Mục lục
Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại Bàn Nhi vẫn đang trong thời gian ở cữ, Tông Tông hứa hẹn sắc phong nàng thành Hoàng Quý Phi từ lâu. Thánh Chỉ đã viết xong, Bàn Nhi cũng xem qua rồi, thế nhưng nó vẫn chưa được công bố, hắn chỉ nói đợi khi nào nàng hết thời gian ở cữ rồi lại tính tiếp.

Cho nên rất ít người biết được chuyện này.

Vậy làm sao Phủ Nội Vụ lại biết được?

“Hình như là do Bệ Hạ căn dặn. Mấy người ở Phủ Nội Vụ cũng thật là tinh quái, có lẽ là muốn lấy lòng người trước, nên đã đưa đồ qua trước không phải sao.” Tiểu Đức Tử tinh nghịch nói.

Bàn Nhi liếc nhìn hắn ta: “Được rồi, có gì để xem đâu chứ, không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao.”

Đương nhiên là không giống nhau rồi, đừng thấy Quý Phi và Hoàng Quý Phi chỉ kém nhau có một chữ, nhưng thực tế thân phận địa vị hoàn toàn khác nhau. Quý Phi chỉ là Phi, cho dù thêm vào một từ Quý, nhưng vẫn chỉ là Phi mà thôi. Còn Hoàng Quý Phi lại là phó Hoàng Hậu, có thể có quyền lực trong hậu cung, có hơi chút giống với những người vợ bình thường ở dân gian.

Cho nên những người trong Cảnh Nhân cung biết được chuyện này đều rất vui mừng, Tiểu Đức Tử cũng là một trong số những người đó.

“Được rồi, khiêm tốn khiêm tốn, coi chừng trở thành chuyện cười cho người ngoài giễu cợt.”

Nói gì thì nói, mọi người trong phòng điều cực kỳ vui vẻ, Tinh cô cô cũng tràn đầy sự vui mừng an tâm.

Bàn Nhi nhìn bà ta, nói: “Bây giờ ta cũng gần hết thời gian ở cữ, đến lúc đó ta có thể lo liệu chuyện xuất giá của cô cô rồi.”

Lời này khiến cho Tinh cô cô đỏ bừng mặt, sau khi Đổng Thái y để tang vợ, mãi mà vẫn chưa cưới ai thì vô tình gặp lại thanh mai trúc mã năm xưa ở trong cung, cũng đã 10 năm trôi qua, dựa vào kỹ năng mài nước, cuối cùng cũng “mài” cho Tinh cô cô bằng lòng gả cho hắn ta.

Ban đầu hôn sự đã được lên kế hoạch từ năm ngoái, tuy nhiên vì khi đó Bàn Nhi mang thai, Tinh cô cô lo lắng cho cơ thể của nàng nên đã nói đợi khi nàng sinh xong, bà ta sẽ xuất giá.

Thật đúng là chuyện vui đến cùng một lúc.

“Còn có các người nữa, đừng bảo ta là cái loại chủ tử không có tình người, nếu như có ý kiến gì thì cứ nói ra, mà cũng đừng kéo dài quá, con gái trong nhà càng để lâu càng khó lấy chồng.” Bàn Nhi nói với mấy người Hương Bồ.

Mặc dù theo quy củ thì cung nữ sau năm 25 tuổi mới được xuất cung, thế nhưng với những cung nữ bên cạnh Quý Phi, chỉ cần Bàn Nhi nói một câu, thực ra xuất cung chỉ là một chuyện đơn giản. Từ sau khi Hương Bồ và Thanh Đại 25 tuổi, năm nào Bàn Nhi cũng sẽ nhắc lại vài lời về vấn đề này, tuy nhiên mấy nha đầu này vẫn chưa có ý định muốn xuất cung.

Bạch Thuật cũng không xuất cung, bây giờ ở trong Cảnh Nhân cung, mỗi ngày trôi qua rất bình yên thuận lợi, đối với một người đã trải qua vô vàn khổ cực từ bé như nàng ta mà nói, sống như vậy rất tốt. Dù cho có xuất cung, nàng ta cũng chẳng biết đi đâu, cũng không có dự định gả cho ai cả, huống chi còn phải đề phòng Trần gia báo thù.

Có thể những suy nghĩ này đã ảnh hưởng đến cả Hương Bồ và Thanh Đại, cho nên hai người này chẳng hề sốt ruột gì cả.

Về phần Bạch Chỉ, từ trước đến nay nàng ta luôn ít nói, Bàn Nhi nghe Hương Bồ nói rằng Bạch Chỉ đã có ý định xuất cung, hình như là có người nhà ở ngoài cung, chỉ là nàng ta chưa xuất cung sớm như vậy, bảo là đợi một thời gian rồi tính.

“Mỗi ngày chủ tử đều muốn đuổi chúng nô tỳ ra khỏi cung, hình như nàng chẳng luyến tiếc bọn nô tỳ chút nào cả.” Hương Bồ nói.

“Ta muốn giữ các ngươi mãi mãi ở bên cạnh, chỉ sợ rằng vài năm nữa các ngươi sẽ oán trách ta mất.”

Đây chẳng là là tán gẫu một chút, nói xong cũng cho qua, vừa đúng lúc mấy người vú nuôi ôm đứa nhỏ qua, bọn họ lại bao quanh đứa bé mà nói chuyện phiếm tiếp.

Tông Tông đến.

Những người trong phòng vội vàng hành lễ, ai nên lui xuống đều lui xuống hết.

Bàn Nhi không để vú nuôi ôm con đi mà ôm đứa nhỏ đặt trên giường và hỏi: “Sao chàng lại có thời gian rảnh vậy, hôm nay không có việc gì sao?”

Đương nhiên Tông Tông đã suy nghĩ cẩn thận nên không nói rõ ràng, chỉ bảo là tạm thời chưa có chính vụ nên mới ra ngoài đi dạo một chút. Nói chuyện với Bàn Nhi câu được câu mất , nhìn thấy con gái nhỏ đút bàn tay vào trong miệng, hắn không kiềm được đưa tay kéo ra.

Một bên kiên nhẫn kéo ra, một bên lại cặm cụi ngậm vào miệng, trái lại hai kẻ này ngày càng hăng hái hơn.

Qua một lúc lâu, Tông Tông làm như không có chuyện gì, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Phủ Nội vụ chưa đưa đồ qua cho nàng à?”

Bàn Nhi không nhịn được mà cười to: “Chàng đến chỉ để hỏi cái này thôi sao?”

“Nhân tiện hỏi thôi.” Trông hắn vẫn rất nghiêm túc.

Ai mà ngờ được đồ thì không thấy, cũng chẳng nhìn thấy được bộ dạng vui mừng của nàng.

“Thiếp để bọn họ đưa quần áo qua Điện thờ phụ rồi, nhưng vẫn chưa kịp ngắm thử, dù sao cũng vừa mới đem qua, thiếp cũng phải đoan trang một chút chứ, lỡ như bị mấy kẻ hạ nhân đem ra làm trò cười thì sao.” Dáng vẻ của nàng cũng vô cùng nghiêm túc.

Cuối cùng, hai người đều cười.



“Thái Hậu dẫn theo mấy đứa Tông Việt, Uyển Chu đến Tây Uyển, bây giờ trong thư phòng không có tiếng đọc sách, Càn Thanh cung cũng vắng lặng không ít.”

Lần này Thái Hậu đến Tây Uyển, ban đầu chỉ dự định dắt theo Uyển Chu cùng mấy nàng công chúa đi cùng, Tông Tông nghĩ ngợi một hồi, thương lượng lại với Thái Hậu, dẫn theo cả mấy đứa con trai đi luôn.

Lúc này Bàn Nhi vẫn còn đang ở cữ, hắn vì bận rộn chuyện chính vụ cũng không đi chung được, cho nên chỉ còn Thái Hậu và mấy đứa nhỏ đi.

“Nếu như Bệ hạ muốn đi, bây giờ đi cũng chưa muộn đâu, được dịp đi tránh nóng luôn.”

Tông Tông suy nghĩ, lắc lắc đầu.

Thực ra Bàn Nhi biết vì sao hắn không đi, có thể là vì Tông Đạt, lần này Thái Hậu cũng dẫn Tông Đạt đi cùng, tất cả cháu trai cháu gái đều đi cho nên không thể thiếu Tông Đạt, dĩ nhiên Trần Hoàng Hậu cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Nếu như Tông Tông đưa Hậu Phi của mình đến Tây Uyển, Trần Hoàng hậu làm sao có thể không đi cùng. Điều này làm trái với dự định ban đầu của hắn ta là tách Tông Đạt ra khỏi Trần Hoàng Hậu.

Thế nhưng Uyển Xu vẫn còn ở đó.

Tuy nhiên Bàn Nhi không nói gì, cho dù không phải là con ruột, lại là con gái của Trần Hoàng hậu, nàng nói xong khó tránh khỏi khiến hắn suy nghĩ nhiều hơn, nàng cũng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn.

Đợi tới khi Bàn Nhi hết thời gian ở cữ, Thánh chỉ sắc phong Hoàng Quý Phi cũng được ban xuống.

Đây là kết quả đã được dự liệu trước, trong thành có vài người có căn cơ trong Phủ Nội Vụ, đã biết chuyện này từ lâu, thế nhưng đối với Trần gia mà nói, chuyện này vẫn là một cú sốc lớn.

Khôn Ninh cung bên kia còn kinh ngạc hơn.

Thế nên Trần Hoàng hậu đổ bệnh.

Cùng lúc đó, bầu không khí bên trong phủ Trần gia vô cùng u ám.

Đặc biệt là Trần Hạo Nhiên, vốn dĩ vị trí hắn đứng không giống với Nhị phu nhân, Nhị phu nhân chỉ nhìn thấy bà ta và con gái là Trần Hoàng hậu, cháu ngoại Đại Hoàng Tử còn có hai đứa con trai nữa, nhưng hắn lại nhìn thấy được toàn bộ Trần gia.

Thực sự Đại ca không tận lực làm việc, nhưng ngay cả bản thân Đại ca còn sứt đầu mẻ trán, làm sao hắn có thể ép đại ca vì con gái làm Hoàng hậu mà đóng góp sức lực được chứ.

Nói trắng ra, bây giờ Trần gia không thể tự bảo vệ nổi căn cơ của mình, hơi đâu mà phân tâm đi giúp người khác.

Với lại tất cả những áp lực này, thậm chí là những chuyện rối ren của Trần gia những năm gần đây, ngay cả việc cha hắn cáo lão về quê, đều bắt nguồn từ Tô Quý Phi.

Vịnh Vịnh, đứa con gái ruột của hắn.

Cho nên Trần Hạo Nhiên đã bị giày vò nhiều năm, vừa cảm thấy bản thân đã làm đúng, phải quan tâm đại cục, vừa cảm thấy do sự giấu diếm của mình, đến mức hiện tại Trần gia mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy, mỗi lần Trần gia xảy ra chuyện gì hỗn loạn, hắn lại tự trách thêm một lần.

Nhị phu nhân đoán rằng hắn có chuyện muốn nói cho cả nhà, thực ra bà ta đoán không sai, Trần Hạo Nhiên đã có dự định này, nhưng hắn vẫn còn hơi do dự.

Thế nhưng hắn không biết rằng, trong bóng tối đã có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào hắn, bao gồm cả sự lưỡng lự và vũng vẫy của hắn, càng đánh giá thấp một người phụ nữ đã kìm nén đã lâu, một kẻ không nhận được sự yêu thương của trượng phu, một người phụ nữ làm chuyện gì cũng phải cắn răng nuốt máu, nhẫn nhục chịu đựng, đây chính là sự điên cuồng của bà ta.

Đặc biệt là khi Trần Hoàng hậu đổ bệnh, Tông Đạt lại bị đưa đến Tây Uyển, tất cả đã thúc đẩy nên sự điên cuồng này.

Vì vậy Trần Hạo Nhiên xảy ra chuyện.

Sự việc diễn ra vô cùng nhanh, khi đấy đang là ban đêm, sau khi xảy ra chuyện thì bị mọi người trong Trần gia biết được.

Không chỉ dính líu đến mỗi Trần Hạo Nhiên, mà còn có cả tên hộ vệ của Trần gia và cả Bạch di nương. Mặc dù Lão phu nhân vô cùng kinh hãi, nhưng vẫn là người có thủ đoạn, ngay lập tức bà đã áp chế được mọi chuyện.

Lên tiếng nói với bên ngoài rằng, Trần Hạo Nhiên vì bị tim đập nhanh, cho nên mới đột ngột chết bất đắc kỳ tử. Còn về phần Bạch di nương, một phụ nhân không ai biết đến, nhập quan tuẫn táng chung với hắn.

Còn tên hộ vệ kia, không một ai biết tung tích của hắn, kể cả Nhị phu nhân cũng không hề hay biết. Trần gia chỉ chết vài người hầu cũng không thu hút ánh mắt của người khác, sau đó lại bán đi một đám người, toàn bộ chuyện này dường như chìm vào quên lãng.

Ngoại trừ Trần Hoàng hậu phải chịu tang.

Sở dĩ Bàn Nhi biết chuyện này là vì Tông Tông nổi giận ở trong Cảnh Nhân cung.

Lúc đó sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, không che giấu bất kỳ sự chán ghét nào với Trần Hoàng hậu, Bàn Nhi còn nghi ngờ rằng nếu không phải vì đại cục, vì danh tiếng của Tông Đạt, hắn ta chắc chắn sẽ phế bỏ Hoàng hậu ngay lúc đó.

May mà nàng thông minh, nhìn thấy vẻ mặt hắn không đúng lúc mới bước vào, nàng đã cho tất cả mọi người lui xuống, để Phúc Lộc canh giữ ở bên ngoài, như vậy sẽ không cần lo lắng chuyện bí mật này sẽ bị người khác biết được.

Bàn Nhi lắng nghe một hồi, ...mới hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.

Trong lòng nàng vô cùng khó chịu, đó là một loại cảm giác khó chịu không thể nói ra thành lời, cảm thấy vô cùng buồn phiền, có phần hơi hoang đường, lại có một chút ngạc nhiên cùng sự xót xa.

“Trần Hoàng hậu có biết chuyện này không?” Lần đầu tiên nàng gọi Trần Hoàng hậu bằng một giọng điệu như vậy, không hề có kính ngữ.

Tông Tông lắc đầu.

Nói cách khác, chuyện này là do một mình Nhị phu nhân làm ra, nhưng nguyên nhân là bởi vì Trần Hoàng Hậu, thậm chí là bởi vì nàng.

“Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, ta nói chuyện này cho nàng nghe không phải vì muốn để cho nàng không vui.” Tông Tông nhìn thấy vẻ mặt nàng không được tốt cho lắm, nói lời an ủi.

Nụ cười của Bàn Nhi có hơi thê lương: “Thiếp không phải là không vui, chỉ là hơi kinh ngạc một chút thôi.”

Vì quyền lợi, rốt cuộc con người có chuyện gì không dám làm? Con dồn ép mẹ, mẹ không còn cách nào khác chỉ có thể chặt đứt ngọn nguồn. Bàn Nhi luôn cho rằng Nhị phu nhân không được thông minh cho lắm, thế nhưng kế hoạch lần này của bà ta dường như chẳng có gì liên quan đến sự không thông minh cả.

Vì để che giấu cho bản thân, bà ta đã lợi dụng gian tình giữa Bạch di nương cùng tên hộ vệ kia, sau đó là mua chuộc uy hiếp tên hộ vệ đó, lại còn bỏ thuốc vào trong rượu của Trần Hạo Nhiên.

Sau khi uống rượu, Trần Hạo Nhiên đến nơi của Bạch di nương, ban đầu có tin hôm nay hắn ở cùng với một vị di nương khác, đương nhiên tin tức Bạch di nương nhận được là giả, cho nên nàng ta mới có cái gan hẹn hò với tình nhân.

Ai mà ngờ rằng Trần Hạo Nhiên lại đến, Trần Hạo Nhiên bắt gặp gian tình, tức giận lấy thanh kiếm treo trên tường xuống, muốn giết tên hộ vệ kia, không hề nghĩ rằng lại bị tên hộ vệ đó cướp được kiếm, dễ dàng đâm hắn một nhát.

Một kiếm này đâm ngay vào chỗ trọng yếu.

Mọi chuyện tiếp theo, dĩ nhiên là nước chảy thành sông.

Sự tình trong này kinh động đến bọn hạ nhân, kinh động đến cả người khác nữa, lúc người Trần gia nghe tin này chạy đến, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh xô xát như vậy.

Dù căm ghét tên hộ vệ và Bạch di nương như thế nào, loại chuyện này cũng không thể để lộ ra bên ngoài, nếu không mặt mũi Trần gia sẽ mất sạch, trở thành một chuyện vô cùng nhục nhã mãi mãi treo trên đầu tất cả mọi người không thể vứt đi được.

Lão phu nhân cùng với Trần Bình Chương ép chuyện này xuống, lại thanh trừng nội bộ Trần gia, xử lý Bạch di nương và tên hộ vệ kia, nhưng lại không ngờ rằng tất cả mọi việc xảy ra đều do Nhị phu nhân.

Có lẽ Nhị phu nhân nằm mơ cũng không ngờ được trong bóng tối có đôi mắt đang âm thầm theo dõi bà ta.

Ban đầu Tông Tông đã xếp người nhìn chằm chằm vào Trần gia, thứ nhất là vì địa vị vô cùng đặc thù của Trần gia, thứ hai là bởi vì thân thế của Bàn Nhi, vì vậy quan sát từ sân trước cho đến cả hậu trạch, không ngờ lại nhìn thấy chuyện này.

Lúc này ở trong Khôn Ninh cung, Trần Hoàng Hậu đang đau buồn vì phụ thân qua đời, truyền ra tin tức muốn giữ đạo hiếu, ở trong mắt Tông Tông lại trở thành giả dối che mắt kẻ khác.

“Nàng cũng đừng khó chịu nữa, nhân lúc Hoàng Hậu vừa đổ bệnh lại phải chịu tang, ta mang nàng đến Tây Uyển giải sầu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK