Mục lục
Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây Trần Hoàng Hậu rất bận rộn.

Mắt thấy đã vào tháng Sáu, thời tiết càng ngày càng nóng. Thời gian này cũng là lúc nên dùng đến băng.

Tử Cấm Thành lớn như vậy nơi nơi đều phải dùng băng, đương nhiên là chủ tử của cung nào cao sang, địa vị chủ tử của cung nào cao hơn thì sẽ được mau chóng chuẩn bị.

Khôn Ninh Cung và Cảnh Nhân cung là vô cùng cần thiết, tuy rằng đã có quy tắc phân chia định mức nhưng thông thường thì Phủ Nội Vụ sẽ không tính theo cách này. Toàn là giảm chỗ nọ cắt chỗ kia rồi đưa thêm, còn có Từ Ninh Cung, Ninh Thọ Cung, Nam Tam Sở và Viện Công chúa, những nơi này cũng không thể xem thường được.

Còn lại là năm cung khác của Đông Lục Cung, phi tần có hoàng tử và công chúa cũng không thể thiếu. Còn những nơi khác thì xem xét rồi xử lý.

Cái gì là xem xét?

Như là hai vị Cao Quý Thái Phi và Chu Hiền Thái Phi này có uy phong ở trong cung đã lâu, mặc dù hiện tại một đời vua một đời thần khó tránh khỏi việc dần vắng vẻ, nhưng rắn chết vẫn còn nọc. Muốn đánh cho sa cơ thất thế thì cũng không phải lúc này, cho nên có thể thỏa mãn thì vẫn nên cố gắng thỏa mãn.

Nhưng những thái phi khác thì không được tốt như vậy, thậm chí có một số thái tần không quá cao quý thì ngay cả tên cũng không được ghi ở Phủ Nội Vụ. Thỉnh thoảng, đồ phân chia bị thiếu, đồ kém đều là chuyện bình thường cả.

Thật không phải nói là do thái giám ở dưới ăn bớt, như việc chia băng này. Một năm chỉ trữ được có bấy nhiêu, có những năm Kinh Thành nóng, có những năm lại không nóng đến vậy, số lượng băng cần dùng đương nhiên không giống nhau. Quy tắc trong cung trừ hoàng đế ra, phần của mỗi người đều có định mức, có người dùng thoải mái thì không tránh khỏi việc dùng quá số cho phép.

Dùng quá nhiều thì phải làm sao? Đương nhiên là lấy của người khác bổ sung vào, bổ sung rồi thì đến cuối lại thành thiếu, thiếu rồi thì những nơi không cần ngay sẽ có thể đưa ít lại hoặc là không đưa luôn. Đám nô tài quản lý việc này ít nhất phải đảm bảo những chủ tử quan trọng ở trên vẫn có thể dùng băng khi Phủ Nội Vụ vẫn còn có thể đưa ra, không đến mức cần đồ mà không có, thế thì thành chuyện cười rồi.

Vốn dĩ số lượng băng được phân chia cho phi tần bậc thấp đã rất ít, huống chi là những phi tần bậc thấp cách biệt thế hệ này. Cho nên sẽ có người bị ăn bớt phần băng được chia.

Cũng không biết làm loạn ra sao, có mấy vị Thái Quý Nhân kết bè tìm đến Khôn Ninh Cung tìm Trần Hoàng Hậu.

Những vị Thái Quý Nhân này cũng không ngốc, nhìn qua thì tuổi tác cũng tầm tầm với Trần Hoàng Hậu, nhưng dùng thân phận đi dồn ép Trần Hoàng Hậu, lấy trứng chọi đá, muốn nàng ta giải thích, có vài người đấm, đương nhiên có người xoa, nói chung là một cảnh hỗn loạn.

"... Hoàng hậu nương nương, nói ra thì chúng ta vẫn là thứ mẫu của người, cho dù chúng ta bậc thấp lời hèn. Nhưng Thái Thượng Hoàng bây giờ còn đó, người đối xử với chúng ta như vậy không sợ đám triều thần chỉ trích sau lưng?"

"Điền muội muội, ngươi cần gì phải nói như vậy. Hoàng Hậu nương nương vừa ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, nhất thời có điều sai sót cũng là việc khó tránh khỏi."

"Mấy tên nô tài của Phủ Nội Vụ chính là một đám nhìn mặt mà làm, người đi trà lạnh. Thái Thượng Hoàng còn chưa đi, đám chúng ta đã bị lạnh rồi, sáng mai sẽ trực tiếp kéo ra ngoài chôn."

"Hàn tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể nói như thế? Thật sự không được thì chúng ta tìm đến Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu. Ta không tin Tử Cấm Thành lớn như vậy lại không có nơi nào lý!"

Huyệt thái dương của Trần Hoàng Hậu đau từng đợt, nhưng vẫn phải hít thở sâu để kìm nén cơn giận, mỉm cười: "Các vị Thái Quý Nhân sao lại nói như thế, việc này bản cung thật sự không biết. Không thì, các vị Thái Quý Nhân cứ hãy quay về trước đi, ta sẽ bảo người đến Phủ Nội Vụ hỏi thử?"

"Ai biết được người có phải cố ý tìm cớ để chúng ta đi về, quay đầu lại thì quên luôn chuyện này rồi. Không phải chúng thần làm khó Hoàng Hậu nương nương, mà là Hoàng Hậu nương nương cũng nên lượng thứ cho. Để gặp được Hoàng Hậu nương nương quả thật không dễ dàng gì."

"Thật đó, Hoàng Hậu nương nương cũng đừng trách chúng ta lại đi làm loạn như vậy. Thật sự thì bậc cửa của Hoàng Hậu nương nương cao quá, chúng ta không làm loạn thì không vào được!"

Trần Hoàng Hậu nén cơn giận: "Các vị Thái Quý Nhân yên tâm, bổn cung chắc chắn sẽ không để sai sót việc này. Lại nói, các vị Thái Quý Nhân ở đây không gặp được bổn cung, thì còn có Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu mà. Bản cung sao có thể việc ồn ào này, làm phiền đến sự yên tĩnh của hai vị bề trên là Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu được."

Nghe thấy những lời này, mấy mỹ nữ ăn mặc đồ trắng cực kỳ trong sáng thuần khiết, nhưng bên trong nét thuần khiết lại pha thêm nét kiều diễm đang đứng ở phía dưới đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Sau khi tiễn đám người đó đi, Phú Xuân quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt đang đè nén giận dữ của Trần Hoàng Hậu, không dám lên tiếng.

"Gọi Vương Đông Lai đến cho ta!"



"Vâng."

Không lâu sau, Vương Đông Lai đã được gọi đến.

Hắn ta đã hơn bốn mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, có lẽ là làm thái giám đã lâu, đã quen với việc cúi đầu khom lưng. Từ cổ đến vai và lưng, chỗ nào cũng không đứng thẳng được, khiến người khác nhìn không quen.

Thật ra ở trong cung lâu thì sẽ biết, phần lớn thái giám trong cung đều bị như vậy. Đây là bệnh chung.

Trần Hoàng Hậu cũng không nói nhiều, nói lại những lời của các vị Thái Quý Nhân ban nãy: "Việc này rốt cuộc là sao? Các ngươi tại sao lại không báo lên? Nếu không phải do các ngươi ăn chặn, hôm nay bọn họ có đến mức phải đến Khôn Ninh Cung làm loạn như vậy?"

Vương Đông Lai oan ức nói: "Nương nương, việc này thật sự không thể trách bọn nô tài. Từ sau khi người vào ở Khôn Ninh Cung, biết bao kẻ muốn đến cửa làm thân. Thân phận của người tôn quý, không thể vì trong cung có kẻ muốn gặp người thì đám nô tài sẽ báo lên. Vậy cả ngày nương nương khỏi cần phải làm gì, cả ngày cứ mỗi việc gặp người. Với lại, nô tài cũng không hề có ấn tượng với những vị Thái Quý Nhân này. Việc này để nô tài xuống hỏi thử đám nhóc, xem kẻ nào không báo lại việc này, nô tài chắc chắn sẽ không tha cho chúng."

Lời hắn nói cũng không phải không có lý, ai đó được thăng quan thì sẽ không tránh khỏi việc có vô số kẻ muốn đến xu nịnh, nói gì đến đường đường là Hoàng Hậu đây. Nếu ai cũng gặp, việc từ lớn tới nhỏ gì bọn nô tài cũng bẩm báo lên, vậy mỗi ngày Trần Hoàng Hậu cũng chẳng cần làm việc gì nữa, chỉ lo gặp người và nghe bẩm báo là được."

Cho nên bình thường thái giám tổng quản và thái giám trông cửa là quan trọng nhất, chí ít phải là người làm việc thận trọng và là người bản thân tin được. Nếu không thì có lúc xảy ra chuyện mà chủ tử lại chả hay biết gì.

Trần Hoàng Hậu cũng không vừa lòng với Vương Đông Lai, cái không vừa lòng này không chỉ là do nàng ta thấy Vương Đông Lai chỉ như đang có lệ với mình, còn vì Vương Đông Lai không phải người của nàng ta.

Kế Đức Đường khác với Khôn Ninh Cung, Thái Tử Phi cũng không giống với Hoàng Hậu. Khôn Ninh Cung càng lớn, địa vị của Hoàng Hậu lại càng quan trọng, không tránh khỏi việc sẽ thiếu người trong tay.

Lúc trước vốn dĩ thái giám tổng quản bên cạnh thái tử phi là Hà Niên, nhưng hiện tại Hà Niên đang ở Nam Tam Sở với Tông Đạt. Cũng dẫn đến việc bên cạnh Trần Hoàng Hậu bị thiếu người, trừ vài cung nữ, ma ma là người của nàng ta đã lâu, những người khác đều là do Phủ Nội Vụ phân đến.

Trần Hoàng Hậu rất rõ Vương Đông Lai chỉ đang qua loa với mình, nhưng bây giờ nàng ta không thể nổi giận.

"Được rồi, ngươi lui xuống đi. Sau này nếu còn xảy ra chuyện này ngươi hãy tự đến Thận Hình Ti nhận phạt."

Vương Đông Lai khúm núm lui xuống.

Đợi sau khi người đi rồi trong điện chỉ còn lại một mình, Phú Xuân lo lắng nói: "Nương nương, cứ như vậy cũng không được đâu. Ai biết được bọn họ có thể làm ra chuyện gì chứ, đến lúc đó còn phải cần nương nương đến giải quyết."

"Không phải là bổn cung không biết, nhưng bây giờ ngươi có ai tốt hơn để thay thế Vương Đông Lai sao?"

Phú Xuân không nói được gì, thay thế Vương Đông Lai thì dễ. Nhưng Khôn Ninh Cung có nhiều thái giám như thế, những người này không nghe sai bảo cũng không được, phải mua chuộc tất cả bọn họ, mới trị được phần ngọn và cả phần gốc.

"Chuyện này cứ gác lại đã, lát nữa ngươi tự mình đến Phủ Nội Vụ một chuyến..."

Bên này đang nói thì có người đi vào bẩm báo.

"Bẩm nương nương, người của Kính Sự Phòng cầu kiến."

Nghĩ đến thẻ bài xanh của Kính Sự Phòng đã được treo lên, có thể là người của Kính Sự Phòng đem sổ đỏ ghi chép đến cho nàng ta đóng dấu? Nói như vậy, tối qua bệ hạ đã lật thẻ bài, lật được thẻ bài của ai, không phải lại là họ Tô chứ?"

Đây chẳng qua là một vài suy nghĩ lộn xộn của Trần Hoàng Hậu, không lâu sau thì người của Kính Sự Phòng đi vào. Người vừa đi vào đã quỳ sụp xuống đất.

"Nương nương cứu mạng!"

Ở một bên khác, Vương Đông Lai vừa bước ra cửa điện thì có một thái giám mặt dài đi đến bên cạnh.

"Vương tổng quản, Hoàng Hậu nương nương không làm khó ngài chứ?"

Vương Đông Lai liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo nói: "Nàng ta có thể làm khó ta việc gì?"

"Tiểu nhân, tiểu nhân không phải là lo lắng cho ngài sao." Thái giám mặt dài cười theo.

"Được rồi, ta còn không biết suy nghĩ của các ngươi sao?" Vương Đông Lai thẳng lưng, vỗ đầu suy nghĩ: "Chẳng có chuyện gì hết."

Thái giám mặt dài gật gật đầu nói: "Cứ tiếp tục như vậy thì ổn sao? Nếu Hoàng Hậu nương nương bỗng nhiên tức giận, cho đổi chúng ta thì sao? Dù sao thì bây giờ Khôn Ninh Cung này cũng xem như là chỗ tốt, nhiều kẻ đánh nhau vỡ đầu chỉ muốn được vào đây." Hắn vừa nói vừa cười, trong giọng nói chứa sự lo lắng.

"... Cho đổi? Đổi được đi đâu? Dù có đổi thì không phải cũng là người của Phủ Nội Vụ đến sao. Chúng ta đều là người của Phủ Nội Vụ, người bên trong có tính cách thế nào chẳng nhẽ lại còn chưa rõ? Chỗ này tốt cho nên mới có ý, không để cho vị nương nương này của chúng ta nếm thử sự đau khổ khi trong tay không có người làm việc thì nàng ta sẽ trọng dụng ngươi sao? Chỉ có thể làm loạn một trận trước, loạn đến mức biết được khổ rồi, chúng ta sẽ lập lại trật tự. Như vậy mới có thể được trọng dụng và dựa vào, không thì còn không bằng mấy cung nữ kia."

Vương Đông Lai nhìn vào trong điện đưa mắt ra hiệu, mấy cung nữ kia tự nhiên chỉ về đám người Phú Xuân.

Thái giám mặt dài cũng hiểu được dự định của Vương Đông Lai, cũng không hỏi lại nữa, chỉ là vẫn lo lắng không thôi. Dù sao đám người bọn họ có thể từ khắp chốn phân đến Khôn Ninh Cung, đã tiêu tốn bao nhiêu sức lực và tiền của. Nếu như thất bại…

"Được rồi, làm việc của ngươi đi, việc này trong lòng chúng ta hiểu rõ là được. Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương của chúng ta không biết thay đám người khác thì vẫn như vậy hay sao, chi bằng mua chuộc những kẻ đang có đi? Đợi tiếp đi, chỗ tốt sắp đến rồi, Hoàng Hậu nương nương không những không đổi chúng ta đi mà ngược lại, sẽ ban ân cho đám người ở dưới, mua chuộc lòng người."

Tử Cấm Thành lớn như vậy, những chủ tử ngày ngày suy nghĩ làm sao đối đầu với nhau. Vậy đám nô tài suy nghĩ việc gì? Đương nhiên là suy nghĩ về các chủ tử.

Cho dù không thể nói đám nô tài này có thể nắm được mười phần suy nghĩ của các chủ tử, nhưng bảy tám phần thì cũng phải có. Có ai mà muốn làm nô tài? Có ai muốn gặp chủ là quỳ? Có ai không muốn trèo lên cao, làm nô tài trên đám nô tài?

Nhưng làm thế nào, trèo thế nào? Vậy cũng phải biết cách.

"Đợi đến lúc chúng ta được trọng dụng rồi, sẽ không dìu dắt những người..."

Lời vẫn chưa nói hết, bên trong điện đã truyền ra tiếng vang vỡ vụn, nghe có vẻ như là tiếng chén trà đập xuống đất.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Thái giám mặt dài nói: "Là vì chuyện Vạn Tuế gia hất khay thẻ bài xanh sao?"

Vương Đông Lai cân nhắc ở trong lòng: “Sợ là còn chưa dừng tại đây.”

Lúc này hắn ta vẫn không biết chuyện Kiến An Đế dự định loại bỏ Phủ Nội Vụ, chẳng qua không thể không nói hắn ta thế mà nói một lời thành thật.

Bên trong điện, trong lòng Trần Hoàng Hậu vừa giận vừa buồn, còn có lửa giận ngập tràn và căm uất khiến lồng ng.ực đập thình thịch, muốn trút ra ngay lập tức.

Lúc nãy, nàng nghe người của Kính Sự Phòng, theo bản năng mà nghĩ đến người ở Cảnh Nhân Cung kia.

Dù sao hơn hai năm nay chỉ có một mình nàng được sủng, vốn dĩ bệ hạ ít đến chỗ người khác. Từ sau khi Chung Lương Viện mang thai ngũ hoàng tử thì hắn chưa ở với các thê thiếp khác.

Rất nhiều lúc Trần Hoàng Hậu không muốn suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này, nàng ta là Hoàng Hậu, nàng ta có đích trưởng tử, nàng ta không cần sự sủng ái. Nhưng hắn hủy bỏ Kính Sự Phòng là muốn làm gì, muốn chuyên sủng một người à?

Chuyện này đã đụng chạm tới giới hạn của nàng ta rồi.

Trần Hoàng Hậu tức giận đến nỗi trán đau từng cơn, tay cũng run lên.

Phú Xuân sợ hãi mắng: "Còn không cút xuống, Hoàng Hậu nương nương mà giận sẽ lấy mạng của nhà ngươi!"

Thái giám của Kính Sự Phòng không hề sợ câu này, dù sao có thể ở Kính Sự Phòng ai mà không phải là kẻ già đời đã lăn lộn trong cung nhiều năm. Nếu như có vậy đã tức giận, trong cung đã không còn mấy chủ tử rồi. Thấy mục đích của mình đã đạt được, hắn ta cũng không tiếp tục nữa vội vàng giả vờ khúm núm rồi lui xuống.

Phú Xuân muốn khuyên nhủ Trần Hoàng Hậu, nhưng lại không biết khuyên nhủ thế nào.

Lúc này bóng dáng Vương Đông Lai chợt thoáng qua ở ngoài cửa, nàng ta vội nói: "Nương nương, người đừng nóng vội ai biết được người của Kính Sự Phòng nói thật hay giả. Với lại tính tình của bệ hạ người cũng biết, sao bệ lại có thể vô duyên vô cớ tức giận như vậy được. Chắc chắn kẻ kia đã giấu giếm chuyện gì đó rồi, nô tỳ đi hỏi Vương Đông Lai xem sao."

Chuyển ra khỏi Đông Cung đã hơn một tháng nay, Phú Xuân cũng nhận thấy Đông Cung thật sự không giống như trong cung. Trước đây nương nương hoàn toàn có bọn họ là đủ, hiện giờ lại không đủ dùng. Nếu dùng ai cũng vậy thì chi bằng dùng kẻ trước mắt.

Vương Đông Lai nghe thấy tên mình bèn vội vàng nhảy vào.

"Phú Xuân cô nương, gọi ta có việc gì à?"

"Nương nương làm sao vậy? Là do Trần thái giám của Kính Sự Phòng nói lời không hay gì, nô tài sẽ bảo người giữ tên nhóc đó lại trong Khôn Ninh Cung. Dạy dỗ một trận để xả giận cho nương nương." Hắn ta vừa nói vừa xắn tay áo đi ra ngoài.

Lúc này Trần Hoàng Hậu cũng đã bình tĩnh lại, vội ngăn nói: "Làm cho ầm ĩ còn ra thể thống gì."

"Nô tài chỉ là..." Vương Đông Lai cười, thế mà lại có vài phần phúc hậu.

...

Phú Xuân nhìn Trần Hoàng Hậu, sau khi nhận được sự cho phép của nàng ta mới kể sơ lại việc của Kính Sự Phòng.

Vương Đông Lai suy tư một lúc nói: "Nương nương, người cũng đừng chê nô tài nói năng vô lễ, theo như nô tài thấy thì có lẽ là người của Kính Sự Phòng đã nói quá lên,nô tài hiểu cái đám chả ra gì này, bình thường quen cứ thích ra vẻ ta đây. Ỷ vào mình làm trong Kính Sự Phòng, các nương nương cũng phải nể mặt vài phần nên rất hay làm dáng. Cho dù nô tài không biết tình huống cụ thể nhưng đoán chừng có chăng là bọn chúng đã làm chuyện gì chọc tức bệ hạ, mới có thể khiến người tức giận muốn hủy bỏ Kính Sự Phòng.

"Đám người này gây ra họa lớn rồi, gặp chuyện là vội vàng đến tìm người... gánh tội. Nếu người nhúng tay vào việc này, bệ hạ không muốn người mất thể diện, chắc chắn chuyện lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ hóa như không. Chuyện sai trái của bọn chúng được bưng bít rồi, tự nhiên sẽ không sợ gì nữa.

"Nhưng như nô tài thấy, lúc này nương nương tuyệt đối đừng ra mặt. Người nghĩ xem bệ hạ tức giận muốn hủy bỏ Kính Sự Phòng, lúc này mà người đứng ra nói thì không được vậy chẳng phải là đối đầu với bệ hạ sao? Trong cung này ai lớn nhất, tất nhiên là bệ hạ, còn có Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu. Đương nhiên còn có nương nương người, nhưng người cần gì phải vì việc này mà chọc giận bệ hệ. Không đáng đâu."

Vương Đông Lai phân tích chuyện này cũng không sai, thậm chí còn chỉ ra điểm mà bình thường Trần Hoàng Hậu không nghĩ tới, cũng như không muốn nghĩ tới.

Nhưng Vương Đông Lai không rõ tình huống trước đây của Đông Cung, như là chuyện Kiến An Đế chỉ sủng một mình Tô Quý Phi, hay là chuyện vì Tô Quý Phi mà coi trời bằng vung giết cả Sở Vương.

Trước kia người của Đông Cung ai ai cũng biết, người trong cung cho dù không biết thì bây giờ cũng dần biết được. Người đi theo Trần Hoàng Hậu cũng không dám nhắc đến, bao gồm cả Phú Xuân.

Những chuyện nhỏ này gộp chung lại mới khiến cho Trần Hoàng Hậu nổi giận như vậy, thậm chí còn có chút khủng hoảng. Chỉ là còn chưa thể nói rõ ra được, Trần Hoàng Hậu cũng không có ý định đi nói rõ với một tên nô tài.

"Vậy ý của ngươi là?"

"Nô tài thật sự không có ý gì khác, chỉ là nghĩ chuyện này có lẽ để cho Thái Hậu nhúng tay vào sẽ càng hợp lý hơn?"

Cách nghĩ này cũng trùng với suy nghĩ của Trần Hoàng Hậu, tình huống này nàng không muốn đối cứng với Kiến An Đế, chỉ có thể xin Phó Thái Hậu giúp đỡ.

Đợi sau khi Vương Đông Lai lui xuống, Trần Hoàng Hậu cân nhắc nói: "Kẻ này thế mà cũng dùng được một chút."

Phú Xuân đáp: "Nô tì đã biết, nô tì sẽ bảo người theo dõi hắn ta trước."

Trần Hoàng Hậu ngồi một lúc, đợi sau khi đã nghĩ kỹ nên nói như thế nào mới lên kiệu đi đến Ninh Thọ Cung.

Nghe nói, trên mặt Hoàng Hậu có nước mắt còn thoáng có nét cô đơn.

Chính là do việc này nên chuyện mới truyền đến tai của Bàn Nhi.

Lúc nghe được lời này, Bàn Nhi đang trong đình viện cho cá ăn.

Bây giờ loại ao cá này cũng xem như là thường thấy trong viện của mấy mẹ con, trong Cảnh Nhân Cung cũng có một cái, trong góc gần hướng đông nam. Ao to khoảng chừng hai trượng, núi giả, thác nước, cầu nhỏ có sông chảy qua. Tất cả tuy được làm rất nho nhã, nhưng lại vô cùng tinh xảo.

Guồng nước kéo theo nước chảy xuống thành dòng, tạo ra tiếng nước róc rách. Nghe âm thanh này khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Trong ao nuôi mấy con cá vàng không lớn, nơi này đương nhiên không đủ để nuôi cá chép, cá vàng thì lại vừa hay. Cho nên, Phủ Nội Vụ đặc biệt sưu tập mấy loại cá đẹp nhất, như là cá vàng Lưu kim, cá vàng đuôi bướm và cá vàng đuôi phượng.

Bàn Nhi thích nhất là cá vàng đuôi bướm và cá vàng đuôi phượng, lúc bơi phần đuôi trông vô cùng đẹp mắt.

Có điều người của Phủ Nội Vụ nói nếu như muốn nuôi tốt đám cá này thì hằng ngày phải cho ăn thêm thức ăn sống. Cho nên Cảnh Nhân Cung có thái giám đặc biệt phụ trách cho những con cá vàng này ăn, lúc không có gì làm Bàn Nhi cũng sẽ đến cho ăn một chút.

"Lá gan của Kính Sự Phòng cũng lớn thật. Bệ hạ vừa mới nói muốn hủy bỏ Kính Sự Phòng, bọn chúng đã chạy ngay đến Khôn Ninh Cung rồi. Còn ngại chuyện chưa đủ lớn."

Phùng Hải nói: "Bọn họ cũng chỉ là sợ mất việc nên mới mạo hiểm đến cầu cứu Hoàng Hậu nương nương, ai bảo ban đầu Hoàng Hậu nương nương quản việc này. Bây giờ buông tay không quản nữa thì mặt mũi cũng bị ảnh hưởng."

Khi Binh Nhi nghe người ở dưới nói, thì đã gọi Phùng Hải đến. Nếu nói về người biết nhiều tin tức nhất trong Cảnh Nhân Cung, không ai qua được Phùng Hải.

Bàn Nhi cũng cảm thấy lúc đó thu nhận Phùng Hải đúng là có dự cảm trước, lúc trước ở Đông Cung vẫn chưa cảm thấy gì. Chỉ cảm thấy người này làm việc thận trọng, cũng rất nhạy bén, được việc. Sau khi vào trong cung, Phùng Hải làm không biết bao nhiêu việc trong ngoài, khiến cho Bàn Nhi lại càng cảm thán giá trị của người này.

Như chuyện đám nô tài trong Khôn Ninh cung âm thầm làm. Cảnh Nhân Cung không hề có, vì từ ngày đầu vào đây đám nô tài được Phủ Nội Vụ phân phó đến đã bị phủ đầu một lần. Không chỉ mình Phùng Hải, mà còn có Tiểu Đức Tử bây giờ đã có thể một mình đảm đương.

Hơn nữa, bên Càn Thanh Cung chỉ thiếu điều mỗi ngày gọi Tô Quý Phi sang làm bạn. Chuyện này người cả cung đều nhìn thấy, ai rảnh rỗi không có việc làm dám đến gần chỗ xui xẻo này? Thêm cả, còn có Phùng Hải, Tiểu Đức Tử, Hương Bồ, Bạch Thuật và Tinh cô cô thì cũng không đến lượt bọn chúng ra mặt.

Dù cho có tâm tư nhỏ nhoi gì, cũng sẽ ngừng lại.

Thật ra những vấn đề trong cung Bàn Nhi đều hiểu, nhưng nàng hiểu cũng chẳng có ích gì, những người ở dưới chắc cũng hiểu được. Như vậy mới có thể hoàn toàn ràng buộc người mới đến.

Cho nên, nàng mới cảm thấy Phùng Hải có tác dụng. Vì rất nhiều việc không cần nàng mở lời, hắn cũng có thể ngầm hiểu mà tự ra tay.

"Hoàng Hậu nương nương đi cầu xin Thái Hậu cũng không phải cách tốt." Bàn Nhi cũng không nói gì nhiều, liên quan đến những ý nghĩ khó hiểu của Kiến An Đế, nàng cũng không có khả năng nói rõ ràng với Phùng Hải.

Phùng Hải thấy chủ tử không muốn nói nhiều nên cũng không nói gì cả, vốn dĩ hắn còn sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến chủ tử. Thấy bên Càn Thanh Cung mãi vẫn không gọi chủ tử qua, bèn đoán rằng có lẽ bệ hạ cũng không muốn làm ảnh hưởng đến chủ tử.

Tấm lòng của bệ hạ đối với chủ tử, Cảnh Nhân Cung bọn họ còn gì phải sợ. Đợi xem kịch hay thôi.

"Dặn bọn họ thời gian gần đây bớt ra ngoài, không có việc gì thì ở trong cung đi. Tránh gây ra chuyện phiền toái."

"Vâng. Nô tài sẽ dặn dò người ở dưới, cũng sẽ dặn dò Tiểu Đức Tử."

Bàn Nhi mỉm cười không nói gì, liếc nhìn Tiểu Đức Tử đang đứng cách đó không xa thỉnh thoảng lại nhìn vào trong này. Trước đây là bạn thân, bây giờ lại thành người trên kẻ dưới, có điều tuổi tác của Tiểu Đức Tử vẫn còn nhỏ, vẫn phải rèn luyện thêm vài năm nữa.

Nàng vỗ nhẹ cho sạch bụi trên tay, nhận lấy chiếc khăn từ Hương Bồ xoa xoa, đi vào trong điện.

Ở xa xa, Tiểu Đức Tử thấy Phùng Hải không đi theo liền chạy tới nhanh như một cơn gió.

"Chủ tử..."

May mà hắn không phải cung nữ, nếu mà là cũng nữ thì chắc đã giơ tay đám vai cho Bàn Nhi rồi.

"Sao thế? Có gì muốn nói sao?"

"Không."

Tiểu Đức Tử có thể nói gì, dám nói gì, nói tên Phùng Hải kia đoạt lấy vị trí thái giám yêu thích nhất trong lòng chủ tử của mình. Ngươi nói xem ông ta cũng đã qua hầu hạ cho Nhị Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử rồi, không có chuyện gì lại đến bên cạnh chủ tử để làm gì.

"Được rồi, học hỏi thêm Phùng ca của ngươi đi. Ông ta sớm muộn gì vẫn phải về lại Nam Tam Sở."

Nghe thấy lời này, hai mắt Tiểu Đức Tử lập tức sáng lên.

Hương Bồ đuổi hắn ra ngoài nói: "Không thích nổi mà!"

Bàn Nhi mỉm cười, trong lòng lại đang nghĩ Trần Hoàng Hậu đến chỗ Phó Thái Hậu, Thái Hậu có quan tâm đến?

Trong Ninh Thọ Cung, Phó Thái Hậu vô cùng đau đầu.

Nhưng lại không thể nổi giận, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trần Hoàng Hậu tỏ ra yếu đuối trước mặt bà ta.

Nói xong thì rơi nước mắt, lần đầu tiên Phó Thái Hậu nhìn thấy cái vẻ này của đứa con dâu mạnh mẽ.

"Bản cung còn chưa biết tình hình thế nào, hay là Hoàng Hậu cứ quay về trước, đợi bản cung gặp Hoàng Đế thì nói chuyện với hắn? Có điều lúc này Hoàng Đế cũng bận, Hà Nam xảy ra lũ lụt, quan viên địa phương vô dụng khiến dân lưu lạc tứ phương, đi đến kinh đô trọng địa. Ngay cả Thông Châu cũng có dân lưu lạc, cũng không trách hắn giận bốc khói, hắn nhất định không phải tức giận với Hoàng Hậu đâu. Chắc chắn là do đám nô tài bên dưới làm việc qua loa khiến hắn nổi giận.

"Con trai của bản cung, bản cung còn không rõ sao. Không có việc gì sẽ không giận cá chém thớt, người của Kính Sự Phòng cũng thật là. Triều đình xảy ra chuyện lớn mà lúc này còn bảo Hoàng Đế lật thẻ bài, còn không phải chọc người tức giận sao. Bây giờ Hoàng Đế nổi giận thì biết lỗi rồi, Niệm Thu, người của Kính Sự Phòng nên quản giáo lại."

Niệm Thu vội nói: "Vâng, lát nữa nô tài sẽ chuyển lời đến Phủ Nội Vụ."

Phó Thái Hậu đưa mắt nhìn Trần Hoàng Hậu, nói: "Được rồi, ngươi quay về trước đi. Đợi khi Hoàng Đế đến bổn cung sẽ hỏi chuyện hắn."

Trần Hoàng Hậu chỉ có thể đứng lên hành lễ với Phó Thái Hậu, sau đó liền lui xuống.

Đợi đến khi người đi rồi, Phó Thái Hậu nói với Niệm Thu: "Có lúc ta cũng không rõ nữa, hai người rõ ràng là phu thê. Theo lý mà nói sẽ là người hiểu rõ tính cách của nhau, nhưng lần nào nàng ta cũng chui đầu vào họng pháo. So về thông minh, thì nàng vẫn không bằng Tô Quý Phi."

Niệm Thu cũng không tiện tiếp lời, chỉ có thể nói người của Kính Sự Phòng không ra gì. Thế mà lại giật giây Hoàng Hậu chui đầu vào họng pháo ngay đúng lúc này...

Những điều này cũng phản ánh tình huống khó xử của Trần Hoàng Hậu, để làm một Hoàng Hậu không nói phải cần chú ý đến mọi mặt. Chí ít phải hiểu rõ hướng đi của người lớn nhất trong cung là hoàng đế, ví dụ như gần đây trên triều có xảy ra việc gì không, tâm trạng của bệ hạ thế nào, vân vân...

Phó Thái Hậu còn có thể nhìn ra được vì sao, nhưng Trần Hoàng Hậu lại không biết gì. Vừa hay đã nói rõ, vị trí Hoàng Hậu của nàng ta vốn không vững chắc

Làm Hoàng Hậu thì dễ, ngồi vững cái vị trí này mới khó. Đạo lý này không ai rõ hơn so với Phó Thái Hậu, người đã từng là Hoàng Hậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK