ nhiều rồi đây.
Quả nhiên Tông Tông nghĩ nhiều thật, hắn cười lạnh một tiếng, lại chẳng nói câu nào.
Chỉ xoay người đi, lúc bước vào bên trong, mới buông ra một câu.
“Cứ mỗi lần trẫm không vui ngươi lại muốn đi tìm Tô chủ tử, nếu sau này còn như vậy nữa, tự mình đi lãnh gậy đi.”
“Rõ.”
Thế nên Bàn Nhi hoàn toàn không biết Tông Tông đã nổi trận lôi đình mấy lần rồi, càng không biết chuyện Tông Tông không nể mặt Trần Hoàng Hậu, hôm trước hất tung khay đựng thẻ bài xanh, hôm sau đã cho người giải tán Kính Sự Phòng.
Lúc người của Kính Sự Phòng nghe được tin này, giống như trời sập xuống vậy. Đám người bọn chúng thường ngày làm việc ở Kính Sự Phòng đều ngông nghênh hống hách, đến nương nương các cung còn phải nhường chúng ba phần, nếu như giải tán Kính Sự Phòng, thế chẳng khác nào muốn lấy mạng của bọn chúng, chính những tên tham sống ấy đã chạy tới trước mặt Trần Hoàng Hậu để cầu xin.
Nói rằng đều bởi vì nghe theo lời dặn dò của nàng ta nên mới treo thẻ bài xanh của các cung lên, ai mà biết được lại đụng vào vảy ngược của Vạn Tuế gia, bây giờ Vạn Tuế gia muốn giải tán Kính Sự Phòng rồi, nương nương cứu mạng!
Danh Sách Chương: