Vừa chuyển qua đã gây ồn ào lớn như vậy, thế nên các viện khác đều đã biết được mọi chuyện.
Tất nhiên là không có ai tới tận cửa hỏi thăm, người có tâm sẽ cố ý đến chỗ của Thái Tử Phi.
Hiện giờ thân thể của Thái Tử Phi đã tốt hơn trước nhiều rồi, nàng ta không muốn nghĩ ngợi đến bất cứ chuyện gì nữa mà chỉ tĩnh tâm để dưỡng thai, trên khuôn mặt cũng dần dần có da có thịt hơn, thần sắc cũng khá hơn nhiều. Kỳ thật con người ta khi còn chưa bị dồn ép đến đường cùng, khi nhận ra chính mình không chịu đựng được sự đau khổ mất mát nữa thì sẽ lựa chọn con đường thông minh có ích nhất.
Nàng ta nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ này, cho dù trong lòng có đang nóng như lửa đốt đi nữa.
Nghe xong lời thăm dò của Từ Lương Viện, Thái Tử Phi tỏ vẻ mặt mày bình tĩnh nói: "Thật khó lắm mới chọn được một cô gái mà Thái Tử yêu thích, thời tiết bây giờ nóng nực, phòng ở của nàng ta lại bị nắng tây chiếu vào, nên đổi sang một chỗ ở khác thực ra cũng rất tốt, cũng tiện tránh cho Thái Tử Phi khi đến chỗ nàng lại không được thoải mái."
Từ Lương Viện nhìn Thái Tử Phi tựa như một người nàng ta chưa từng quen biết, sau nó nàng ta cũng chợt hiểu ra được chính mình đã thất lễ nên vội vàng cúi đầu che miệng cười nói: "Thần thiếp chỉ là tò mò, không hiểu tại sao lại đột nhiên lại đổi sang viện khác, thần thiếp nghe đám nô tài bên dưới nói là còn sắp xếp cho nàng ta ở gian nhà chính nữa chứ, theo quy định thì cấp bậc thấp như Phụng Nghi thì chỉ có thể ở trong gian nhà bên cạnh, Thái Tử của chúng ta đúng ra rất hiếm khi phá vỡ luật lệ như vậy, từ trước đến giờ chưa từng thấy Thái Tử sủng ái thê thiếp đến mức như vậy."
Thái Tử Phi nhận thấy chính mình đã vô thức nắm chặt chiếc khăn trong tay, sau đó bình tĩnh thả lỏng ra, mỉm cười nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một Tô Phụng Nghi, Thái Tử muốn sủng ái thì sủng ái, chúng ta làm sao có thể can thiệp vào chứ. Nhưng mà chẳng qua cũng chỉ là nhất thời ha.m mu.ốn cái mới mà thôi, sau một thời gian cái mới không còn thì cũng trở về như cũ, cuối cùng thì mọi chuyện cũng chỉ có vậy mà thôi."
Nàng ta vỗ vỗ tay của Từ Lương Viện, không nhìn nàng ta mà từ từ thay đổi sắc mặt nói: "Ngươi cũng thật là, đều là người ở trong đông cung này lâu rồi, vậy mà còn có kiểu ghen ăn tức ở đó hay sao? Người khác có thể không hiểu, chẳng lẽ người cũng còn u mê, nữ nhân sống trong cung như thế này là phải dựa vào cái gì, còn không phải là chuyện nối dõi hay sao. Vì vậy ta cho rằng, thay vì hao tổn tâm sức ghen ăn tức ở, người nên suy nghĩ làm sao để sinh cho điện hạ một đứa con trai, cũng có thể làm bạn cùng với đại quận chúa. Thôi được rồi, ta cũng cảm thấy hơi mệt rồi, ngươi lui xuống đi."
Từ Lương Viện đứng lên cúi chào rồi lùi xuống.
Chờ đến khi nàng ta đi rồi, Thái Tử Phi mới ném vỡ chén thuốc trên tay.
Trần ma ma vội vàng chạy vào, liên tục hỏi có chuyện gì vậy.
Thái Tử Phi cười lạnh lùng nói: "Ma ma, chức Thái Tử Phi này ta làm còn có ý nghĩa gì nữa, Thái Tử đổi viện cho nàng ta, ngay cả nói cũng không thèm nói cho ta biết một tiếng."
Nét mặt già nua của Trần ma ma đanh lại, bước lên phía trước rồi nói: "Thái Tử Phi chính là đang muốn nói về chuyện đổi viện cho Tô Phụng Nghi sao? Việc này nô tài có biết, mấy ngày trước Phúc công công của Dục Khánh Cung có cho người qua đây nói qua rồi, nhưng mà lúc đó người đang nghỉ ngơi nên mới đem mọi việc nói với nô tài. Nô tài già rồi, mấy ngày hôm nay lại có nhiều công việc bận bịu, thế mà lại quên mất không nói lại với người, người nói xem chuyện này xảy ra, đều do nô tài đáng trách..."
Trần ma ma lại vừa sốt ruột vừa ăn năn, vội vàng nháy mắt ra dấu cho đám người Phú Xuân, mấy cung nữ thấy vậy lập tức bước lên khuyên giải, sắc mặt của Thái Tử Phi cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
"Ngươi nói là người của Dục Khánh Cung tới báo qua, bảo rằng bởi vì phòng đang ở kia quá nóng hay sao?"
Trần ma ma nói: "Trương Lai Thuận đúng là đã nói như vậy, người nói xem Thái Tử cũng đã ra lệnh, sai người tới đây thông báo một tiếng cũng là tôn trọng Thái Tử Phi rồi, nô tài cũng chỉ là một nô tỳ không nói được gì. Nhưng mà Thái Tử Phi người cần gì phải tức giận vì chuyện này, người đã quên thái y nhắc người cần phải hạn chế nổi giận à? Chẳng qua cũng chỉ là đổi một cái viện, hơn nữa nàng ta cũng coi như là người của trần gia, nàng ta được sủng ái thì người cũng được thể diện, người tuyệt đối đừng nghe sự xúi giục của Từ Lương Viện kia."
Sắc mặt của Thái Tử Phi bán tín bán nghi, nàng ta cảm thấy được thái độ của Trần ma ma dường như thay đổi nhanh quá, trước đây mỗi khi nhắc đến nữ nhân họ Tô kia, bà ta luôn luôn thể hiện thái độ chê bai đê tiện, tại sao bây giờ nói năng lại có hơi bênh vực nàng chứ.
Sau đó nghĩ lại cũng đúng, nàng ta không thể chỉ bởi vì một người như vậy mà mâu thuẫn với Thái Tử được, sau này nàng phải cúi đầu khuất phục, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới những người bên cạnh. Vả lại từ trước đến nay nàng ta luôn luôn tin tưởng Trần ma ma, suy đi ngẫm lại nàng ta cảm thấy có lý nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Thái Tử Phi cảm thấy cơ thể mình khá tốt, nhưng thực ra còn trống rỗng vô cùng, nàng ta cũng không chịu nổi mệt mỏi, trải qua chuyện như vậy nên chỉ trong chốc lát đã cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, uống hết một chén thuốc dưỡng thai thì lập tức đi ngủ.
Ở đằng kia, Trần ma ma dẫn đám người Phú Xuân lui xuống.
Ra khỏi cửa phòng, Trần ma ma mới xoay người lại nhìn các nàng rồi nói: "Các ngươi giữ cái miệng mình cho chặt, sự việc kia tuyệt đối không được đề cập đến ở trước mặt Thái Tử Phi."
Còn về sự việc đó là gì, đám người Phú Xuân đều biết rõ nên vội vàng lên tiếng vâng lời.
Trần ma ma nhíu chặt hai hàng lông mày, nhớ tới việc ngày hôm qua Trương Lai Thuận đến tìm bà ta nói chuyện.
"...Ma ma, bà nói xem chuyện ồn ào lần này đúng là sôi sùng sục, Tô Phụng Nghi kia lại là một người nhát gan, đến trước mặt Thái Tử cầu xin, bà nói xem chẳng qua chỉ là đổi một cái viện, Thái Tử chắc chắn sẽ cho phép, chuyện này Phúc công công sai ta đến Kế Đức Đường để báo một tiếng."
Lúc ấy, trong lòng Trần ma ma rối như gặp ma, bà ta không biết phải nghĩ ngợi như thế nào, bà ta cũng biết rõ ràng rằng Thái Tử mà lên tiếng thì việc này chắc chắn sẽ thành, nhưng phải nói như thế nào với Thái Tử Phi đây? Nếu nói rõ ra thì phải kể hết tất cả mọi chuyện ở Đông Cung ra, nếu như vậy thì có một số việc ắt không thể giấu giếm được nữa.
Đây mới là lý do tại sao thái độ của Trần ma ma lại thay đổi nhanh như vậy, nói bênh vực cho cả Thái Tử hay thậm chí là cả Bàn Nhi.
"Ma ma, người phải suy nghĩ lại cho thật kỹ, nô tỳ sợ việc này e là không thể giấu được bao lâu đâu." Phú Xuân nói.
Trong bốn đại cung nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông, có lẽ Phú Xuân chính là người điềm tĩnh nhất, bây giờ nàng ta nói như vậy đã cho thấy được tính nghiêm trọng của sự việc rồi. Sắc mặt của Trần ma ma vô cùng mệt mỏi, thở dài: "Có thể giấu diếm được một ngày thì giấu một ngày, hiện tại cái thai của Thái Tử Phi còn chưa ổn, không thể khiến cho người lo lắng thêm về việc này được."
Đều đã nói như vậy rồi thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Nhưng tiến triển của mọi việc lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của các nàng.
Vốn dĩ việc này đã sắp lắng xuống rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện ở ngay Kế Đức Đường.
Có một tiểu cung nữ nửa đêm đi tiểu tiện, nói rằng nhìn thấy ma trơi nên bị dọa đến mức ngây ngốc luôn, bởi vì chuyện này gây ra ồn ào quá lớn trong đêm, cho dù có muốn giấu cũng không giấu nổi.
Trong phòng ngủ, sắc mặt của Thái Tử Phi vô cùng khó coi: "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà các ngươi lại dám gạt ta sao?"
Nét mặt già nua của Trần ma ma đã nhuộm một màu xám xịt: "Nô tài cũng chỉ là vì sợ Thái Tử Phi nghe xong chuyện sẽ phiền lòng, không có lợi cho việc dưỡng thai." Bà ta vốn dĩ tuổi đã cao, gần đây lại vì những rắc rối ở bên trong lẫn bên ngoài không ngừng xảy ra, bà ta phải chăm lo chuyện ở Kế Đức Đường, cũng phải lo cả chuyện của hậu viện, vì vậy mà đã quá mức mệt mỏi rồi, tối hôm qua lại một đêm bà ta không ngủ.
"Phiền lòng ta, vì sao mà ta phải phiền lòng hả? Các ngươi lừa gạt ta, bây giờ không phải lại để cho ta biết rồi đấy sao!" Thái Tử Phi tức giận nói, khuôn mặt tái nhợt có hơi run rẩy, có vẻ vô cùng lo lắng.
Nói đến đây, đó cũng chính là điều mà Trần ma ma lo sợ nhất, năm đó khi đối phó với Tề Phụng Nghi kia chính là lần đầu tiên mà Thái Tử Phi sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy kể từ khi nàng ta vào Đông Cung, trước kia có lẽ nàng ta cũng biết rõ rằng đã ở cùng nhau thì không thể thiếu một vài thủ đoạn xấu xa lén lút, nhưng sắp đặt để đẩy người khác vào chỗ chết và chính tay thực hiện lại cũng là hai chuyện khác nhau.
Hơn nữa Tề Phụng Nghi chết vô cùng thảm thương, nàng ta vì khó sinh mà qua đời, đứa nhỏ vẫn còn chưa được sinh ra, đau đớn suốt ba ngày ba đêm mà vẫn thấy kêu la thảm thiết. Thái Tử Phi làm chủ mẫu, đương nhiên là lúc đó phải đứng đợi ở bên ngoài, nàng ta cũng làm thật tốt vai diễn chủ mẫu đức hạnh, nhưng cũng vì chuyện đó mà đã tạo thành một bóng ma tâm lý ám ảnh nàng ta.
Mặc dù trên mặt nàng ta luôn thể hiện như không hề có việc gì nhưng thực ra nàng ta đã gặp ác mộng suốt hơn một tháng trời.
Việc này người khác không có ai biết cả, chỉ có những người thân cận hầu hạ bên người nàng ta mới biết được, đây cũng chính là lý do vì sao Trần ma ma đánh bạo giấu diếm nàng ta, nhưng đáng tiếc là không giấu được nữa.
Trần ma ma khóc nước mắt giàn dụa: "Đều là lỗi của nô tài, người đừng suy nghĩ nhiều, hãy nghĩ cho tiểu hoàng tôn trong bụng người, người đừng nghĩ ngợi gì cả, Tề Phụng Nghi kia chết không liên quan gì tới người cả, tất cả là do nô tài sai thuộc hạ làm, nếu như nàng ta có tìm tới thì cũng là tìm
nô tài thôi." Dường như bà ta cũng nhận ra mình nói sai rồi, Trần ma ma lập tức vội chữa: "Hơn nữa, chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, trước đây cũng chưa từng xảy ra những chuyện như thế này, bây giờ lại xảy ra, chuyện này chắc chắn là do có người muốn đối phó với người, chứ làm sao có thể xảy ra những vấn đề lộn xộn như này được..."
"Ta đương nhiên biết rằng có người đang giở trò ma quỷ, vì vậy ta phải trừ bỏ chúng, hãy ra sức điều tra cho ta!"
Miệng nói còn chưa kịp ngậm lại Thái Tử Phi đã cảm giác được một cơn đau co thắt từ trong bụng, ngay sau đó là một cơn nóng bừng tràn xuống.
Đám người Trần ma ma thấy tình hình bất thường nên vội vàng chạy lại gần, tung chăn ra, giữa chiếc quần trắng như tuyết của Thái Tử Phi đã nhuốm một vệt máu đỏ.
"Nhanh nhanh đi gọi thái ý tới đây."
Việc này xảy ra ở Kế Đức Đường, lại đang là lúc nửa đêm, thế nên hết thảy mọi chuyện đều được che giấu.
Dù sao thì Bàn Nhi cũng không biết gì cả, chỉ biết rằng mấy ngày liền đến Kế Đức Đường cũng chưa được cho vào trong. Không chỉ có như vậy, mấy người Phú Thu ngay cả chuyện cũng chẳng buồn kể cho nàng biết, cũng không cho các nàng đứng đợi ngoài cửa, thẳng thừng bảo các nàng trở về.
Ngửi thấy mùi khói đốt lá ngải nồng nặc, Bàn Nhi đoán rằng đã có chuyện gì đó xảy ra rồi nên mới khiến cho Thái Tử Phi tức giận đến động thai. Nhưng mà cũng chưa chắc chắn được, bởi vì mới chuyển qua phòng mới, mấy ngày gần đây nàng đều bận bịu sắp xếp phòng ở mới nên cũng không có hơi sức đâu đi quan tâm những việc đó.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng muốn ở trong gian phòng này nhiều năm tới đây, vì vậy đương nhiên phải bỏ ra nhiều công sức một chút.
Mặc dù đám người trương lai thuận bọn họ mang đến không ít đồ trang trí, xem như cũng đã bố trí một lượt rồi, nhưng mà thực sự dày công, cũng không phải là thói quen của Bàn Nhi nữa, nàng vẫn là nên dựa vào thói quen của mình bố trí lại một chút. Tuy chỉ là thay đổi cách bài trí một vài đồ gia dụng và xếp gọn đồ trang trí thôi nhưng lại tăng thêm được đáng kể sự lịch sự tao nhã.
Bàn Nhi sa vào tình trạng bận rộn, đương nhiên không còn hơi sức đâu để suy nghĩ tới việc Thái Tử sao lại mấy ngày nay không hề tới thăm.
Hắn cũng từng nói là gần đây hắn rất bận rộn, khi rảnh sẽ đến thăm nàng.
Thái Tử quả thực rất bận bịu, nhưng giờ khắc này lại bận bịu thêm cả chuyện khác nữa.
Phúc Lộc cũng biết công việc của chủ tử bận rộn nên không dám bẩm báo cho hắn chuyện ở đông cung mấy ngày hôm nay, nhưng thấy bên Kế Đức Đường kia xảy ra nhiều việc hỗn loạn, việc này lại còn liên quan đến chuyện con cái nối dõi, lão ta thực sự cũng không dám tiếp tục giấu diếm nữa.
Nghe Phúc Lộc tường thuật lại một hồi xong, sắc mặt của Thái Tử trầm ngâm.
"Nô tài đã sai người đi thăm dò trước, tiểu cung nữ kia quả thực bị dọa đến mức vô cùng sợ hãi, cả người trở nên ngây ngốc khờ dại, hỏi nàng ta cái gì cũng nói rằng không biết, chỉ bảo nhìn thấy ma trơi, còn có cả quỷ nữ áo trắng nữa." nói xong chữ cuối cùng, Phúc Lộc cúi đầu.
Trong cung kiêng kị nhất là cái gì, không có gì khác ngoài chuyện quỷ quỷ thần thần hay thầy cúng gì đó, hơn nữa hiện giờ đông cung đang đứng trên đầu ngọn bão, sự việc mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa, thêm nữa là nếu thể Thành An Đế biết nhất định cũng sẽ tra hỏi tới.
"Nô tài đã lệnh cho tất cả hạ nhân bên dưới giữ mồm giữ miệng, Trần ma ma bên Kế Đức Đường cũng đã sắp xếp ổn thỏa, tất cả những người chứng kiến chuyện đêm hôm đó đều đã được tìm thấy, ngoại trừ những đại cung nữ bên cạnh Thái Tử Phi ra, những người khác xử trí như thế nào, bởi vì đều là người hầu của Kế Đức Đường, nô tài..."
Thái Tử phất phất tay, tràng hạt trên cổ tay hắn chạm vào nhau phát ra từng đợt âm thanh. Điều này đủ để chứng minh trong lòng Thái Tử không hề bình tĩnh giống như ngoài mặt.
Sau một hồi, Thái Tử nói: "Việc này ngươi cứ tiếp tục quan sát, cho người điều tra lại, đám nô tài ở Kế Đức Đường..." Hắn dừng lại một chút, sau đó nói: "Cứ để cho Thái Tử Phi tự mình xử lý."
"Tuân lệnh."
Phúc Lộc cúi đầu chuẩn bị lui xuống nhưng bước chân lại hơi lưỡng lự.
Thái Tử liếc mắt nhìn hắn: "Còn có chuyện gì chưa bẩm báo hay sao? Lần sau mà còn như vậy nữa thì tự mình lãnh phạt đánh đi."
Phúc Lộc vội bẩm: "Kế Đức Đường lại cho gọi thái ý tới, có lẽ thai của Thái Tử Phi đang không thật sự ổn cho lắm, nhưng mà cũng không có cho người tới đây báo, dường như là đang cố ý... giấu diếm."
Lần này Thái Tử không khống chế được khóe miệng cười lạnh lùng, nhưng mà cũng chỉ chợt lướt qua, vẻ mặt của hắn thản nhiên nói: "Nếu như đã không cho người đến bẩm báo, chứng tỏ không có gì đáng lo cả, người cứ coi như là không biết gì cả."
Phúc Lộc cũng biết bản thân có hơi ngu ngốc khi nói đến điều này, nếu như Dục Khánh Cung ở bên này có phản ứng gì đó thì không phải công khai nói cho Thái Tử Phi biến, Thái Tử sai người theo dõi Kế Đức Đường.
Thấy vậy, lão ta vội vàng vâng lệnh rồi lùi xuống, để lại Thái Tử ngồi một mình trong thư phòng, để mặc cho bóng tối từ cửa sổ dần dần bao phủ lấy khuôn mặt hắn.
Thái Tử nâng tay vuốt hai hàng lông mày, dần dần ngả người ra phía sau.
Phụ hoàng không cho giám sát việc đất nước, rốt cuộc lại dự tính cho để hắn thay mình đi tuần tra phía Nam, hai chuyện này đúng là khiến cho người ta khó có thể lựa chọn, thật đúng là cần phải đắn đo cân nhắc cho cẩn thận.
Lần này có thể coi như là sự nhượng bộ của Thành An Đế, dù sao thì Thái Tử cũng đã lớn như vậy rồi, tài đức đến nỗi khiến cho người ta không thể bắt được bất cứ một lỗi sai nào cả, nếu như Thành An Đế một mặt không cho hắn vào triều mà không có lý do chính đáng, nhất định phải làm cho người trong thiên hạ chỉ trích.
Thái Tử chính là lợi dụng điểm này, sai người khuyến khích các quần thần đứng ra khuyên nhủ, đại khái là để phô trương thanh thế dọa Thành An Đế, trước hết là ông ta trung lập không nói gì cả, sau đó lại lấy cớ dự định để Thái Tử ngụy trang thay bản thân mình đi tuần tra ở phía Nam.
Đại chu từ khi thành lập cho đến nay, chuyện hoàng đế đi tuần tra ở phía Nam chính là một lẽ thường tình, thứ nhất là để khảo sát tình hình của dân chúng, dù sao số thuế ở vùng Giang Nam cũng chiếm hơn một nửa số thuế của cả Đại Chu, thứ hai cũng là nhân cơ hội có thể quan sát việc chính trị quân đội của các vùng, đương nhiên cũng là vì nguyên nhân đi du ngoạn tìm kiếm danh lam thắng cảnh nữa, dù sao thì cảnh đẹp và màu mỡ của giang nam vô cùng nổi tiếng.
Nhưng mà chưa từng xảy ra chuyện Thái Tử thay hoàng đế đi tuần tra cả.
Đi tuần tra phía nam đương nhiên không phải là không có ích lợi gì, ngoài việc Hoàng đế ở nơi xa, Thái Tử vẫn luôn ở mãi trong cung, bởi vì không được vào triều nên căn bản không thể tiếp xúc với các triều thần, Giang Nam là vùng khá phát triển và hưng thịnh, nổi lên rất nhiều nhà Nho lớn và các danh sĩ đương thời, quan viên ở nơi đó cũng phân bố rải rác so với triều đình, tránh xa được ánh nhìn của Thành An Đế nên muốn làm cái gì cũng vô cùng thuận tiện.
Nhưng nếu như Thành An Đế có năng lực lên núi Thái Sơn, lấy được quyền giam lỏng, đối với Thái Tử mà nói chính là khác hẳn so với những gì nói ngày trước.
Sắc trời ngày càng tối sầm đi, có tiểu thái giám vào phòng châm đèn sáng.
Có gió thổi từ cửa sổ vào, thổi tung những tấm lụa mỏng mắc buông xuống ở khắp bốn phía của phòng, Phúc Lộc đi vào bẩm báo: "Chủ tử, Uông Đại Nhân cầu kiến."
Thái Tử suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên đi về phía phòng khách ở phía trước.
Cả một ngày bận bịu cho đến tận khi mặt trăng đã lên đến ngọn cây, Bàn Nhi đang định đi ngủ thì Thái Tử đột nhiên đến.
Danh Sách Chương: