Cao Lương cúi đầu nhìn vòng cổ mặt hình trái tim, đó là mấy ngày hôm trước Lý Tuấn Nghị gửi về mừng sinh nhật 18 tuổi của cô, cô ngượng ngùng mà cười một chút, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Ngô Xuân Mai đột nhiên nghĩ đến một chuyện, có chút hưng phấn hỏi: "Cậu với Lý Tuấn Nghị ở bên nhau đúng không?"
Cao Lương có chút kinh ngạc mà nhìn bạn tốt: "Tớ chưa nói với cậu sao?" Giống như người chung quanh đều đã biết, Xuân Mai cũng sớm hoài nghi hai người bọn họ, kết quả bọn họ ở bên nhau ngược lại Ngô Xuân Mai lại biết cuối cùng.
Ngô Xuân Mai duỗi tay véo mặt Cao Lương: "Cậu nói với tớ khi nào chứ? Chuyện quan trọng như vậy cũng không thông báo một tiếng, quả thực là bạn tốt mà. Tớ giận đấy." Nói xong làm bộ xoay người sang chỗ khác.
Cao Lương cười rộ lên: "Được rồi, việc này có cái gì mà tưc giận, hiện tại biết cũng không chậm. Lại nói lúc trước không phải không cơ hội nói sao."
Ngô Xuân Mai xoay người lại, trong mắt lập loè bát quái: "Nói đi hai người ở bên nhau từ khi nào?"
Cao Lương nằm xuống, nói: "Chính là vào lúc Tết Âm Lịch đi Quảng Châu đó." Cô nắm mặt vòng cổ ở trong lòng bàn tay, bên trong này khảm ảnh cô với Lý Tuấn Nghị, là một món quà phi thường dụng tâm, muốn đối phương có thể mở ra đến xem bất cứ lúc nào.
Ngô Xuân Mai thở dài một tiếng: "Tớ nên sớm nghĩ đến. Thật tốt! Cao Lương, cậu tốt như vậy, về sau nhất định sẽ hạnh phúc."
Cao Lương mỉm cười lên: "Cậu cũng vậy, cố lên, Xuân Mai, chúng ta đều phải dựa vào chính mình tranh thủ hạnh phúc!"
Ngô Xuân Mai mỉm cười nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà "ừ" một tiếng. Bởi vì vết sẹo trên cằm, từ nhỏ cô đã bị bạn cùng lứa tuổi ác ý giễu cợt chửi rủa, làm sự tự tin của cô bị đả kích nghiêm trọng, cô thậm chí cảm thấy đời này mình sẽ không có người thích, Cao Lương vì cô một lần nữa nhóm lên lửa hy vọng cùng niềm tin, đúng vậy, hạnh phúc là phải dựa vào chính mình tranh thủ, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Cuối tháng 5, Lý Tuấn Nghị không có bất luận dấu hiệu nào mà trở lại, lúc ấy Cao Lương ở trong tiệm một mình, Khỉ Ốm có việc về nhà. Cao Lương kinh hỉ: "Sao anh đã về?"
Lý Tuấn Nghị nhìn cô, tươi cười xán lạn: "Không có nói trước cho em, chính là muốn tạo bất ngờ cho em."
Cao Lương vội buông công việc trong tay xuống, chạy tới lôi kéo người sang bên đánh giá một phen xem có chỗ nào không thích hợp không: "Hình như hơi gầy. Anh lại không ăn cơm đúng giờ hả?" Lý Tuấn Nghị mở xưởng hơn nửa năm, không giống trước kia cả ngày phơi nắng, so với lúc ở nhà trắng hơn chút, da thịt nguyên bản màu đồng cổ biến thành màu mạch, thoạt nhìn sạch sẽ lại thoải mái thanh tân.
Lý Tuấn Nghị duỗi tay tháo khẩu trang Cao Lương xuống, nắm vai Cao Lương, đôi mắt không chớp mắt mà ngắm bạn gái: "Không có việc gì, hiện tại mỗi ngày anh đủ 3 bữa cơm đúng giờ, thân thể rất tốt, bệnh dạ dày cũng không tái phát."
Cao Lương nhăn mũi: "Không ăn đồ quá cay chứ?"
Lý Tuấn Nghị lắc đầu: "Đương nhiên không có, muốn ăn cay cũng không có, hơn nữa Văn Võ giám sát anh, không cho anh ăn cay."
Cao Lương biết hắn hiện tại bận muốn chết, khẳng định không phải là trở về nghỉ phép: "Anh trở về làm gì?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Anh trở về tuyển người. Lúc trước không phải nói muốn mở rộng quy mô sao, nhưng không tuyển được công nhân, cho nên anh tự mình trở lại."
Cao Lương nghĩ cũng đúng, lúc này ra ngoài làm công đối với người trong nước vẫn là một chuyện tương đối xa lạ, thế giới bên ngoài đối với bọn họ tràn ngập dụ hoặc, đồng dạng cũng tràn ngập những sự sợ hãi không biết trước, không có người dẫn đường, sẽ không có người tùy ý chạy ra ngoài tỉnh đi tìm việc làm. "Vậy anh tính đi nơi nào tuyển người?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Ở trong huyện đi, trong huyện có không ít người chờ sắp xếp việc làm, anh tìm ba Văn Võ làm giấy chứng minh, đóng con dấu, như vậy mức độ đáng tin tương đối cao."
Cao Lương gật đầu: "Như vậy tương đối đáng tin cậy. Em thấy nên làm một thông báo tuyển người, dán ở nơi công cộng."
"Ừ, anh còn phải đi thuê một chỗ để phỏng vấn, không thể tuyển ở nhà anh." Lý Tuấn Nghị nói.
Cao Lương nói: "Vậy hiện tại anh đi tìm chú Chu đi, em thu thập một chút, chúng ta nhanh trở về."
Lý Tuấn Nghị nhìn thịt kho cùng chân vịt dư lại: "Không bán nữa?"
Cao Lương nói: "Không bán, thật vất vả anh mới trở về một chuyến, giữ lại cho anh ăn. Đúng rồi, đưa chút cho chú Chu nữa, chú thích chứ ăn thịt kho em làm."
Lý Tuấn Nghị cười gật đầu: "Được. Khỉ Ốm đâu?"
"Hôm nay anh ấy có chút việc đi về trước." Cao Lương bắt đầu cắt lỗ tai heo cùng thịt đầu heo, đây là món ba Chu Văn Võ thích nhất.
Lý Tuấn Nghị thấy Cao Lương bận rộn, nhịn không được cầm lấy một cái chân vịt bỏ vào trong miệng. Cao Lương vội vàng nói: "Món đó cay, anh không thể ăn."
Lý Tuấn Nghị không sợ gì cả: "Không có việc gì, anh khỏe rồi, cái này cũng không tính là cay, em cho anh nếm chút hương vị em làm, đã lâu rồi anh không được ăn."
Cao Lương đành phải nói: "Vậy ăn ít một chút."
Hai người thu thập xong, Cao Lương hỏi Lý Tuấn Nghị: "Anh lái xe tới sao?"
"Không có. Anh ngồi xe buýt tới, xe em đâu, anh đèo em."
Cao Lương nói: "Nhưng ghế sau có cái sọt, bên trong đựng đồ ăn không thể ngồi ạ."
Lý Tuấn Nghị tự tin tràn đầy: "Anh có biện pháp."
Kết quả Lý Tuấn Nghị ngồi ở trên xe đạp, vỗ khung xe đạp phía trước nói với Cao Lương: "Đi lên, ngồi chỗ này."
Mặt Cao Lương hồng rực, nhìn người chung quanh, đều là láng giềng quen thuộc, tuy rằng lúc này mọi người không chú ý bọn họ, nhưng cô ngồi lên, tuyệt đối bị vây xem. Cao Lương hơi bạnh quai hàm, nhấc chân đi về phía trước, Lý Tuấn Nghị đuổi theo: "Làm sao vậy?"
Cao Lương lén lút nhìn thoáng qua chung quanh, vẫn không thấy người quen đi ra ngoài, tiếp tục nhấc chân đi, đi đến chỗ rẽ, cô mới dừng lại. Lý Tuấn Nghị nhìn lỗ tai cô hồng phấn, đã sớm đoán được cô đang ngượng, cho nên vẫn luôn chậm rì rì mà đi theo cô, còn có tâm tình sung sướng mà huýt sáo, thấy cô rốt cuộc không đi nữa, lúc này mới dừng lại, cười khanh khách nói: "Đi lên đi."
Cao Lương nhấp môi, tới gần Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị đem ôm cô ở trong khuỷu tay, một tay thác ở để dưới tay cô, giúp cô ngồi trên khung ngang xe đạp, sau đó cười rộ lên: "Xuất phát thôi!"
Loại thể nghiệm này là lần đầu trong hai đời của Cao Lương, ngồi ở trong lòng ngực của một người đàn ông, còn chạy băng băng trên đường cái, k1ch thích lại mới mẻ, còn có nhè nhẹ ngọt ngào tỏa ra từ trong lòng, từ đáy mắt, khóe miệng tràn ra ngoài.
Tuy rằng thời buổi này không khí xã hội đã cởi mở, nhưng rêu rao giống bọn họ thật sự không nhiều lắm, cho nên một đường đi làm vô số người qua đường dừng chân xem. Bất quá Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị cũng không để ý ánh mắt người qua đường, đối với người khác đây là một câu chuyện trà dư tửu hậu mà thôi, không ảnh hưởng tới sinh hoạt bọn họ. Lý Tuấn Nghị đem xe ngừng ở cửa Cục Công An: "Tới rồi."
Cao Lương vội nhảy xuống, Lý Tuấn Nghị đẩy xe đến cửa, Cao Lương lấy thịt kho cho Chu cục trưởng ra, nói với Lý Tuấn Nghị: "Chìa khóa xe đây anh, anh khóa đi."
Lý Tuấn Nghị nhận chìa khóa xe, một bên khóa xe một bên nói: "Kỳ thật không khóa cũng không sao, nếu dám lấy đồ trước cửa Cục Công An vậy gan tên ăn trộm đó cũng quá lớn."
Cao Lương cười nói: "Vẫn là khóa lại đi, vạn nhất bị mất, không phải tăng thêm gánh nặng cho chú cảnh sát sao?"
Lý Tuấn Nghị khóa kỹ xe, duỗi tay nhận thịt kho trong tay Cao Lương, sau đó thuận thế nắm tay cô dắt lên bậc thang, đi vào phòng khách nhờ người báo bạn con trai tới tìm chú Chu, đối phương thực sảng khoái mà đi vào. Cũng may Chu cục trưởng đang không mở họp, huống hồ Lý Tuấn Nghị cũng là tới làm chính sự, không phải việc riêng.
Chu Kiến Quốc rất ngoài ý muốn khi thấy Lý Tuấn Nghị: "Tiểu Lý trở lại lúc nào? Văn Võ đâu? Hắn không có việc gì chứ?"
Lý Tuấn Nghị cười lắc đầu nói: "Văn Võ không có việc gì, nó ở Quảng Châu tọa trấn, lần này không trở về, lần sau cháu bảo nó về thăm chú. Chú Chu, đây là tai heo kho Cao Lương mang cho chú." Anh nói rồi đặt tai heo lên.
Chu Kiến Quốc vừa thấy quả nhiên rất thích, xoa xoa tay nói: "Thật đúng là có mấy ngày không ăn rồi, nhớ quá. Các cháu ngồi đi. Cái này bao nhiêu tiền?"
Cao Lương vội nói: "Không cần tiền, tặng cho chú ạ."
"Vậy không được, chú cũng không thể nhận quà biếu xén." Chu Kiến Quốc như đang nói giỡn.
Lý Tuấn Nghị cười: "Tuy rằng chú là cán bộ quốc gia, nhưng cũng phải có thân thích bằng hữu chứ, một chút thức ăn cũng phải trả tiền, vậy không khỏi quá khách sáo rồi."
Chu Kiến Quốc ha ha cười: "Nói cũng đúng. Tiểu Lý cháu trở về có chuyện gì?"
Lý Tuấn Nghị liền đem mọi chuyện nói rõ ràng, Chu Kiến Quốc đập một cái trên tay vịn ghế dựa: "Chuyện này rất tốt, đây chính là chuyện tốt cho dân chúng huyện chúng ta, có thể giải quyết vấn đề công việc cho một nhóm người. Việc này chú phải giúp mấy đứa, không được, chú còn phải thương lượng cùng huyện trưởng một chút, để người trong huyện ra mặt ủng hộ."
Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương nghe xong, vui mừng khôn xiết mà liếc nhau, nếu thật sự có thể nhờ người trong huyện ủng hộ, như vậy việc này càng dễ làm.
Quả nhiên, Chu Kiến Quốc vừa gọi điện thoại cho huyện trưởng, bên kia cũng vui vẻ đồng ý. Tuy rằng nhà xưởng bọn họ cũng không ở bản địa, nhưng lại có thể giải quyết vấn đề coogn việc cho dân chúng bản địa, giá trị cũng sẽ về lại quê hương, huyện trưởng còn thực sảng khoái mà cho Lý Tuấn Nghị một căn phòng ở huyện để tuyển người, như vậy liền giải quyết luôn vấn đề địa điểm tuyển người của Lý Tuấn Nghị.
Ngày hôm sau Lý Tuấn Nghị về đến nhà, liền đem thông báo tuyển người được huyện trưởng và Cục Công An đóng dấu dán ra ngoài. Ngày thứ ba, anh liền bắt đầu đi tới huyện đúng giờ tuyển người, anh chỉ định 40 công nhân, hai ngày liền nhận được hơn trăm bộ sơ yếu lý lịch. Lý Tuấn Nghị chọn lựa kỹ càng, chọn bằng cấp cáp 2 trở lên, nam nữ 16 đến 30 tuổi, cũng thông qua kiểm tra sức khoẻ, không có bệnh tật mới có thể tuyển dụng.
Tuyển xong công nhân, Lý Tuấn Nghị phải đi Quảng Châu. Trong lòng Cao Lương tràn đầy tiếc nuối, hai người bọn họ từ lúc ở bên nhau, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, loại tình trạng này không biết lúc nào mới có thể kết thúc.
Buổi tối Lý Tuấn Nghị cùng tới tiệm kho thịt với Cao Lương, Khỉ Ốm vì cho hai người không gian riêng, cố ý không tới quấy rầy. Cao Lương hỏi: "Đã mua xong vé rồi ạ?"
"Ừm, Tam Béo mua rồi, vé đêm mai." Kỳ thật hơn bốn mươi người hoàn toàn có thể bao một chiếc xe buýt đi Quảng Châu, nhưng Lý Tuấn Nghị tự mình chạy xe qua, biết đi ô tô đường dài nguy hiểm ra sao, anh phải phụ trách an toàn của nhiều người như vậy, cho nên thà rằng đi xe lửa, cũng không thể mạo hiểm, may mắn còn có người quen công tác tại ga tàu hỏa, nhờ người làm việc còn khá tiện.
Cao Lương hỏi: "Lần sau trở về vào lúc ăn tết sao?"
"Năm nay nhất định trở về ăn tết." Lý Tuấn Nghị đi qua, duỗi tay nhéo nhéo vành tai Cao Lương, "Chỉ là không nỡ xa em."
Tai Cao Lương rất mẫn cảm, bị nắn tai, thân thể khống chế không được mà rùng mình một chút: "Còn có một việc, gần đây không phải học sinh, sinh viên rất ồn ào sao, anh gọi điện thoại cho Tuấn Vĩ, dặn hắn ngàn vạn lần đừng đi tham dự vào những cái đó."
Lý Tuấn Nghị đặt tay ở cổ Cao Lương, nói: "Hắn không phải không đi tham gia sao?"
Cao Lương nói: "Nhưng vẫn phải dặn dò một chút." Sự kiện kia đã tới lúc kết thúc, hoặc là nói đến cao trào, không thể để Lý Tuấn Vĩ thất bại trong gang tấc, nếu đó là em trai ruột của cô, cô khẳng định sẽ chạy đến trường học đem người trở về, chờ mọi chuyện qua lại nói.
Lý Tuấn Nghị nói: "Được, anh sẽ gọi điện tới trường nó, bảo Tuấn Vĩ đừng tham gia vào."
"Ừm, anh nhất định phải gọi đấy."
"Không quên được. Chị dâu quan tâm nó như vậy, dù sao anh là anh trai ruột cũng phải thể hiện một chút đi." Lý Tuấn Nghị cười khẽ, thò mổ một cái lên môi cô.
Cả người Cao Lương đều hồng như tôm luộc.
Lý Tuấn Nghị đi không tới hai ngày, bên Bắc Kinh quả thực nháo ra chuyện lớn. Cao Lương lo lắng đề phòng, nhanh viết thư hỏi tình huống Lý Tuấn Vĩ, Lý Tuấn Vĩ cũng thực mau viết tin hồi âm, nói hắn không tham dự mấy hoạt động đó, tất cả bạn học tham gia đều bị trường học tìm tới nói chuyện. Hắn không tham gia, bởi vì ngày đó hắn vừa lúc có lớp gia sư. Cao Lương xem xong thư, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn thả xuống.