Lưu Bưu nghe thấy là Lý Tuấn Nghị, trong lòng thấp thỏm một chút, sau đó lại không kiên trì, chỉ nói: "Vậy anh chờ tôi một lát, phỏng chừng còn mất nửa giờ nữa."
"Không có việc gì, cậu cứ bận trước đi." Lý Tuấn Nghị nghĩ dù Lưu Bưu đi ra bây giờ, anh cũng không có biện pháp trực tiếp trả đồ cho hắn, đôi tay thợ sửa xe đều là dầu máy, rửa tay phỏng chừng cũng phải mất vài phút, cho nên chưa làm xong việc thông thường bọn họ sẽ không rửa tay, anh cũng không muốn thêm phiền toái cho Lưu Bưu. Nói thật, lúc trước nghe thấy Cao Lương nói Lưu Bưu muốn từ bỏ cửa hàng đi học sửa xe, anh liền cảm thấy hơn phân nửa là vì Lưu Bưu muốn tới Quảng Châu, quả nhiên, cuối cùng hắn vẫn tới Quảng Châu, mục đích tới Quảng Châu, tuyệt đối không chỉ là vì công việc, khẳng định còn có nguyên nhân khác, tỷ như Cao Lương.
Người xưởng sửa xe thấy Lý Tuấn Nghị lái xe máy tới, thực khách khí mà tiếp đón anh ngồi đợi, còn móc ra điếu thuốc mời hút. Lý Tuấn Nghị xua tay, nói: "Cảm ơn, tôi cai thuốc." Cao Lương nói hút thuốc có hại cho sức khỏe, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe người bên cạnh, cho nên anh đã cai thuốc nhiều năm, bởi vì anh muốn cho Cao Lương một hoàn cảnh khỏe mạnh, hơn nữa muốn cùng cô sống lâu trăm tuổi, bên nhau đầu bạc.
Người nọ cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh, trò chuyện cùng Lý Tuấn Nghị, đề tài dĩ nhiên là Lưu Bưu. Lý Tuấn Nghị thế mới biết, nguyên lai Lưu Bưu ở phương diện sửa xe phi thường có thiên phú, tuy rằng vừa mới tới một năm, cũng đã có thể đơn độc sửa xe, đồng nghiệp đánh giá: "Tên nhóc này chịu khổ được, đầu óc linh hoạt, chịu nghiên cứu, là tây nghề giỏi."
40 phút sau, Lưu Bưu chui ra khỏi gầm xe, toàn thân đều là tro bụi, trên tay dính đầy dầu máy, thậm chí liền trên mặt cũng có dầu máy, hắn đi đến bên Lý Tuấn Nghị: "Xin lỗi, vấn đề hơi phức tạp, để cho anh đợi lâu, có chuyện gì?"
Lý Tuấn Nghị xua xua tay: "Cậu đi rửa tay trước đi, sau đó lại nói tiếp."
Lưu Bưu có chút thấp thỏm mà liếc anh một cái, vừa rồi thời điểm nằm ở dưới xe hắn liền suy nghĩ, Lý Tuấn Nghị chưa bao giờ đơn độc tới đi tìm mình, hôm nay tới tìm là vì cái gì? Hắn đã nghĩ rất nhiều khả năng. Chờ hắn rửa xong tay, Lý Tuấn Nghị đem túi đưa cho hắ, Lưu Bưu cũng không có cảm thấy quá ngoài ý muốn. Lý Tuấn Nghị nói: "Ngày hôm qua chúng tôi thu dọn đồ vật, Cao Lương phát hiện cái này, cô ấy không biết là ai đưa, chỉ là cảm thấy quá quý trọng, nói không thể không minh bạch mà nhận lấy. Này hẳn là của cậu đi, A Bưu?"
Lưu Bưu xem một cái, không có phủ nhận. Lý Tuấn Nghị coi như hắn cam chịu, nói: "Cảm ơn cậu, nhưng lễ vật quá quý trọng, chúng tôi không thể nhận, mong cậu nhận lại."
Lưu Bưu nâng mắt nhìn Lý Tuấn Nghị: "Đây là một phần quà kết hôn bình thường, vì cái gì không thể nhận? Muốn nói quý trọng, lúc trước Cao Lương đem toàn bộ cửa hàng tặng cho tôi thì không quý trọng sao. Anh bảo cô ấy nhận đi, coi như là ta lễ tôi hồi báo lúc trước cô ấy giúp tôi."
Lý Tuấn Nghị khẽ cười một chút: "A Bưu, tâm tình của cậu tôi có thể hiểu. Nhưng lễ vật này chúng tôi thật sự không thể nhận, nếu cậu tặng cái khác, có lẽ sẽ nhận, nhưng trang sức thật sự không được. Loại tình huống này tương đương với chuyện, tương lai có người đàn ông khác tặng trang sức cho bạn gái hoặc vợ của cậu, cậu cảm thấy cô ấy nên nhận sao?"
Nháy mắt Lưu Bưu có chút chật vật, nhanh quay mặt đi.
Lý Tuấn Nghị tiếp tục nói: "Hiện tại tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu không thể đón nhận Cao Phán, việc này đổi lại tôi cũng không có biện pháp đón nhận. Cao Lương cũng không biết lý do cậu cự tuyệt Cao Phán, cô ấy cho rằng Cao Phán dọn khỏi nhà là vì muốn độc lập, cô ấy cũng không rõ ràng lắm trang sức này là ai tặng. Bất quá tôi cảm thấy, cô ấy hẳn là đoán được, cô ấy thông minh như vậy, chỉ là giả bộ hồ đồ. Cho nên về sau cậu đừng đưa những thứ mà cô ấy không thể nhận, cô ấy coi cậu là bằng hữu, nếu làm rõ tâm ý của cậu, đối với ai cũng không tốt. Tôi thừa nhận ánh mắt cậu không tồi, nhưng người phụ nữ này đã là của tôi, cậu không có cơ hội, cho nên cậu nên đem ánh mắt chuyển hướng nơi khác đi." Nói xong nhét túi giáy vào tay Lưu Bưu.
Lưu Bưu vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, hắn trước nay cũng chưa tính toán đem tâm ý của mình nói ra, bởi vì sợ sẽ thêm gánh nặng tâm lý cho Cao Lương, cho nên lễ vật cũng trộm mà tặng, chỉ là muốn thực hiện một chút tâm nguyện, nhiều năm yêu thầm như vậy, hy vọng có thể lưu lại dấu vết.
Lý Tuấn Nghị nhìn hắn trong chốc lát, sau đó nói: "Đồ vật tôi trả lại cậu, tôi phải đi đây. Đúng rồi, về sau nếu cậu muốn gây dựng sự nghiệp, nếu thiếu tiền, có thể tới tìm tôi, có lẽ tôi có thể giúp cậu nghĩ chút biện pháp." Lý Tuấn Nghị biết Lưu Bưu còn tính là quân tử, dù vẫn luôn ái mộ Cao Lương, trước nay cũng không thổ lộ, chỉ là yên lặng mà bảo hộ, cho nên anh khá thưởng thức Lưu Bưu, nguyện ý giúp hắn một phen.
Lưu Bưu siết chặt quai túi giấy, khớp xương đều trở nên trắng bệch, nhưng một câu cũng chưa nói, hắn cúi đầu, cổ họng động vài cái, sau đó dùng sức hít mũi, xoay người vào xưởng sửa xe.
Lý Tuấn Nghị trả khuyên tai xong, vốn định trực tiếp về trong xưởng, đột nhiên nghĩ đến chuyện Cao Lương có lỗ tai Lưu Bưu đều chú ý tới, mà chính mình cư nhiên không có chú ý, xác thật không nên, vì thế nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua bên phố cổ, mua đôi bông tai cho Cao Lương, thuận xem xét tình hình trong tiệm.
Lý Tuấn Nghị đi thăm cửa hàng Thanh Mai trước, sáu tháng cuối năm trước doanh thu tăng mạnh, năm nay việc buôn bán hoàn toàn ổn địn, quần áo Thanh Mai đẹp, giá cả vừa phải, tương đối có lời, được rất nhiều người trẻ tuổi yêu thích. Chi nhánh bên trung tâm thể thao cũng chậm rãi ổn định lại, Lý Tuấn Nghị suy xét cũng mở một chi nhánh ở khu Càng Tú, muốn mở cửa hàng quần áo Thanh Mai khắp Quảng Châu, sau đó mới tính đến những tỉnh thành khác, đây là sách lược của Lý Tuấn Nghị.
Tuy rằng mới buổi sáng, trong tiệm đã khá bận rộn, bởi vì nay là chủ nhật, nhân viên cửa hàng đều ngay ngắn trật tựlàm việc, tinh thần diện mạo đều thập phần đầy đủ, Lý Tuấn Nghị xem xong cực kỳ vừa lòng. Cửa hàng trưởng nhìn thấy ông chủ, vội đi tới báo cáo tình hình. Lý Tuấn Nghị nghe xong báo cáo, lấy doanh thu ngày hôm qua, việc này bình thường đều do trợ lý làm, nhưng hôm nay anh cần dùng tiền nên tự mình cầm.
Cầm tiền, Lý Tuấn Nghị liền đi tới cửa hàng trang sức lớn nhất con phố. Lẽ ra trước khi kết hôn Lý Tuấn Nghị phải chuản bị đủ tam kim —— vòng cổ vàng, hoa tai vàng, nhẫn vàng, nhưng Lý Tuấn Nghị cảm thấy đưa tam kim quá tục khí, anh chọn lễ vật khác —— một chiếc xe hơi Santara nhỏ, tuy nhiên thời buổi này mua xe quá khó, đến bây giờ xe còn chưa tới tay, cho nên lễ vật này cũng không kịp hôn lễ. Thời buổi này mua chiếc xe không dễ dàng, nộp thư giới thiệu được xét duyệt năng lực tài chính mới có thể mua xe, rốt cuộc chiếc xe hơn hai mươi vạn không phải là thứ người bình thường có thể mua nổi, hơn nữa cũng không phải được xét duyệt, giao tiền liền lập tức nhận được xe, chờ sản xuất xong mới có nhận xe, còn chuyện chờ một tháng hay mấy tháng, thì phải xem vận khí.
Cho nên trừ bỏ nhẫn và vòng cổ tặng khi đang yêu đương, anh còn chưa mua trang sức gì khác cho Cao Lương, bởi vậy anh tính bổ sung hoa tai cùng vòng cổ, ai kêu có người còn chu đáo hơn anh chứ, anh sẽ không bao giờ cho người khác có cơ hội. Vì thế Lý Tuấn Nghị chọn lựa một đôi khuyên tai cùng một cái vòng cổ, may mắn cần tiền từ trong tiệm bằng không anh không đủ tiền.
Có quà, Lý Tuấn Nghị hưng phấn đi tìm Cao Lương, hôm nay chắc cô sẽ đi phường gia công, hiện tại trọng tâm công việc đều đặt vào phường gia công, rốt cuộc đây mới là ngọn nguồn. Tới nơi, quả nhiên Cao Lương đang bận rộn bên trong, tuy rằng Dương Tư Hoa đã có thể giúp cô chia sẻ phần lớn công việc, nhưng cũng không thể để cô ấy làm tất cả mọi thứ, đặc biệt là lần trước cô kết hôn, chuyện trong tiệm đều để Dương Tư Hoa xử lý, lúc này nên cho cô ấy nghỉ.
Phát hiện Lý Tuấn Nghị lại đây, Cao Lương có chút ngoài ý muốn, tạm dừng công việc: "Sao anh lại tới đây?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Chúng ta đi tới văn phòng đi." Thuê căn nhà này, trừ bỏ sửa thành xưởng gia công, cũng để lại một gian làm văn phòng cùng phòng nghỉ.
Cao Lương gật gật đầu, quay đầu dặn dò nhóm công nhân chú ý lửa, liền cùng Lý Tuấn Nghị đi tới văn phòng.
Lý Tuấn Nghị để Cao Lương ngồi xuống, sau đó móc từ trong túi ra hai cái hộp: "Anh mua ít quà cho em."
Cao Lương nhìn anh: "Sao tựn nhiên lại tặng quà?"
Lý Tuấn Nghị mở ra hộp nhỏ hình vuông, bên trong là một đôi khuyên tai nạm kim cương sáng long lanh, so với đôi khuyên tai kai còn đẹp hơn. Cao Lương kinh ngạc mà nói: "Anh tặng em khuyên tai làm gì?"
Lý Tuấn Nghị duỗi tay nhéo nhẹ lỗ tai cô: "Người khác cũng biết em có bấm lỗ tai, anh lại không chú ý tới, quả thực quá tệ, cho nên hiện tại bổ sungAnh giúp em đeo lên." Nói xong thật cẩn thận đeo khuyên tai cho Cao Lương, mang xong liền dừng lại thưởng thức một phen, "Ừ, thật đẹp!"
Cao Lương duỗi tay nhẹ nhàng sờ một chút, cô không nhìn thấy, hoa tai chính là mang cho người khác xem, Lý Tuấn Nghị thích, vậy mang đi, cô cười nói: "Cảm ơn anh!"
Lý Tuấn Nghị nhìn nhìn lại nói: "Buổi tối đi ngủ thì tháo ra?"
Cao Lương nói: "Chắc vậy. Đeo đi ngủ thì có thể không thoải mái."
Lý Tuấn Nghị vừa lòng: "Ừ tháo ra tốt hơn, nếu không anh không tiện hôn tai em." Vành tai Cao Lương mẫn cảm, m*t nhẹ sẽ có một loại phong tình khác, anh không muốn bỏ phúc lợi này.
Cao Lương đỏ mặt giơ tay đấm anh một cái: "Đầu óc toàn nghĩ cái gì không."
Lý Tuấn Nghị cười hì hì, đánh là thích mắng là yêu, lại lấy ra vòng cổ: "Đổi cái vòng trên cổ em đi, cái đó đeo nhiều năm rồi." Lúc trước bọn họ yêu đương, Lý Tuấn Nghị tìm người đặt làm một cái vòng cổ mặt hình trái tim, để bỏ ảnh hai người vào, Cao Lương vẫn luôn mang trên người, hiện giờ cuối cùng có thể thay đổi.
Cao Lương vuốt vòng cổ mới, vòng cổ màu trắng tinh tế treo một mặt trang sức hình giọt nước, mặt trên được khảm một khối ngọc bích, hẳn là không rẻ đi: "Anh lại lãng phí tiền rồi. Bà nội cũng cho em trang sức mà."
"Anh biết, những trang sức đó để cất đi thôi, đeo không tiện, cứ đeo cái anh tặng đi." Lý Tuấn Nghị cẩn thận giúp cô cài móc vòng cổ, chỉnh lại một chút, mặt trang sức vừa lúc dừng giữa ngực tuyết trắng, từ trên nhìn xuống, phong cảnh vô cùng mê người, thân thể anh thiếu chút nữa không kiềm được, cúi đầu nâng cằm Cao Lương lên hôn xuống thật sâu.
Cao Lương còn nhớ đnag trong văn phòng, vội tránh ra: "Đừng nghịch, đang ở văn phòng đấy."
Lý Tuấn Nghị chưa đã thèm mà li3m li3m môi, ánh mắt có điểm sâu thẳm: "Vậy buổi tối về nhà rồi nói sau." Kỳ thật ngẫu nhiên làm một lần trong văn phòng chưa chắc đã tệ, bất quá Cao Lương quá thẹn thùng, khẳng định không cho.