Mục lục
Trở Về Năm 1988
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thienyetkomanhme

Đoạn đường từ tiệm về đến nhà phải đi xe tầm 10-20 phút, Cao Lương ngày thường chưa từng cảm thấy ngắn, nhưng mà hôm nay lại cảm thấy rất ngắn, thẳng đến sân nhà mình, cô còn có cảm giác hai người mới nói được mấy câu.

Cao San cùng Cao Cường mỗi đêm đều rất tri kỷ mở đèn trong sân cho các cô, Ngô Xuân Mai đi xe vào sân trước. Lý Tuấn Nghị dừng lại xe ở sân bên ngoài, Cao Lương thực tự giác mà nhảy xuống: "Cảm ơn anh Tuấn Nghị. Anh trở về nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngủ ngon!" Lý Tuấn Nghị bôn ba mấy ngày, khẳng định đã sớm mệt muốn chết rồi.

Lý Tuấn Nghị gọi cô lại: "Cao Lương!"

Cao Lương dừng lại nhìn anh, Lý Tuấn Nghị đẩy xe, cùng cô chậm rãi vào sân nhà cô: "Anh mang cho em chút đồ vật."

Cao Lương nghiêng đầu nhìn anh: "Là San Hô Thảo và con sứa sao? Mấy cái này bán khá tốt, đều bán hết, em còn tính nhờ anh mua gửi về giúp."


Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Cái đó cũng mang theo, ngày mai đưa cho em."

"Cảm ơn anh!" Cao Lương tươi cười rạng rỡ, cô cảm thấy Lý Tuấn Nghị giống như có chuyện muốn nói, "Còn có việc sao?"

Lý Tuấn Nghị dừng một chút, sau đó lắc lắc đầu: "Không có việc gì, em trở về ngủ đi, sớm một chút nghỉ ngơi. Công việc của em quá vất vả, buổi tối ngủ muộn, buổi sáng thức dậy sớm, ban ngày nhất định phải ngủ bù, không thì thân thể sẽ chịu không nổi. Đừng cậy mình trẻ tuổi mà làm hư thân thể."

Cao Lương nhấp môi, vẫn khống chế không được khóe miệng giơ lên, cô dùng sức gật đầu: "Dạ, biết." Tuy rằng chính cô vẫn luôn rất chú ý phương diện sức khỏe, nhưng là từ trong miệng Lý Tuấn Nghị nói ra, nghe vẫn rất thư thái.

Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy nhanh trở về đi."

Cao Lương xua xua tay, xoay người về nhà, Ngô Xuân Mai không có chìa khóa, ở cửa an tĩnh mà chờ cô mở cửa, Cao Lương chạy nhanh tới mở cửa, còn không quên quay đầu lại nhìn thân ảnh Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị còn đứng tại chỗ nhìn các cô, giơ tay vẫy vẫy: "Nhanh vào đi thôi."


Cao Lương mở cửa, bật đèn, Lý Tuấn Nghị mới đẩy xe về nhà. Cao Lương đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy nhanh ra, nhỏ giọng mà kêu: "Anh Tuấn Nghị."

Lý Tuấn Nghị đứng lại, quay đầu nhìn: "Hả?"

Cao Lương chạy chậm qua, ngửa đầu hỏi an: "Em quên hỏi anh, ngày mai muốn ăn cái gì, em sẽ làm."

Lý Tuấn Nghị cười cong mắt: "Cái gì cũng được, anh không kén chọn."

Cao Lương nói: "Em biết, không cần ngọt."

Lý Tuấn Nghị nâng lông mày: "Đúng vậy, em thực hiểu khẩu vị của anh."

"Vậy ngày mai tự em làm chủ, chỉ có việc này, em đi về đây." Cao Lương xoay người chạy nhanh về nhà.

Lý Tuấn Nghị kêu cô: "Cao Lương, ngày mai mấy giờ em dậy? Anh đưa em tới tiệm."

Cao Lương vội xua tay: "Không cần, em Xuân Mai đi muộn, trời đã sáng, buổi sáng rất an toàn. Anh ngủ nhiều một lát, không phải buổi chiều ngày mai xuất phát sao? Anh nghỉ ngơi nhiều một chút, trên đường rất vất vả."


Lý Tuấn Nghị không nói gì nữa: "Được, vậy nhanh đi nghỉ ngơi."

Lúc Cao Lương vào nhà, phát hiện Ngô Xuân Mai đã đi tắm, cô liền ngồi ở máy may chờ tắm rửa, tùy tay lạt vài trang sách, kết quả một chữ cũng không xem vào, cô ghé vào trên bàn nhìn vào khoảng không xuất thần. Ngô Xuân Mai tắm rửa xong ra vốn định kêu Cao Lương đi tắm, thấy Cao Lương ghé trên bàn cho rằng cô đã ngủ, liền tay chân nhẹ nhàng đi qua, quay đầu lại phát hiện Cao Lương trợn tròn mắt như đi vào cõi thần tiên, khóe môi có nụ cười.

Ngô Xuân Mai hua tay trước mắt cô: "Hồi thần."

Cao Lương giật mình, ngẩng đầu lên nhìn: "Cậu tắm xong rồi? Vậy tớ đi tắm."

Ngô Xuân Mai duỗi người: "Sao tớ cảm giác mùa xuân tới rồi."

"Ha? Lúc này mới vừa vào thu mà, nào có nhanh như vậy đã đến mùa xuân." Cao Lương chưa kịp phản ứng lại.
Ngô Xuân Mai bừng tỉnh đại ngộ: "Nga, phải không, tớ lại thấy câu như vào xuân rồi."

Llúc này Cao Lương rốt cuộc hiểu được ý tứ Ngô Xuân Mai, tức khắc có chút dở khóc dở cười: "Xuân Mai, cậ nói bậy cái gì đấy?"

Ngô Xuân Mai cười tủm tỉm mà nằm lên trên giường, sau đó không đầu không đuôi mà hát bài tình ca nổi tiếng: "Không thể quên anh, viết trong nhật ký, không thể quên anh, trong lòng vẫn luôn nhớ anh......"

Cao Lương biết Ngô Xuân Mai có giọng nói hay, nhưng rất ít nghe cô ca hát, rốt cuộc sinh hoạt có gánh nặng luôn đè trên vai cô ấy, hôm nay không biết làm sao vậy, hơn nửa đêm còn nổi hứng ca hát, hơn nữa bài hát này rõ ràng hát cho cô nghe, Cao Lương liều mạng ám chỉ không liên quan tới mình, lỗ tai nóng lên chạy đi tắm rửa.

Cũng may Ngô Xuân Mai không có tiếp tục đề tài này, nếu không Cao Lương thật sự không biết phải nói như thế nào. Một đêm không nói chuyện, bốn giờ sáng đồng hồ báo thức vang lên, Cao Lương dậy rửa mặt, lúc này trời vẫn chưa sáng hănt, Cao Lương mở đèn trong sân, thấy trong viện có thêm một chiếc xe đạp, có người ghé vào đầu xe đạp ngủ làm cô khϊếp sợ, đối phương nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên: "Đã dậy?"
Cao Lương vỗ vỗ ngực, kinh hồn mà kêu một tiếng: "Anh Tuấn Nghị, sao anh lại ở chỗ này?"

Lý Tuấn Nghị ngáp một cái: "Đưa em tới tiệm."

Cao Lương lại đau lòng: "Anh tới lúc mấy giờ?" Sớm biết vậy tối qua đã nói giờ mình dậy cho anh.

Lý Tuấn Nghị lau mặt: "Mới vừa dậy được một lát." Kỳ thật 3 giờ anh liền dậy.

"Anh cứ đi ngủ đi." Cao Lương tận tình khuyên.

Lý Tuấn Nghị lắc lắc đầu: "Không có việc gì, anh đưa em đến tiệm liền trở về ngủ bù."

Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai đành phải nhanh rửa mặt xong, Cao Lương lại lần nữa ngồi trên xe Lý Tuấn Nghị. Ngô Xuân Mai cố ý đi phía sau, lưu lại không gian cho bọn họ.

Dọc theo đường đi, hai người lại nói chuyện Lý Tuấn Nghị ở bên Quảng Châu, cũng nói tới chuyện buôn bán trong tiệm của cô, ngay từ đầu bọn họ tính toán qua bên kia làm buôn bán, nhưng bọn họ trẻ tuổi, rất khó làm người ta tin, Chu Văn Võ liền nuôi râu để mình thoạt nhìn thành thục đáng tin cậy hơn một chút, rốt cuộc mới có người nguyện ý theo chân bọn họ làm buôn bán. Ngữ khí kể chuyện của anh thực hài hước, nhưng Cao Lương biết bọn họ khẳng định đâm vào vách tường vô số lần, trời xa đất lạ, kinh nghiệm lại không đủ, không thể tránh chuyện mặt mũi bầm dập.
Cao Lương hỏi: "Anh Tuấn Nghị sẽ trở về phát triển sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Đương nhiên trở về. Bất quá trước muốn ở bên kia tích lũy chút tài sản, sau đó trở về phát triển quê nhà."

Cao Lương nghe vậy cười: "Dạ, anh cố lên! Chúng em chờ anh trở về."

Lý Tuấn Nghị nghe thấy những lời này, tự động xem nhẹ chữ "chúng", cảm thấy mỹ mãn mà cười. Hắn đưa Cao Lương tới tiệm, phát hiện bọn họ tới sớm nhất chợ, không khỏi có chút đau lòng: "Có phải tới quá sớm hay không? Người khác cũng chưa tới."

Cao Lương nói: "Chúng em đến lúc này mới làm kịp. Được rồi, anh trở về đi, rất nhanh liền có người tới."

Lý Tuấn Nghị giúp cô bê nồi nước kho nồi lên bếp lò, lại giúp cô lấy mấy thùng nước, thấy chợ có người tới, Cao Lương thúc giục mấy lần mới đi về ngủ bù.
Ngô Xuân Mai cười tủm tỉm mà nhìn Cao Lương: "Anh Lý Tuấn Vĩ thật tốt, đáng tiếc hôm nay phải đi rồi."

Cao Lương cảm thấy lúc này mới từ đêm qua, bạn tốt liền có chút không thích hợp, cô duỗi tay sờ sờ cái trán bạn: "Xuân Mai cậu phát sốt?"

Ngô Xuân Mai chụp bay tay cô, thở dài nói: "Không có, chính là đột nhiên cảm thấy cuộc sống rất tốt đẹp."

Cao Lương trong lòng nói thầm, này rõ ràng chính là không thích hợp, bất quá ngoài miệng vẫn nói: "Vẫn luôn rất tốt đẹp, cậu cũng không cần mỗi ngày mặt ủ mày ê, hy vọng luôn là ở phía trước."

Ngô Xuân Mai dùng sức gật đầu: "Ừ, đã thấy được." Thi đại học chấm dứt hơn một tháng, cô thật sự cảm thấy thế giới đều là màu xám, thẳng đến khi Cao Lương đưa mình tới nhà cậu ấy, cô mới một lần nữa cảm giác sắc màu sặc sỡ của thế giới, Cao Lương đối với cô mà nói chính là một thiên sứ, ban cho ánh sáng rời xa bóng đêm.
Làm Cao Lương không nghĩ tới sáng sớm Khỉ Ốm cũng chạy tới: "Dù sao anh không có việc gì làm, lại đây theo em học làm buôn bán."

Cao Lương tự nhiên sẽ không cự tuyệt, mọi người đều tích cực nỗ lực vì cuộc sống như vậy, đương nhiên là phải cổ vũ, ủng hộ.

Trước khi mở hàng, Cao Lương đi mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị buổi trưa làm một bữa cơm phong phú. Lần này Lý Tuấn Nghị trở về không đến một ngày, lần sau không biết khi nào mới có thể về nhà.

Chợ trung tâm khai trương hơn nửa tháng, người chung quanh đã dần dần quen với chợ mới, rốt cuộc bên này hoàn cảnh tốt, thoạt nhìn cũng sạch sẽ hơn, mọi người đều thích tới bên này mua đồ ăn. Sinh ý tiệm Cao Lương cũng từ từ thịnh vượng, khách hàng ăn qua đều sẽ thích đồ ăn tiệm nhà cô, nếu không phải bởi vì giá cả hơi đắt, phỏng chừng sinh ý sẽ tốt hơn. Cao Lương tận hết sức lực đẩy mạnh tiêu thụ, người ăn cổ vịt cùng chân vịt cũng nhiều lên, mỗi ngày dựa vào đưa tặng thêm bán lẻ, trên cơ bản cũng có thể bán hết, bất quá cô không có gia tăng số lượng, cô thanh tỉnh mà cảm giác được trình độ hạn chế của kinh tế, năng lực tiêu dùng của mọi người vẫn hữu hạn.
Buổi sáng sinh ý trước sau như một mà rực rỡ, Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai đâu vào đấy mà chiêu đãi khách hàng, lại có Khỉ Ốm phụ một chút, thật ra không quá bận. Lúc đang bận rộn, Khỉ Ốm nhịn không được nhỏ giọng nói thầm một câu: "Má! Lưu Bưu lại tới nữa."

Cao Lương vừa nhấc đầu, thấy tóc quăn và mặt thẹo cùng nhau lại đây, hai người bọn họ ở phía sau đám người nhìn thoáng qua, liền trực tiếp vào trong tiệm, ngồi xuống: "Cho hai chén phở trộn."

Cao Lương quay đầu nói: "Hôm nay không có phở trộn."

Mặt thẹo mắng một câu: "Mẹ nó, vậy nơi này cô còn bán cái gì?"

Khỉ Ốm nhíu mày: "Nói chuyện có thể khách khí chút không?"

Mặt thẹo đứng lên trừng mắt Khỉ Ốm: "Tôi không khách khí chỗ nào?" Hắn không ăn qua sự lợi hại của Lý Tuấn Nghị, cho nên đối với mấy anh em Lý Tuấn Nghị cũng không để vào mắt.
Tóc quăn nhíu mày: "Hắc tử, đừng nháo!"

Mặt thẹo căm giận mà ngồi xuống. Tóc quăn đứng dậy, đi một vòng nhìn đồ ăn trên kệ hàng: "Thức ăn này bán thế nào?"

Cao Lương đang bận rộn thối tiền lẻ, Ngô Xuân Mai gắp đồ ăn, chỉ có Khỉ Ốm rảnh, hắn đối với giá cả còn không quá quen thuộc, liền nói: "Đi phía trước xem? Đều niêm yết giá."

Tóc quăn không cao hứng: "Tới giá cũng không biết, cậu còn tới bán cái gì?"

Khỉ Ốm đang muốn đáp trả, Cao Lương chen vào nói tiến: "Anh Dương hôm nay mới tới hỗ trợ, đối với giá cả còn không quá quen thuộc, anh thông cảm. Để tôi giới thiệu một chút, bên này thịt kho ba đồng, rau trộn đều tám hào......" Tuy rằng cô không chào đón khách hàng như tóc quăn, nhưng lúc này tới chính là khách, lễ phép cơ bản nhất vẫn phải có.

Tóc quăn được Cao Lương xoa dịu, hắn nhìn một chút nói: "Tôi mua hai cái chân vịt, bốn hào đúng không?"
Cao Lương biết nghe lời phải, lấy chân vịt cho hắn, từ trong tay đối phương nhận bốn hào. Mặt thẹo phi thường bất mãn: "Một chén phở trộn mới ba hào! Một cái chân vịt liền bán hai hào, một chút thịt đều không có, đây là giựt tiền mà."

Tóc quăn đưa một cái cho hắn, chính mình gặm một cái khác: "Ăn đi. Hương vị còn được." Gặm chân vịt khá vị, chỉ là không có thịt.

Mặt thẹo vẫn bất mãn: "Căn bản không có thịt."

Cao Lương cho rằng hai người bọn họ muốn nháo một trận, không nghĩ tới chỉ mua hai cái chân vịt liền đi.

Ngô Xuân Mai thấy bọn họ đi rồi, thở phài: "Vậy xem như đi rồi."

Khỉ Ốm bĩu môi: "Không đi làm sao bây giờ? Nhìn một đống lớn đồ ăn thèm đến chảy nước miếng sao? Lại không có tiền mua. Xứng đáng bị thèm chết!"

Hai cô gái nghe được đều nhịn không được cười. Cao Lương nói thầm, cơm cũng chưa ăn được còn gây chuyện được sao.
Hôm nay Cao Lương không làm thêm rau trộn, không đến 9 giờ liền bán xong rồi, cô chạy nhanh thu thập đồ vật về nhà. Ngô Xuân Mai tựa hồ phi thường lý giải tâm tình của cô, cũng không nhắc nhở cô làm thêm rau trộn. Rốt cuộc buổi chiều Lý Tuấn Nghị phải đi, thời gian ở chung rất ít.

Cao Lương vừa đến nhà, liền chạy nhanh tới Lý gia hỏi bà Vương: "Anh Tuấn Nghị còn đang ngủ ạ?"

Bà Vương lắc đầu: "Không có, vừa mới ăn cơm sáng liền đi ra ngoài. Nói là có chút việc."

Cao Lương gật gật đầu: "Dạ." Lường trước khả năng anh đi gặp người nhà Chu Văn Võ, liền xoay người trở về nấu cơm, hôm nay đồ ăn giữa trưa cần nhiều công phu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK