Lý Tuấn Vĩ vội vài ngày, rốt cuộc mới ngừng nghỉ, thành thành thật thật ở nhà đợi. Cao Lương chưa từng vào đại học, không biết có phải đại học sẽ thay đổi người ta thành như vậy hay không, phảng phất lên đại học, Lý Tuấn Vĩ liền thoát thai hoán cốt một lần nữa. Cũng khó trách, thời buổi này sinh viên thưa thớt, là thiên chi kiêu tử chân chính, khó tránh khỏi sẽ làm người ta tự tin hơn.
Chiều hôm nay, Cao Lương ngủ trưa tỉnh lại, nghe thấy Lý Tuấn Vĩ cùng Cao San ở bên ngoài nói chuyện: "San San, em đọc gì vậy? 《 chuyện xưa》, cho anh mượn xem đi."
"Cho anh!" Cao San lớn tiếng, "Sinh viên bọn anh còn xem loại tiểu thuyết thấp kém này sao?"
Lý Tuấn Vĩ ha ha cười: "Chẳng lẽ bọn anh sẽ không ăn cơm ị phân?"
Cao Lương mới vừa tới cửa, liền thấy Cao San nhảy dựng lên, linh hoạt mà lấy lại sách từ chỗ Lý Tuấn Vĩ, cũng không quay đầu lại mà nói: "Đương nhiên, các anh ăn vàng ăn bạc, đâu giống bọn em."
Lý Tuấn Vĩ nhăn mi, luôn cảm thấy Cao San có địch ý với mình, trước kia hai người tuy rằng cũng khắc khẩu, nhưng Cao San vẫn nguyện ý thân cận hắn, hiện giờ lại thật sự chán ghét hắn, cô bé trưởng thành, không giống khi còn nhỏ: "San San, có phải em còn giận anh hay không?"
Cao San không có trả lời. Cao Lương ra tới, nói với Lý Tuấn Vĩ: "Cậu hôm nay không đi họp lớp?"
Lý Tuấn Vĩ ngồi xuống ghế nhỏ, xua xua tay: "Không có, cuối cùng xong rồi, mệt." Nói xong ngáp một cái.
Cao Lương ngòi xuống bên cạnh, nói chuyện phiếm: "Tuấn Vĩ, thành phố lớn có phải rất náo nhiệt hay không, nơi nơi đều xa hoa truỵ lạc?"
Lý Tuấn Vĩ tựa thân thể vào ghế ngồi: "So với nơi này của chúng ta phồn hoa hơn nhiều. Bất quá chúng ta là đệ tử nghèo, cùng những cái đó không liên quan."
"Vậy hoạt động trường học các cậu hẳn là thực phong phú đi?"
"Đúng vậy, trường học có rất nhiều hoạt động thú vị, clb thơ ca, văn học, âm nhạc, mỹ thuật từ từ, tớ còn tính học đàn ghi-ta đấy." Lý Tuấn Vĩ nói về cuộc sống đại học, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Cao Lương chú ý tới biểu tình trên mặt hắn, nói vậy hắn đối với cuộc sống đại học phi thường vừa lòng, nhưng mà khả năng chỉ là nghĩ sai thì hỏng hết, hắn sẽ ngã từ đám mây vào địa ngục: "Cậu làm cán bộ clb sao?"
Lý Tuấn Vĩ lắc đầu: "Không có, tớ tính toán học kỳ sau đăng ký vào hội học sinh, có một đồng hương nói trong hội học sinh đang tuyển người quản lý bộ phận tuyên truyền, hắn nói có thể giúp tớ làm cán bộ, hắn sắp tốt nghiệp, sang năm tớ liền có khả năng làm phó bộ trưởng. Làm cán bộ hội học sinh, về sau khi phân phối công việc cũng có ưu thế rất lớn."
Cao Lương vừa nghe, hơn phân nửa chính là cái bộ phận tuyên truyền này gây chuyện xấu, liền nhịn không được nói: "Các cậu phân sắp xếp công việc, còn để ý làm cán bộ hội học sinh hay không sao?"
Lý Tuấn Vĩ cười nói: "Đều được sắp xếp công việc nhưng cũng có tốt xấu, tỷ như bệnh viện thành phố lớn cùng bệnh viện huyện thành nhỏ, khác biệt rất lớn."
Cao Lương nghĩ nghĩ nói: "Tớ cảm thấy làm mấy thứ ngoài này trong trong trường học, không bằng học kiến thưc chuyên ngành cho chắc, tương lai khi làm việc, không phải là dựa vào một tay cầm dao mà ăn cơm? Hơn nữa nếu cậu có thành tích ưu tú, giáo viên đều sẽ phá lệ có ấn tượng, công việc không phải là do giáo viên đề cử sao?"
Lý Tuấn Vĩ như suy tư gì mà nhìn Cao Lương: "Cậu nói cũng đúng."
Cao Lương nói: "Tuấn Vĩ, tớ không thi đậu đại học, tớ thực sự hâm mộ cậu có thể vào đại học, nếu tớ là cậu, tớ nhất định đem học tập đặt lên hàng đầu, chuyện khác, nếu quá hao phí tinh lực, tớ cảm thấy vẫn là đừng đi nữa. Tựa như cậu nói, mọi việc có được có mất, cậu vứt bỏ cái gì thì mới nhận được cái khác."
Lý Tuấn Vĩ không nói gì. Cao Lương lại nói: "San San tức giận với cậu, là bởi vì nghe cậu nói chuyện trốn học, cảm thấy cậu không tôn trọng giáo viên, tương lai con bé muốn làm giáo viên."
Lý Tuấn Vĩ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười nói: "Nguyên lai là như thế, rất có lý tưởng. San San, em đừng nóng giận, về sau không bao giờ anh trốn học nữa."
Cao San không biết đứng cạnh cửa từ khi nào, con bé nói: "Em sinh khí cũng không chỉ bởi vì cái này, anh là niềm kiêu ngạo của tất cả mọi người, nhưng là lại thản nhiên mà nói trốn học là chuyện tất nhiên như vậy, làm mọi người thất vọng quá rồi."
Lý Tuấn Vĩ có chút ngạc nhiên mà nhìn Cao San, lại nhìn Cao Lương, bỗng nhiên cảm thấy chính mình cô phụ rất nhiều người, hắn cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, anh làm mọi người thất vọng rồi, anh sẽ nhớ kỹ nhiệm vụ chính của mình."
Cao San ném quyển 《 chuyện xưa》 trong tay cho hắn: "Biết sai có thể sửa là đứa trẻ ngoan, em đây tha thứ cho anh, cho anh mượn sách, xem xong nhớ trả cho em, em còn phải đưa cho bạn."
Lý Tuấn Vĩ giơ ngón tay cái: "OK!"
Cao Lương nhìn bọn họ, biết Cao San tức giận vì Lý Tuấn Vĩ, cũng hy vọng Lý Tuấn Vĩ thật sự có thể chuyên tâm học tập, không trộn lẫn những chuyện bên ngoài đó, đặc biệt là bộ phận tuyên truyền kia, ngàn vạn đừng vào.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Tuấn Vĩ không có ra cửa, trong nhà lại không thiếu bạn bè tới chơi, đặc biệt là Uông Lị Na tới nhiều nhất. Uông Lị Na vốn dĩ thích trang điểm, hiện giờ lên cao đẳng, cùng coi như tiến nửa bước chân ra xã hội, trang điểm càng thêm thời thượng, cô tô son môi, vẽ lông mày, tóc dùng máy sấy thổi xù xù, sau đó xịt keo cố định, có vẻ thành thục mỹ lệ, mặc một cái áo khoác cao bồi, bên trong là một kiện áo lông màu trắng, nửa người dưới mặc quần mỏng, bộ quần áo này ở chỗ bọn họ mặc vào mùa thu xuyên còn lạnh, mùa đông thì đúng là khiến người ta cảm thấy lạnh dùm. Bất quá Uông cô nương hiển nhiên không sợ lạnh, mặc kệ nhiệt độ cao thấp, cô đều trang điểm như vậy, nhiều lắm thì thêm một cái khăn quàng cổ màu đỏ.
Cao Lương không thích tám chuyện, nhưng Uông Lị Na chăm chỉ tới như vậy, người mù cũng nhìn ra, rõ ràng chính là thích Lý Tuấn Vĩ, mà thái độ Lý Tuấn Vĩ lại nhàn nhạt, tựa hồ không quá thích Uông Lị Na, tuy rằng Uông Lị Na lớn lên rất xinh đẹp.
Uông Lị Na tới tìm Lý Tuấn Vĩ, Cao Lương tự nhiên không có gì ý kiến, dù sao chỉ cần không động chạm tới mình là được, côhông thích kiểu người này, nhưng cô với anh trai Uông Lị Na, Uông Ngạn Quân, quan hệ khá tốt, cho nên cô cũng không căm thù đối phương. Rất nhiều thời gian Lý Tuấn Vĩ đều ngâm mình ở Cao gia, mà Uông Lị Na lại không chịu tới nhà Cao Lương, mỗi lần tới, đều phải đem Lý Tuấn Vĩ quay về Lý gia.
Có một lần Cao San đi Lý gia lấy đồ, nghe thấy Uông Lị Na nói với Lý Tuấn Vĩ: "Cao Lương như thế nào có thể đem loại đồ vật này vứt ở nhà cậu chứ, thoạt nhìn thật ghê tởm, bảo cô ta lấy về đi thôi, mỗi lần tớ tới nhà cậu nhìn thấy đều nổi da gà."
Cao San biết cô ta nói đến chính là lạp xưởng, sau khi trở về thở phì phì nói cho Cao Lương: "Cô ta mới ghê tởm, thật là ghê tởm. Chị, chúng ta lấy lạp xưởng về đi."
Cao Lương cười nói: "Lấy về làm gì? Bà cùng Tuấn Vĩ cũng chưa bảo chúng ta lấy về, cô ta bất quá là người ngoài, nói không tính, không cần để ý đến." Cao Lương nghĩ thầm, Uông Ngạn Quân đã sớm đặt trước vài cân lạp xưởng, không biết lấy về nhà Uông Lị Na có ăn không nhỉ.
Từ đây, Cao San vừa thấy Uông Lị Na liền sẽ trợn mắt, biểu hiện ra rõ là rất chán ghét.
Tới gần Tết Âm Lịch, lạp xưởng rốt cuộc có thể ăn. Cao Lương lấy ra mấy cái nhìn đẹp nhất, cẩn thận bọc lại, gửi qua cho Lý Tuấn Nghị, trước kia luôn nhận được đồ anh gửi, lúc này cũng để anh nhận đồ của mình.
Lạp xưởng vừa bán đã được khách hàng nhiệt liệt hoan nghênh, mỗi ngày ít nhất phải bán ra mấy chục cân, thứ này ăn ngon, lại để được lâu, đặt ở trong nhà có thể ăn lúc nào cũng được.
Còn chưa tới tết, đã bán gần hết lạp xưởng, Cao Lương nhìn nhìn số lạp xưởng dư lại không nhiều lắm, liền không tính bán nữa. Bởi vì bà Vương muốn một ít, chính mình cũng muốn giữ một ít ăn, nhà cô tuy rằng không nhiều thân thích, nhưng cũng là phải để tặng một chút.
Tháng chạp này buôn bán tốt, bận tối mày tối mặt, Ngô Xuân Mai cũng không về nhà, mà vẫn luôn giúp Cao Lương, thẳng đến 29 tháng chạp mới về nhà, Cao Lương cho cô một bao lì xì, Ngô Xuân Mai chết sống không chịu nhận, bởi vì Cao Lương cũng không chịu thu sinh hoạt phí của cô.
Đêm 30, là một ngày buôn bán cuối cùng trong năm nay của Cao Lương, ăn tết cô tính toán phải nghỉ ngơi một chút, đến mùng mười lại mở cửa, dù sao co bán thịt, mà mọi người ăn tết không thiếu nhất chính là thịt, cô đoán dù bán thì cũng không được nhiều, dứt khoát không vất vả mở cửa sớm, nghỉ ngơi thật tốt đi, dù sao học phí sang năm của các em cô đã để dành đủ rồi, lại còn có dư.
Năm nay ăn tết có điểm quạnh quẽ, trong nhà Cao Lương chỉ có bốn chị em, Lý gia chỉ có hai bà cháu bà Vương cùng Tuấn Vĩ, cho nên bọn họ thương lượng một chút, tụ lại cùng nhau ăn tết được, người nhiều náo nhiệt một chút.
Dọn xong quán trở về, bà Vương đã ở nhà chuẩn bị cơm tất niên. Cao Lương vội cuốn tay áo tới hỗ trợ, Cao Cường ở ngoài phòng đốt pháo, Lý Tuấn Vĩ chưa hết tính trẻ con, cùng Cao Cường chơi. Cao Phán cùng Cao San thì ở trong phòng bếp hỗ trợ, rửa chén nhặt rau, trong nồi truyền đến mùi thịt nồng đậm, đó là thịt bò kho của Cao Lương.
Thịt bò không phải loại thịt chính ở nơi này, ở chợ cũng ít bán, cũng bán đắt hơn thịt heo, cho nên Cao Lương cũng vẫn luôn không tính nấu thịt bò bán, chủ yếu là lo lắng là bán không có lãi. Bất quá chính mình vẫn có thể làm một chút để ăn, hương vị bò kho so với thịt heo kho hiển nhiên ngon hơn một chút.
Cao Lương đang chuẩn bị làm gà lá sen, cô ướp gia vị, chuẩn bị cho vào chảo dầu, chiên xong sẽ cho vào nồi hấp, điểm này thật ra giống cách làm vịt chương trà, bất quá trình tự không giống nhau, vịt chương trà là hấp trước chiên sau.
Đang bận rộn đột nhiên nghe thấy Lý Tuấn Vĩ ở bên ngoài nói: "Đúng vậy, đúng, đúng! Là nhà cháu, Lý Tuấn Nghị là anh cháu."
Cao Lương vừa nghe tên Lý Tuấn Nghị, chạy nhanh ra ngoài, cô tưởng ai đưa đồ tới, kết quả lại thấy một người đàn ông trung niên có khuôn mặt uy nghiêm, đối phương nói: "Chú là ba Chu Văn Võ, vừa rồi con chú gọi điện thoại đến đơn vị, nói Lý Tuấn Nghị sinh bệnh nằm viện, nếu nhà cháu có người rảnh, tốt nhất qua đi nhìn xem."
Cao Lương vừa nghe đến tin này, thiếu chút nữa té xỉu, vừa quay đầu lại thấy Cao San đang đỡ bà Vương, cô cũng chạy nhanh tới: "Bà! Bà không sao chứ?"
Lý Tuấn Vĩ vội vàng hỏi: "Chú, anh cháu làm sao vậy? Bị bệnh gì ạ?"
Chu cục trưởng nói: "Hình như là bệnh bao tử, hẳn là không quá nghiêm trọng, chủ yếu là Chu Văn Võ bận quá, một mình không thể phân thân, nên báo người nhà tới chiếu cố Tuấn Nghị."
Bà Vương mắt đỏ hoe: "Tuấn Nghị, Tuấn Nghị không có việc gì đi?"
Cao Lương vẫn luôn dựng lỗ tai nghe Chu cục trưởng nói, vội an ủi bà: "Bà, không có việc gì, bệnh anh Tuấn Nghị không nghiêm trọng, bà đừng sợ, sẽ không có việc gì." Nói là anh ủi bà, không bằng nói là đang an ủi chính mình.
Lý Tuấn Vĩ nói: "Cảm ơn chú, cháu lập tức mua vé đi Quảng Châu."
Cao Lương nhanh chóng quyết định: "Tuấn Vĩ, mua hai vé, tới đi cùng cậu."