Cao Vị một lần nữa khai trương, món kho trong tiệm trở thành món đặc sắc, có rất nhiề khách quen, Cao Lương tính toán năm nay lại mở thêm nhà chi nhánh. Cho nên hiện tại cô bắt đầu tìm kiếm cửa hàng thích hợp, nửa năm nay bọn họ có thể trả hết nợ nần, đến lúc đó có tiền sẽ có tiền chi nhánh. Cao Lương biết hiện tại Lý Tuấn Nghị vẫn không dư tiền, nhưng chỉ cần mở chi nhánh, sớm hay muộn sẽ có tiền dư, nói không chừng tương lai cô sẽ có chi nhánh trên cả nước, kiếm được nhiều tiền hơn cả Lý Tuấn Nghị.
Lý Tuấn Nghị cũng rốt cuộc có hành động mới, bắt đầu mở thêm bộ phận thiết kế trong xưởng. Vốn dĩ theo Cao Lương tính toán, nên chuẩn bị từ sáu tháng cuối năm trước, nhưng bọn họ băn khoăn cảm thụ của Chu Văn Võ, cho nên không vội vàng. Hiện giờ Chu Văn Võ cũng đã mở nhà xưởng, tiền nợ cũng sắp trả xong, cũng không còn gì phải băn khoăn, phải nắm được thời cơ.
Sau Tết Âm Lịch cũng vào mùa thịnh vượng của thị trường tuyển dụng, Lý Tuấn Nghị phái người thông báo tuyển dụng. Niên đại 90 kinh tế thị trường mới vừa khởi bước, sinh viên còn được sắp xếp công việc sau ra trường, mọi người đều muốn ôm bát sắt ổn định không bỏ được, đi phía nam làm việc còn không phải điều phổ biến, cho nên nhân tài chân chính cũng không dễ tuyển. Tuyển nửa tháng, mới tuyển được hai nam thiết kế.
Cao Lương liền nói với Cao Phán: "Đồng nghiệp em có người quen, hoặc là em có bạn học ưu tú có việc làm, có thể giới thiệu lại đây."
Cao Phán nói giỡn: "Em tự đề cử chính mình được không?"
"Em nguyện ý làm thì đương nhiên có thể. Không muốn thiết kế thời trang trẻ em nữa sao?"
Cao Phán cười nói: "Em chỉ đùa một chút, vẫn đi thiết kế thời trang trẻ em thôi, em thích làm thời trang trẻ em. Nếu xưởng anh Tuấn Nghị mở bộ phận thiết kế thời trang trẻ em, em có thể đi ăn máng khác."
Cao Lương đương nhiên cũng không bắt buộc em gái, người trẻ tuổi đều hy vọng không cần dựa vào trong nhà, muốn dựa vào bản lĩnh chính mình ăn cơm: "Vậy em nhanh giúp chị tìm người đến đây đi, đang rất thiếu!"
"Em giúp chị hỏi một chút, khả năng có, đồng nghiệp em đều đã đi làm nhiều năm, cũng quen không ít người." Cao Phán nói.
Không quá hai ngày, đồng nghiệp Cao Phán đồng sự đề cử một nhà thiết kế có thâm niên, Lý Tuấn Nghị cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhưng chuyện lại xảy ra biến cố. Vốn dĩ Lý Tuấn Nghị đã nói chuyện xong với hắn, tiền lương đãi ngộ đều nói rõ ràng, còn cho đối phương làm quản lý, kết quả đến ngày đi làm chính thức đối phương lại không tới.
Cao Phávà động nghiệp đi nghe ngóng, nguyên lai đối phương ghét bỏ hoàn cảnh làm việc quá hẻo lánh đơn sơ, so với chờ mong của hắn kém quá xa. Lý Tuấn Nghị tức chết rồi, nói: "Cư nhiên là người nông cạn, thôi, thôi!"
Cao Lương thấy anh thất vọng, có chút đau lòng mà an ủi: "Không có việc gì, chúng ta từ từ tìm đi, chờ chúng ta phát triển, hắn muốn vào làm cũng không được"
"Không có hắn, anh cũng không tin anh không xâu dựng được nhãn hiệu!" Tính bướng bỉnh của Lý Tuấn Nghị lại nổi lên.
Từ lúc bắt đầu bọn họ đã tính toán mở nhãn hiệu riêng, thiết kế trang phục của chính mình, sau đó mở cửa hàng riêng. Nhưng hiện chỉ có hai nhà thiết kế chỉ sợ không chống đỡ được, bởi vì một người mới có hai năm công tác kinh nghiệm, chưa từng đảm nhiệm chức vụ quản lý, một người cũng là tay mới, đều thực trẻ tuổi, làm người ta hoài nghi liệu có thể làm nổi hay không. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ có thể làm trước, may mà bọn họ có nhân viên cắt may kinh nghiệm phong phú.
Cao Lương nói: "Hiện tại thiết kế trang phục hè không còn kịp rồi, vậy làm trang phục mùa thu đi, thời gian dài một chút, dù chỉ có hai người cũng kịp." Ở Quảng Châu bên này, muộn nhất là đầu tháng tư phải chuẩn bị xong trang phục mùa hè, phỏng chừng còn muộn, hiện tại đã tháng ba, khẳng định không kịp, liền tính làm xong thì mùa hè cũng đã kết thúc, đến lúc đó liền thành hàng ế.
Lý Tuấn Nghị nói: "Ừ, anh cũng tính toán như vậy, chờ bận rộn nửa năm xong, vừa lúc có thời gian đi tìm kiếm cửa hàng và trang hoàng mặt tiền."
Cao Lương nói: "Chúng ta trước hết cần định vị khách hàng, xem nên bán cho tầng lớp nào, nhà thiết kế mới có mục tiêu mà làm."
Lý Tuấn Nghị nhéo cằm nghĩ nghĩ, nói: "Khách hàng chính là thanh thiếu niên đi, mười sáu đến 25 tuổi được không? Tầm tuổi này là tuổi thích làm đẹp nhất."
Cao Lương nghĩ nghĩ: "Chỉ thiết kế thời trang nữa được không? Phụ nữ nguyện ý tiêu tiền cho ăn mặc. Hơn nữa nhà thiết kế cũng hữu hạn, quá nhiều chủng loại ngược lại dễ dàng làm ẩu, chuyên tấn công một loại thì chất lượng sẽ càng cao hơn." Theo kinh nghiệm nhiều năm của Cao Lương, kiểu dáng trang phục không cần nhiều, kiểu dáng phải đẹp, mặc phải thoải mái, như vậy mới được hoan nghênh, nhãn hiệu cũng mới có sinh lực.
"Vậy độ tuổi bao nhiêu?" Lý Tuấn Nghị hỏi.
Cao Lương nói: "Mười tám đến hai mươi tám tuổi, có thể thiết kế hai loại sản phẩm: Một loại tương đối hoạt bát nhẹ nhàng, nhằm vào các cô gái hai mươi tuổi, còn có một loại tương đối thành thục hơn một chút, nhằm vào các cô gái đã đi làm. Cứ như vậy, quần áo cho các cô gái đã đi làm thì giá cả và kiểu dáng chú ý hơn chút, độ tuổi này phần lớn đã có công việc, có năng lực độc lập kinh tế, phụ nữ nguyện ý đầu tư cho vẻ ngoài, chỉ cần quần áo đẹp, vẫn nguyện ý mua. Điểm này em hiểu hơn anh." Trước mắt chỉ có thể định vị thị trường phổ thông, quá xa hoa cũng không được, rốt cuộc thu nhập mọi người hiện giờ chỉ có vậy, chờ về sau làm lớn, thời cơ chín muồi, lại suy xét các phương diện khác.
Lý Tuấn Nghị cảm thấy Cao Lương phân tích phi thường hợp lý: "Cao tổng đúng là giỏi, ra tay chính là không giống bình thường, nói có lý, anh nghe em. Khó trách cổ nhân vẫn nói " cưới vợ cưới hiền ", anh xem như hiểu rõ rồi." Nói xong hắc hắc cười không ngừng, rất đắc ý.
Cao Lương mới không bị anh rót mê hồn canh đâu, nói: "Được rồi, cụ thể ra sao cần thảo luận với nhà thiết kế, bọn họ cũng dễ thiết kế hơn. Đúng rồi, cũng gọi quản lý các bộ phận khác tới đi, tiếp thu ý kiến quần chúng."
Vì thế công ty lần đầu tiên mở hội nghị về nhãn hiệu mới, mọi người tích cực thảo luận một buổi chiều, nhà thiết kế sư cuối cùng lĩnh hội được định hướng của ông chủ, có manh mối, bắt đầu thiết kế bản thảo.
Sau đó, Cao Lương bận rộn chuyện trong tiệm xong, có thời gian lại tới xưởng xem bản thảo, theo tiến độ thiết kế, thảo luận cùng các nhà thiết kế, đề xuất một chút ý kiến thích hợp. Cô đã làm việc ở xưởng quần áo nhiều năm, lại tự mình mở công ty, công việc yêu cầu nên khá lưu tâm tới kiểu dáng quần áo thịnh hành mỗi năm, tích lũy phong phú kinh nghiệm, cái nhìn đại cục tốt hơn Lý Tuấn Nghị hay nhà thiết kế. Cô còn kiến nghị nhà thiết kế phải đi khảo sát thị trường, xem xét các vật liệu, mở rộng tầm mắt, tăng hiểu biết, quần áo chỉ có những kiểu dáng vậy, đẻ tạo nên khác biệt, đều thể hiện ở trên những chi tiết cùng chất liệu.
Hôm nay giữa trưa Cao Lương lại tới xưởng đưa cơm cho Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị buông công việc trong tay xuống, ngồi trên sô pha ăn cơm, trêu chọc nói: "Hai nhà thiết kế lại đi ra ngoài rồi, nói là em đặc phê, anh không thể không phê chuẩn. Những người khác đều nói, làm nhà thiết kế thật tốt, mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi, còn có thể lấy tiền lương."
Cao Lương cười nói: "Ai có năng lực thì tới làm nhà thiết kế, em cũng cho hắn đi ra ngoài chơi. Bất quá anh cũng phải cho bọn họ mỗi người một danh sách nhiệm vụ, phải thiết kếbao nhiêu bộ trang phục, khi nào phải giao bản thảo, đều phải công đạo rõ ràng, nói cách khác không có cảm giác gấp gáp, thật đúng là cho rằng đi làm chính là du lịch."
Lý Tuấn Nghị nói: "Anh có liệt kê một ít, folder màu đen ở trên bàn, em đi lấy xem, còn có gì muốn bổ sung không."
Cao Lương đứng dậy đi lấy folder, mở ra chỉ thấy mặt trên liệt rõ ràng, áo sơ mi, áo khoác, quần, váy số lượng cùng yêu cầu đều có. Cao Lương cầm lấy bút, viết một ít chút: "Em bỏ thêm áo gió, anh nhìn xem."
Lý Tuấn Nghị xem qua: "Có thể, Cao tổng cứ định đoạt, lại làm cho bọn họ vẽ trước, thiết kế xong lại chọn."
Cao Lương khép tài liệu lại, hỏi Lý Tuấn Nghị: "Chúng ta còn thiếu anh Chu bao nhiêu tiền?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Còn mười vạn. Đến cuối tháng này không sai biệt lắm là xong, em tìm cửa hàng thế nào rồi?"
Cao Lương kinh ngạc mà nhìn anh: "Cửa hàng gì ạ?" Cô cũng không nói với Lý Tuấn Nghị chuyện mình muốn mở chi nhánh.
"Chi nhánh Cao Vị đó, còn có thể cửa hàng gì? Chi nhánh buôn bán tốt, phải nhanh mở thêm, anh sắp có tiền chi viện cho em." Lý Tuấn Nghị nói. Một năm đi qua, giá nhà Quảng Châu đã tăng tới hơn 4000 đồng, anh bội phục Cao Lương anh minh, đồng thời cũng đánh mất ý niệm mua nhà, thay vì ki cóp mua nhà, không bằng nắm chặt thời gian kiếm tiền, anh tin tưởng vững chắc rằng tốc độ kiếm tiền của anh sẽ nhanh hơn tốc độ giá nhà tăng, chờ kiếm được tiền, còn sợ không mua nổi nhà?
Cao Lương cười đến ngọt ngào: "Em cũng đang định nói chuyện này với anh. Làm sao mà anh biết được?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Không cần nói anh cũng biết tâm tư của em, suy nghĩ của em anh còn không biết sao? Nếu không chúng ta mở chi nhánh bên phố cổ, thử xem hiệu quả ra sao? Bên kia lưu lượng khách đặc biệt lớn, anh cảm thấy buôn bán khẳng định tốt."
Cao Lương phát hiện ý tưởng của anh với mình không mưu mà hợp, chẳng lẽ ở bên nhau lâu rồi, tư duy thói quen đều sẽ đồng bộ sao: "Nhưng phí tổn cũng sẽ không thấp."
"Mười vạn có đủ không?" Lý Tuấn Nghị cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Cao Lương cười mị mắt: "Lý tổng quả nhiên tài đại khí thô, em thích anh rộng rãi như vậy. Chờ em kiếm lời lập tức trả lại cho anh." Bên phố cổ lưu lượng khách lớn, doanh số bán hàng mỗi ngày ít nhất hơn một ngàn, một tháng cũng có khả năng kiếm được trên 1 vạn, dù đầu tư mười vạn, một năm là có thể kiếm lại.
"Không cần trả, đem em trả cho anh là được." Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu, nâng nâng lông mày với Cao Lương.
Cao Lương tựa đầu lên vai Lý Tuấn Nghị, cười hì hì nói: "Vậy còn phải từ từ, nợ trước đi."