Mục lục
Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Thái Tử nói mình là một túi dấm nhỏ, Bàn Nhi nghe thấy nhưng giả vờ coi như là mình không nghe thấy. Ghen tuông đúng lúc, mấu chốt là hắn cũng ăn túi giấm này, không phải là rất tốt sao.

"Tông ca, chàng nói xem người của Giang gia muốn làm

gì? Muốn tặng con gái tới cho chàng?"

Thái Tử nhìn mái tóc của nàng, đây không phải là biết rõ rồi còn cố hỏi sao?

"Ta cũng không phải biết rõ còn cố hỏi, chỉ là ta cảm thấy Giang Thành là một người rất thông minh, nhưng làm sao một người thông minh còn làm loại chuyện cũ kỹ này?"

Khoảng thời gian này Bàn Nhi có thể thấy được thái độ của Thái Tử đối với Giang gia đã dần dần hòa hoãn, nếu nói trước kia Thái Tử bị sự giàu có của Giang gia làm chói mắt, còn bị đâm vào tim. Đương nhiên đây là các hình dùng của Bàn Nhi, thực ra chẳng qua là Thái Tử chỉ là đang nói chuyện trước mặt nàng, trước mặt mọi người thì rất điềm tĩnh, biểu hiện ra vẻ binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Lúc này thái độ của Thái Tử đã cực kỳ hòa hoãn, dù sao gần đây Bàn Nhi cũng nghe được lời khen của hắn dành cho Giang gia càng ngày càng nhiều, cái kiểu thỉnh thoảng châm chọc một câu như trước kia dường như không còn xuất hiện nữa. Người của Giang gia có thể làm được như vậy, chứng tỏ người chưởng gia cực kỳ thông minh, biết cân đối sự tinh hoa của việc tỏ ra giàu có cùng với việc che giấu sự giàu có. Đó là, ngay cả khi hắn ta giàu có, hắn ta sẽ khiến cho ngươi coi đó là chuyện bình thường và thậm chí làm một số việc khác để làm cho ngươi cảm thấy rằng bản thân hắn ta có ích hơn là việc hắn ta giàu có.

Bàn Nhi tin rằng cho dù là Thành An Đế nam tuần đến Giang gia, nhất định cũng sẽ phải trải qua một hành trình tinh thần như vậy.

Ngươi, một thương nhân muối còn giàu có hơn người đứng đầu thiên hạ như ta, là muốn tự mình gây họa cho mình? Nhưng nếu có thể ngồi vào vị trí của Thành An Đế thậm chí là Thái Tử, ánh mắt tất nhiên sẽ không bị giới hạn bởi số bạc nhỏ này.

Thử hỏi, nếu thiên hạ đều là của ngươi, giống như ngươi có một chiếc bánh lớn, ngươi sẽ quan tâm đến hạt vừng nhỏ trên bánh? Cho dù hạt vừng nhỏ này có chói mắt một chút, nhưng nếu hạt vừng nhỏ này có tác dụng lớn, vậy thì lại là chuyện khác.

Bàn Nhi nghĩ đến kiếp trước từ đầu đến cuối Kiến Bình Đế đều chưa bao giờ thực sự đưa tay động đến Giang gia, thậm chí bên ngoài còn có tin đồn chỗ dựa vững chắc của Giang gia chính là Kiến Bình Đế, đối với việc này hắn vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhưng ban thưởng cho Giang gia lại không ít, Giang gia cũng vẫn ngồi vững vị trí tổng thương, cho đến khi cải cách việc quản lý muối ở Lưỡng Hoài, do xu thế chung mới chiếm ưu thế nên Giang gia mới dần dần xuống dốc.

Kiếp trước bởi vì hậu kỳ muốn tranh sủng đoạt đích, Bàn Nhi vẫn có chút hiểu biết đối với chuyện bên ngoài, Đại Chu nhìn thì có vẻ như phồn hoa tựa gấm, nhưng thực ra sự thái bình thịnh thế lại phảng phất giống như là một cái sàng bị rò rỉ.

Phía bắc đánh giặc cần quân lương, tây nam thỉnh thoảng có vài nước nhỏ muốn xâm lược, trên biển còn có hải tặc, sông Hoàng Hà hàng năm đều có lũ lụt, không phải phía đông hạn hán, thì chính là phía tây lũ lụt.

Thành An Đế xa xỉ thành tính, từ chuyến nam tuần này có thể nhìn ra, nếu không phải do hắn ta quen thói phô trương xa hoa, người phía dưới có thể dám làm như vậy?

Những gì mà hắn ta để lại cho Kiến Bình Đế không phải là một giang sơn giàu có, mà là một cái thuyền rách cần phải sửa chữa khắp nơi.

Vì vậy những thương nhân muối này còn có tác dụng, cho nên Giang gia còn có tác dụng, cho nên Lưỡng Hoài không thể hỗn loạn được, cho nên Kiến Bình Đế mới luôn chậm chạp không động thủ, kéo dài đến tận những năm cuối đời của mình?

Bàn Nhi cảm thấy mình đã biết được chân tướng.

Bên này, Thái Tử khẽ mỉm cười trước nhận xét của Bàn Nhi

"Cũ kỹ? Cũ kỹ nhưng rất hữu dụng."

Câu nói bình thường không có gì lạ này, làm cho Bàn Nhi nhất thời cảnh giác.

Một mặt là tâm tư của Thái Tử đối với người của Giang gia, một mặt là xuất phát từ nguồn gốc của mình.

"Chẳng lẽ điện hạ động tâm tư với Giang Quỳnh kia?" Thái độ của nàng có chút ai oán, bộ dáng kia như thể là đang nói ngươi dám nói đồng ý, ta liền dám từ trên giường nhảy xuống. Đồng thời trong lòng lại thầm thở dài, đầu tiên là vì người của Tô gia mà buồn bực, lại bởi vì thân thể mang thai nên đã quên mất chuyện của Bùi Vĩnh Xương.

"Nàng nghĩ ta thành cái dạng gì?" Thái Tử cười đánh mông nàng một cái, lại sợ đánh đau nên xoa xoa.

Nàng vội vàng thuận theo cây cột mà bò lên trên: "Điều đó có nghĩa là điện hạ sẽ không thu nhận Giang Quỳnh? "

Thái Tử liếc nàng: "Còn nói mình không phải là một cái túi dấm nhỏ, hôm nay xoay ta vòng vòng có phải là muốn thừa dịp để cho ta thấy tâm tư nhỏ của nàng phải không?"

"Ta nào có tâm tư gì chứ?" Nàng nói một cách dè dặt.

"Được rồi, nàng cứ an tâm dưỡng thai thật tốt, ta sẽ không thu nhận nữ nhi của Giang gia, với sự cẩn trọng của Giang Thành, ông ta cũng sẽ không tùy tiện đưa nữ nhi của mình lên, đây nhất định là phía dưới có người tự cho là thông minh." Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của Thái Tử tối sầm lại.

Bàn Nhi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy hiện tại mình nên thành thật, nếu như bây giờ không thành thật, nàng cũng không biết liệu thời gian này Bùi Vĩnh Xương có gặp được Thái Tử hay không... Nàng ở trong lòng phỉ nhổ mình lại một lần nữa buông lỏng cảnh giác, nhất định là do thái độ của Thái Tử khiến cho nàng không còn chu toàn mọi chuyện như trước kia.

Ở kiếp trước cũng có dấu hiệu này, nhớ lúc trước nàng là một người rất cảnh giác cẩn thận, sau đó được Kiến Bình Đế sủng ái đến càng ngày càng ngốc, chuyện gì cũng phải để cho hắn nhìn chằm chằm.

Chỉ riêng những lời này cũng không biết Kiến Bình Đế đã nói với nàng bao nhiêu lần, thực ra nàng làm vậy cũng là có chủ ý, đối với một đế vương không gì không làm được, nếu thông minh như Thái Tử Phi lại không được hắn yêu thích, vậy nàng đành ngốc một chút là được rồi.

Ngu ngốc một chút mới tốt, hắn lo lắng sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, nhìn chằm chằm sẽ thành thói quen, sẽ để ngươi ở trong lòng. Chỉ là nàng có chút mất kiểm soát ngoài dự liệu của mình, nhưng sau đó nàng cũng đã quen rồi.

Cho nên Bàn Nhi cảm thấy đều là lỗi của Thái Tử, đều là những dấu hiệu của kiếp trước kiếp này lại xuất hiện, nàng mới trở nên mất cảnh giác như vậy, bây giờ cảm thấy mất bò mới lo làm chuồng.

"Thực ra thì, thiếp thân vẫn còn có một chuyện quên nói." Nàng lại ngồi dậy, nói một cách hết sức thận trọng.

Từ trên mặt nàng Thái Tử nhìn thấy được hai chữ “chột dạ.”

Hắn vừa động não một cái, đã biết ngay được chuyện gì, trong lòng có chút tính toán, trên mặt lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Đúng vậy, người đã mua lại thiếp thân đưa đến Trần gia, hình như là một thương nhân muối. Lúc ấy ta cũng không dám hỏi chính xác, sau khi đến Trần gia, nghe hạ nhân của Trần gia nói vài câu mới biết người kia họ Bùi, mọi người đều gọi hắn là Bùi lão gia, nói là con rể của nhị phu nhân. Ta...thiếp thân...vốn đã muốn nói, nhưng lại cảm thấy đây là thân thích nhà mẹ đẻ của Thái Tử Phi, cũng không có quan hệ quá lớn với thiếp thân, nói không phải là tự mình đa tình, nhưng hiện tại..."

"Nhưng hiện tại phát hiện hình như bản thân được sủng ái, không giống trước kia, Giang gia muốn thuận theo cột bò lên đưa người đến lại không được, nghĩ tới chuyện này, sợ Bùi gia ở phía trên cũng bắt chước, cho nên..."

"Tông ca, chàng thật thông minh, thông minh hơn ta rất nhiều."

Nàng lập tức nhào tới, dọa Thái Tử giật nảy mình, trừng mắt nhìn nàng nhắc nhở nàng cũng không chú ý đến cái bụng của mình. Nàng mỉm cười ngượng ngùng và lắc cánh tay của hắn để làm nũng.

Vốn dĩ buổi tối đi ngủ phải tháo tóc, Bàn Nhi sinh ra đã mảnh khảnh, vừa tháo tóc xuống, xõa tung tóc, nhìn nàng càng nhỏ bé.

Nàng như vậy, làm sao có thể làm cho người khác sinh tức giận cho được, hơn nữa trong bụng nàng còn có một đứa bé. Với lại chuyện này Thái Tử vốn dĩ đã biết, sở dĩ không nhắc đến, chính là chờ nàng tự mình nói ra.

Trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ có một chút nghi ngờ rằng nàng là cố ý không nhắc đến nó, hay là thật sự đã quên, hoặc là nàng sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nhắc tới người của Bùi gia ở trước mặt hắn.

Sự thật chứng minh tiểu cô nương này không làm hắn thất vọng.

Có lẽ là bởi vì nữ nhân bên cạnh thái tử, ít nhiều đều có liên hệ nhất định với triều đình, nên Thái Tử cũng không thích nữ nhân của mình quá thông minh, nhưng quá ngu xuẩn cũng không được.

Nói cách khác chính là phải có giới hạn, ngươi không thể quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức làm cho Thái Tử phiền chán, nhưng cũng không thể quá thông minh. Quá thông minh thường sẽ rất có chủ kiến, bàn tay sẽ duỗi dài hơn, còn thích tự cho mình là thông minh.

Cho nên nói Thái Tử nhìn ôn hòa, thực ra cũng không phải người dễ hầu hạ như vậy, đây có lẽ là bản tính của nam nhân Tông gia.

Mà Bàn Nhi nắm giữ mức độ này rất tốt, nghiêm túc nghiên cứu sâu, Thái Tử cũng biết rõ rằng nàng không quá ngây thơ như những gì nàng đã thể hiện, lúc trước nàng sẽ mượn cớ đến bên cạnh nói cho hắn biết một ít chuyện dân gian, còn có lần này ghen tuông không muốn hắn nhận nữ nhi của Giang gia, có thể biết thực ra nàng rất thông minh.

Nhưng mức độ này khiến cho Thái Tử thấy thoải mái, vừa thể hiện ra tâm tư nhỏ của mình, để cho hắn biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, lại làm cho hắn cảm thấy mọi thứ vẫn còn kiểm soát trong lòng bàn tay. Lúc này, Thái Tử ở trên đại cục từ trên cao nhìn xuống, sẽ cảm thấy cho dù có chút tâm tư nhỏ, cũng không phải không thể chấp nhận được.

Nói trắng ra, chính là hợp tâm ý, hợp tâm ý tự nhiên cảm thấy như thế nào cũng tốt, như thế nào cũng có thể giải thích được. Nếu đổi lại là thái tử phi, chỉ sợ nàng ta vừa mới mở đầu, Thái Tử đã phải suy nghĩ nhiều rồi.

"Gần đây Bùi gia cũng nhảy loạn không ít, nhưng người của Giang gia phòng bị." Thái Tử nói lác đác vài câu, xem như đã bỏ qua chuyện này.

Vượt qua một cách an toàn.

Bàn Nhi lại yên tâm rồi, nàng yên tâm tựa như không có xương lại tựa vào trong lòng của Thái Tử.

Thái Tử xoa xoa eo nàng, thật sự là một tiểu kiều kiều ngay cả có lệ cũng không muốn làm trọn vẹn. Gan thì nhỏ, thích làm nũng, đôi khi ngươi sẽ cảm thấy nàng cố ý như vậy, nhưng trong nháy mắt nàng đã tự mình phá hoại bản thân, làm cho mọi người dở khóc dở cười.

"Vậy điện hạ định gặp người Bùi gia sao?"

Chậc, lúc này lại không gọi Tông ca nữa. Thái Tử âm thầm chậc chậc một tiếng.

"Nàng hỏi điều này làm gì?"

Nàng nói rất thản nhiên: "Ta chuẩn bị trước, nghĩ xem nên đối mặt với Bùi lão gia như thế nào, là nên cẩn trọng một chút, hay là ỷ vào mình là sủng thiếp của Thái Tử Gia, diễu võ dương oai một phen, cũng không cần phải cho hắn mặt mũi gì cả."

Lồng ng.ực của Thái Tử phát ra từng đợt chấn động.

Vẫn là một khai tâm quả*, cũng không biết trong đầu nàng suốt ngày đang suy nghĩ cái gì.

*开心果: hạt dẻ cười, ẩn dụ người luôn lạc quan vui vẻ.

Nhưng ngược lại Thái Tử lại đồng ý cho nàng ra chủ ý này.

"Nàng là người của ta, đương nhiên không cần cẩn trọng với một thương nhân muối, đối với người của Giang gia sao nàng lại không khách khí như vậy?"

Bàn nhi nghẹn lời.

"Lúc chuẩn bị tiến cung, sau lưng hắn ta nhét cho ta mấy ngàn lượng bạc, nói để cho ta dùng để sắm sửa chút."

Thái Tử bị dáng vẻ đó của nàng cùng với lời nói của nàng, chọc cho cười ha ha. Bên ngoài vang lên một trận động tĩnh, nhưng người không đi vào.

"Nàng thật đúng là không có tiền đồ." Thái Tử cười dùng ngón tay điểm chút lên mi tâm của nàng.

"Đây không phải là ăn thịt người thì miệng ngắn bắt người thì tay mềm tay sao." Nàng thì thầm, nàng rất có lương tâm, chưa tính đến việc không chỉ cầm bạc mà không làm việc, còn muốn đạp ngược người ta một cước.

"Bạc cầm cũng đã cầm rồi, bạc của hắn ta nàng nhận nổi sao."Thải tử nói với vẻ mặt thản nhiên, sự sắc sảo thuộc về Hoàng Thái Tử mới tuôn ra một chút: "Nhưng cũng không cần quá khách khí với hắn ta, nàng đối với người của Giang gia như thế nào, thì đối với hắn ta như vậy, những người như vậy đều thức thời, biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì."

Bàn Nhi ồ một tiếng.

"Tự bản thân nàng phải nâng giá lên, nàng của bây giờ và trước kia không giống nhau, không cần phải sợ hắn ta." Thái Tử có chút không yên tâm, lại dặn dò.

"Chẳng qua chỉ là một thương nhân muối nho nhỏ mà thôi."

"Nhưng nếu hắn ta đã đưa nàng đến bên cạnh ta, ngày mai ta sẽ gặp hắn ta một lần, xem như cho hắn ta chút ân thưởng."

Thái Tử đối với ngự hạ chi đạo từ trước đến nay vận dụng rất thành thục.

Đừng nhìn chỉ là gặp một lần, người của Giang gia phỏng chừng lại sốt ruột.

Hắn đối với người của Giang gia từ phản cảm đến khi cảm thấy có thể dùng được, tạm thời không thể động đến, cũng không phải không có tâm tư của mình. Nói trắng ra đây chính là một ván cờ, tất cả sự an bài của Giang gia, thậm chí mỗi một lần Thái Tử đi dự tiệc Nhã Tập kết giao với những văn nhân, đại nho kia, cùng với mỗi một câu mà đôi bên nói ra đều là đang so chiêu.

Giang gia để trống nước cờ đánh lên trên, vừa phải khiêm tốn, nhưng cũng không thể quá khiêm tốn, nhìn như đang để lộ ra sự giàu có thịnh tình khoản đãi Thái Tử, lại triệu tập một đám văn nhân tổ chức Nhã Tập hội, chẳng qua là lấy lòng, cũng là một phương thức thể hiện năng lực của mình.

Mà Thái Tử từ trên cao nhìn xuống, thấy chiêu hủy chiêu, thái độ không thể mềm, cũng không thể quá cứng rắn, cho dù sau này tâm tư có chuyển biến, cũng sẽ không để cho người của Giang gia cứ an tâm như vậy.

Nhìn thấy Bùi Vĩnh Xương, vừa có ý mượn chuyện của Bàn Nhi để ân thưởng, cũng có ý tứ nói cho người của Giang gia, ý tứ của các ngươi Cô đều hiểu, nhưng Cô không phải không có các ngươi thì không thể.

Coi như là gõ một hồi chuông cảnh tỉnh đi.

Những chuyện này Bàn Nhi cũng không biết, nàng cũng không biết quá trình Thái Tử gặp Bùi Vĩnh Xương, ở giữa lại xảy ra chuyện gì, Giang gia bên kia lại có phản ứng gì. Chỉ biết Bùi Vĩnh Xương bị người dẫn tới gặp nàng, thái độ khiêm tốn kỳ lạ.

"Ngồi đi." Bàn Nhi chỉ chỉ ghế dựa phía dưới.

Tác giả có điều muốn nói: "Cái gì nhỉ, có người nói chương trước viết nhiều về các món ăn quá, tôi đã xóa đi một số, số lượng từ cũng không nhiều, cũng chỉ có vài chục từ, nhưng số lượng chương V chỉ có thể tăng không thể giảm, di chuyển một vài dòng nên là của chương này đến chương trước, nếu bạn không nhìn thấy hãy quay lại chương trước để xem.

Ghét bỏ tình tiết kịch tính phát triển chậm, bắt đầu từ chuyến nam tuần, Thái Tử cùng Bàn Nhi đã có một quá trình khắc cốt ghi tâm, không có gì đặc biệt thì làm sao để cho bọn họ trở lại kinh thành, Bàn Nhi từ trong những người Đông cung đó trở nên đặc thù hơn? Đặc thù là cần phải thành lập một chút, Thái Tử cũng không phải ngốc bạch điềm, trong lòng hắn biết rõ một ít thủ đoạn cẩn thận của Bàn Nhi, nhưng bởi vì Bàn Nhi biểu hiện có kỹ xảo, hắn cho phép như vậy mà thôi.

Tiếp theo, khi bên Dương Châu này vừa chấm dứt, tình tiết sẽ nhanh chóng hơn, đừng nóng vội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK