Mục lục
Trở Về Năm 1988
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

26 tháng chạp là ngày buôn bán cuối cùng năm nay, mấy nhân viên mua được phiếu vé đều đã về quê trước, trước mắt trong tiệm chỉ còn lại có Cao Lương, Thu Lan, Chung Tiểu Hồng, Nhã Nhã cùng Lương Tứ Muội, Thu Lan đi cùng Cao Lương, ba người Chung Tiểu Hồng đều là người tỉnh Quảng Đông, về nhà rất tiện.

Tới sau 20 tháng chạp, trong tiệm buôn bán chậm lại, mặc dù mấy nhân viên lục tục vè quê, chỉ vài người cũng vẫn ổn, huống chi còn có Cao San cùng Cao Cường được nghỉ đông tới hỗ trợ.

Hôm nay xưởng Lý Tuấn Nghị cũng nghỉ, công nhân nhà xưởng bọn họ chủ yếu đến từ hai địa phương, một là Tứ Xuyên, mặt khác là Lý Tuấn Nghị tự mình đưa từ quê tới, Lý Tuấn Nghị tự mình an bài chuyện mua vé cho công nhân, vì bọn họ đặt vé xe lửa tập thể. Thời buổi này còn chưa có mua vé đoàn, Lý Tuấn Nghị thông qua Vương Song Hỉ mua được vé xe lửa, này đối với nhóm công nhân là phúc lợi đặc biệt tốt,tết đến nên việc mua vé đặc biệt khó, vì mua một tấm vé về nhà phiếu phải ngủ mấy ngày ở ga tàu hỏa là chuyện thường.

Trong nhà Cao Lương chỉ có Cao Phán ở quê, nhà Lý Tuấn Nghị hoàn toàn không có người ở quê, nhưng bọn họ vẫn tính về quê ăn tết, rốt cuộc bên kia mới chân chính là nhà, mọi người khắp mọi nơi đều hội tụ về quê.

Buổi tối, Lý Tuấn Nghị an bài bảo vệ trông xưởng xong liền cùng Uông Ngạn Quân đi tới trong tiệm, Cao Lương chuẩn bị ăn một bữa nghỉ trước khi về quê ăn tết, người nhà, bằng hữu cùng nhân viên quán đều tới, tổng cộng mười người, Cao Lương làm mười món ăn, đúng là thập toàn thập mỹ, trong đó món chính là lẩu, giữa bàn đặt một bếp than, ninh xương làm nước cốt lẩu, với nước lẩu Tứ Xuyên thì tinh xảo hơn một ít, các nguyên liệu đều được cắt rất mỏng nên chỉ cần nhúng qua vào nươc lẩu đang sôi là có thể ăn.

7 giờ rưỡi, Cao Lương treo bảng "Đóng cửa", sau đó ngồi quanh bàn vô cùng náo nhiệt mà bắt đầu ăn cơm, món ngon lại ăn cùng người thân, bạn bè quen thuộc. mọi người đều không cố kỵ, ăn đến phi thường vui vẻ. Một năm này đối với Cao Vị nói xác thật là một năm vất vả, bất quá hiệu quả cũng rõ, Cao Lương đối với biểu hiện của nhóm nhân viện tiệm vừa lòng, cho nên Cao Lương phát cho mỗi nhân viên cửa hàng một bao lì xì, tới bà và Cao San, Cao Cường cũng có, bởi vì một năm này bà và các em cũng tới hỗ trợ không ít nhưng từ trước tới nay cũng không nhận tiền lương, phát đến cuối cùng, còn hai cái bao lì xì, Cao Lương đưa cho Lý Tuấn Nghị cùng Uông Ngạn Quân.

Lý Tuấn Nghị cùng Uông Ngạn Quân hiển nhiên đều thập phần ngoài ý muốn: "Sao lại phát bao lì xì cho chúng ta?"

Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Các anh đều là nhân viên của em, đều làm công cho em, haha."

Lý Tuấn Nghị buồn cười nhìn Cao Lương, vì cô nghịch ngợm mà bất đắc dĩ lắc đầu. Uông Ngạn Quân kiên quyết cự tuyệt: "Anh thì không cần, anh Nghị đã cho anh lì xì rồi."

Cao Lương nói: "Cầm đi, anh cầm đẻ lấy chút may mắn, mọi người ai cũng có mà."

Lý Tuấn Nghị nhìn bạn tốt một cái, nói: "Nếu Cao tổng khách khí như vậy, chúng ta nên nhận đi."

Uông Ngạn Quân cười có chút bất đắc dĩ, hai vợ chồng này thật là thú vị, như Tán Tài Đồng Tử, thôi, chờ ăn tết lại lì cì lại cho bọn Cao San, Cao Cường.

Cơm nước xong, mọi người cùng nhau quét tước vệ sinh trong tiệm, thu thập hết đồ vật, đóng khí than, đóng điện, nước, sau đó đóng cửa lại, dán thông báo nghỉ tết đỏ thẫm lên cửa, về nhà ăn tết thôi!

Về đến nhà, Cao San cùng Cao Cường mở ra bao lì xì, là một tờ tiền mới tinh: "Oa, chị cả cho chúng em nhiều tiền thế?!"

Bà nội cũng mở bao lì xì: "Nha, Lương Lương đêm nay chaú phát hết bao nhiêu tiền lì xì rồi?"

Cao Lương cười nói: "Cũng không nhiều lắm, mỗi người một trăm đồng, khen thưởng cuối năm." Mấy nhân viên về quê trước tiên cũng đã được, không nặng bên này nhẹ bên kia.

Mỗi người một trăm, hôm nay đã hết 900 đồng, bà có chút đau lòng: "Không phải cháu muốn mua phòng ở sao, phải tiết kiệm tiền."

Cao Lương cười nói: "Mua phòng ở là đồng tiền lớn, tiệt kiệm không được, phải kiếm thêm mới được. Mọi người vất vả lâu như vậy, cháu phát chút tiền làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ, sang năm càng nhiệt tình hơn. Không tin bà hỏi anh Tuấn Nghị, công nhân trong xưởng cũng có tiền thưởng, ông chủ ăn thịt thì cũng phải cho mọi người uống chút canh, bà nói xem đúng không ạ?"

Bà nội gật đầu: "Cháu nói đúng. Cahsu phát cho nhân viên không sai. Nhưng không cần cho bà."

Cao Lương ôm bả vai bà làm nũng: "Bà ~, bà cũng vất vả mà, tặng bà bao lì xì chủ yếu là lấy may mắn, chúc bà năm sau rực rỡ, thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"

Bà nội nghe xong cười đến mị mắt: "Được, được! Bà nhận, cảm ơn Lương Lương."

Bọn họ mua vé xe lửa vào tối 27 tháng chạp, ban ngày liền đi dạo phố mua sắm ít đồ, mua hàng tết, quần áo mới, lễ vật cho người nhà bằng hữu, đặc sản Quảng Đông cũng phải mua, theo lời Cao Lương nói, bận rộn một năm, lúc này không tiêu tiền thì đợi tới khi nào nữa, cho nên liền mua mua mua. Đương nhiên cũng không phải không hề tiết chế, mua thì phải dùng được, Cao Lương cũng không phải người vì hư vinh mà lãng phí.

Vào ban đêm, bọn họ bước lên xe lửa về quê, mấy người mua vé giường nằm, bởi vì người mua vé đứng quá nhiều, chưa chắc có thể chen được, vẫn là giường nằm tốt hơn, ít người, lên xe nhanh và tiện. Không mua được giường mềm, mọi người liền nằm giường cứng, bà nội ngủ giường dưới, điều kiện tuy rằng hơi kém, nhưng so với vé ngồi đã khá hơn nhiều, ít nhất vẫn có chỗ lấy nước nóng, có chỗ ngủ hết thảy đều sạch sẽ.

Ngủ một đêm đã tới trạm, ở quê so với Quảng Châu lạnh hơn nhiều, bất quá còn may là không mưa, chỉ là trời đầy mây, gió cũng không lớn. Mới ra tới cửa ga, Lý Tuấn Vĩ cùng Cao Phán đã tới: "Bà nội, anh, mọi người tới rồi!" Gặp mặt tự nhiên không thể thiếu chuyện nói. Lý Tuấn Vĩ cùng Cao Phán đều sớm về đến nhà, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa chờ mọi người trở về ăn tết.

Nghỉ hè Lý Tuấn Vĩ đi theo giáo viên xuống nông thôn thực tập, cho nên không đi Quảng Châu, nghỉ đông vốn dĩ nói sẽ tới Quảng Châu chơi, nhưng Lý Tuấn Nghị nói đến khi về lại khó mua vé, không bằng đi về trước thu thập nhà cửa, dù sao đều phải trở về ăn tết, đến lúc đó lại gặp mặt.

Lý Tuấn Vĩ cảm khái nói: "Mấy ngày nay mệt chết em rồi, mất mấy ngày mới vệ sinh xong! Anh phải bồi thường cho em tử tế."

Lý Tuấn Nghị liếc mắt một cái: "Làm tý việc như vậy đã mệt?"

Lý Tuấn Vĩ vươn tay ra nói: "Anh xem tay em đã đông lạnh đến lở loét, ay em còn phải cầm dao phẫu thuật đấy."

Cao San cười hì hì: "Đúng là công chúa! Lát về em cho anh một hộp dầu nghêu sò, anh bôi đi nha."

Lý Tuấn Vĩ xoay người lại, nhìn Cao San đã trở nên duyên dáng yêu kiều: "Nha, ớt cay nhỏ lại cao hơn rồi, không phải nói Quảng Châu không ăn ớt cay sao, như thế nào em vẫn như vậy?"

Cao San thở phì phì mà đám một cái lên cánh tay hắn: "Tuấn Vĩ anh miệng chó không phun được ngà voi!"

Vương Thu Lan ra khỏi ga tàu liên trực tiếp ngồi xuống về xe. Rồi mọi người vô cùng cao hứng mà ngồi xe buýt về nhà, thời buổi này huyện thành còn chưa có xe taxi, ra cửa vẫn đi xe buýt tiện hơn. Uông Ngạn Quân nói: "Chờ lần sau trở về, có khả năng anh Nghị sẽ tự lái xe về."

Lý Tuấn Nghị cười khổ: "Thời buổi này cho dù có xe tôi cũng không dám lái về, vẫn là ngồi xe lửa đi, ít nhất còn có thể an toàn về đến nhà."

Cao Lương nhìn anh một cái, nhớ lại mấy năm anh đi xe đường dài khẳng định gặp qua cướp đường, năm đó không biết gặp phải tình huống hung hiểm ra sao, cũng không có nghe anh nói tới, may mắn không có bị thương. Hy vọng năm nghiêm đánh nhanh tới, chỉnh đốn lại trị an xã hội một chút.

Nửa đường Uông Ngạn Quân xuống xe về trước. Đoàn người Cao Lương về đến nhà, nhà anh họ vẫn ở nhà, Vương Tiểu Vân có chút ngượng ngùng nói: "Em gái lớn, chiều nay anh họ em đã mang theo các con về quê, chị còn muốn bán thêm ngày mai với ngày kia, chị ở thêm hai ngày có được không?"

Cao Lương cười nói: "Không có việc gì, không quan hệ. Em bảo Cường Cường qua nhà anh Tuấn Nghị ngủ hai buổi tối, ba chị em em ngủ cùng một phòng là được."

Vương Tiểu Vân vẫn là cảm thấy rất ngạo, Cao Lương đã trở lại, mình còn ăn vạ không đi: "Vậy được rồi, thật sự chị rất băn khoăn. Hai ngày này chuẩn bị ăn tết buôn bán rất tốt, cho nên chị muốn bán thêm hai ngày."

"Có thể, chị dâu, chị cứ buôn bán đi, em cũng làm buôn bán, sao có thể không hiểu. Buôn bán vãn tốt đi?" Cao Lương nếu đồng ý cho họ mượn nhà ở đương nhiên sẽ không so đo chút việc nhỏ này, hơn nữa chị dâu là người tinh tế, nhìn cái sân được thu thập sạch sẽ không một ngọc cỏ là biết, hiển nhiên là một người biết cách cư xử.

"Rất tốt, bán thịt kho so với bán trái cây khá hơn nhiều, chúng ta thật sự muốn cảm ơn em." Vương Tiểu Vân rất cảm kích Cao Lương, hiện tại mỗi tháng ít nhất cô cũng có thể kiếm một hai trăm đồng, so với bán trái cây tốt hơn, cũng so với ở nhà trồng trọt tốt hơn nhiều.

"Vậy là tốt rồi. A Bưu buốn bán ra sao?" Cao Lương tính toán trước tết đi xem tiệm A Bưu và tiệm Dương Trung Hoa, không họ lại đóng cửa nghỉ tết, không biết tình huống tiệm bọn họ ra sao.

Vương Tiểu Vân gật đầu: "Thực không tồi."

"Ngày mai em đi qua xem." Cao Lương nói.

Cao Phán lại nói: "Chị cả, ngày mai em đi cùng chị. Hôm trước chị Xuân Mai có tới, hỏi khi nào chị về, em có nói rồi, chiều nay chị ấy sẽ đến."

"Tốt." Một năm không gặp bạn tốt, Cao Lương cũng rất nhớ.

Trưa hôm đó, Ngô Xuân Mai quả nhiên tới, trải qua hơn một năm cuộc sống đại học, hiện tại tinh thần và diện mạo Ngô Xuân Mai đã khác rất nhiều so với cô gái ở nông thôn kiếp trước, hoàn cảnh thay đổi làm cô tràn ngập tự tin, quần áo cũng không quá mộ mạc như trước, có thể giống như sinh viên bình thường. Trường học bọn họ có trợ cấp sinh hoạt, Xuân Mai lại là người rất chăm chỉ, nỗ lực vừa học vừa làm, không cần trong nhà trả bất cứ khoản phí nào, thậm chí còn có thể trợ cấp cho nhà một chút.

Hai người hàn huyên xong, Cao Lương nói: "Anh Uông cũng trở lại cùng bọn tớ."

Trên mặt Ngô Xuân Mai lộ ra một chút thần sắc không được tự nhiên: "Phải không? Anh ấy ở bên đó khá tốt đi?" Kỳ thật ngay từ đầu Ngô Xuân Mai có điểm không thể hiểu vì sao Uông Ngạn Quân đi Quảng Châu làm công, có một công việc ổn định bao nhiêu người tha thiết ước mơ, cô nỗ lực như vậy nỗ lực cũng là vì cái mục tiêu này. Nhưng Uông Ngạn Quân phân tích tình hình thực tế, cô mới ẩn ẩn nhận thấy, nguyên lai công việc mà dân quê bọn họ luôn luôn coi là bát sắt cũng có lsuc bị vỡ, xã hội thật sự đã thay đổi, vì thế cô bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của bản thân, không biết có thể tìm được một công việc tốt hay không.

"Khá tốt. Anh Uông rất lợi hại, từ khi anh ấy tới, mấy đơn hàng trong xưởng anh Tuấn Nghị đều là do anh ấy tìm được, nhân viên mới như anh ấy còn lợi hại hơn nhân viên cũ. Chờ làm thêm năm nữa, anh Tuấn Nghị liền cho anh Uông lên chức." Cao Lương rất tán thưởng năng lực của Uông Ngạn Quân, cũng rất vui mừng khi có người giúp Lý Tuấn Nghị.

Ngô Xuân Mai gật gật đầu: "Tớ vẫn luôn biết anh ấy rất lợi hại."

Cao Lương nhìn bạn tốt, hỏi: "Có phải hai người vẫn luôn thư từ qua lại phải không?"

Ngô Xuân Mai đỏ mặt, nhỏ giọng mà nói: "Nga, là, là anh ấy chủ động viết thư cho tớ, sau đó chúng tớ liền viết thư hàn huyên."

"Cũng tốt, giao tiếp nhiều hơn sẽ không sai, bạn anh Tuấn Nghị đều khá tốt." Cao Lương cũng không nói ra, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ chỉ điểm một chút.

Uông Ngạn Quân phảng phất có thể dự cảm Ngô Xuân Mai sẽ đến, cũng không ở nhà nghỉ ngơi, trưa hôm đó liền tới nhà Cao Lương, quả nhiên gặp được Ngô Xuân Mai, sau đó một đám người cùng nhau sưởi ấm nói chuyện phiếm, mãi cho đến chiều rồi cũng không có ai đi về. Cao Lương chủ động giữ Ngô Xuân Mai ở lại một đêm, ngày mai về nhà, Ngô Xuân Mai cũng đáp ứng rồi.

Vào ban đêm, bọn họ hẹn nhau cùng đi tới tiệm cơm mới của Dương Trung Hoa, một đám bạn cũ lại lần nữa chạm trán, thiếu Vương Song Hỉ còn tăng ca chưa về, nhưng nhiều thêm một người là vị hôn thê của Dương Trung Hoa, đội ngũ bọn họ vẫn đông như cũ, hơn nữa có xu thế càng ngày càng lớn mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK