Trong quá trình Vương Tiểu Vân nói chuyện cùng Cao Dũng, Cao Lương trước sau không lên tiếng, thậm chí Vương Tiểu Vân nói muốn lưu lại, Cao Lương cũng không thuận thế nói chị tới trong tiệm giúp đỡ, cô biết chính mình chỉ cần mở miệng, khả năng hậu hoạn vô cùng. Nếu Vương Tiểu Vân và Cao Dũng lưu lại, cô có thể cho một chút kiến nghị để buôn bán, thậm chí hỗ trợ thuê nhà, nhưng tuyệt đối sẽ không cùng bọn họ có bất luận liên quan tới tiền tài.
Giờ phút này thấy Cao Dũng hỏi chính mình, Cao Lương liền nói: "Chị dâu rất có chủ kiến, phải xem anh có chịu ủng hộ chị hay không. Em cảm thấy mặc kệ làm cái gì, chỉ cần hai người có dũng khí đi làm, khẳng định đều có đường sống. Cho dù là đi bày quán bán trái cây, bán bữa sáng gì đó, đều sống được." Những năm này gan lớn no chết, nhát gan đói chết, nông dân bảo thủ, chỉ ở trong địa bàn của mình không chịu ra ngoài, cho nên cả đời cũng chỉ có thể mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, người thành phố cố chấp sĩ diện, rõ ràng cuộc sống không tốt, cũng sợ buôn bán mất mặt.
Vương Tiểu Vân vừa nghe Cao Lương nói, lập tức có niềm tin mười phần, nói: "Em họ nói đúng, tôi ở trong thành làm buôn bán. Hôm nay liền đi tìm phòng ở, đừng ai cũng ngăn cản tôi."
Cao Dũng từ nhỏ bị người mẹ cường thế quản chế, thời điểm quyết định luôn có chút sợ hãi rụt rè, cho nên nghe thấy vợ nói, ánh mắt vẫn lập loè. Anh vợ thấy thế không nhin được nói: "Em rể, không phải anh chê em nhưng em ở nhà cũng không có địa vị, kết hôn nhiều năm như vậy không chia nhà, kiếm tiền vẫn để mẹ quản, em không muốn tự mình làm chủ gia đình? Em đừng trông cậy vào việc chờ hai người em trai kết hôn, em nghĩ mẹ em sẽ lấy tiền chung ra chia đều?"
Cao Lương vừa nghe lời này, kinh ngạc nhìn anh họ, sao bọn họ có thể sống như vậy, kết hôn nhiều năm như vậy, kiếm tiền còn giao cho mẹ? Cao Dũng bị anh vợ nói mà cúi đầu: "Ở trong thành thuê nhà cần tiền, ăn cơm cũng cần tiền, làm buôn bán cũng cần tiền vốn, tiền trên người em không đủ."
Vương Tiểu Vân lạnh mặt, hừ một tiếng: "Anh hiện tại biết tiền không đủ? Lúc trước tôi đề nghị ra ở riêng bao nhiêu lần rồi, các người đều cảm thấy tôi ích kỷ, hiện tại anh đã nhìn thấy cha mẹ anh đối với anh sao đi, đến mảnh xương cũng không dư thừa. Cực cực khổ khổ hỗ trợ em rai xây nhà, kết quả một khối gạch cũng không được chia! Tôi nghĩ thôi đã muốn tức chết rồi!"
Cao Dũng rốt cuộc không chần chờ: "Anh trở về đòi tiền mẹ, Tiểu Vân em về cùng anh đi."
Vương Tiểu Vân nói: "Tôi không về, dù thế nào tôi cũng phải đứng vững gót chân trong thành rồi mới trở về, không để bọn họ có cơ hội chê cười tôi nữa." Cô lo lắng mình trở về, dưới năng lực của mẹ chồng, lỗ tai ông chồng mình lại sẽ mềm xuống, chết sống lưu mình lại không cho ra ngoài. Cô chuyển hướng lên Cao Lương: "Em họ, em quen thuộc trong thành hơn chị, giúp chị tìm một căn phòng rẻ chút được không."
Cao Lương gật gật đầu: "Em sẽ nhờ bạn hỏi chút, xem nơi nào có phòng cho thuê."
Vì thế Cao Dũng mang theo con gái thứ hai về, để con trai ở chỗ Vương Tiểu Vân. Cao Lương nói chuyện thuê nhà với Khỉ Ốm cùng Lưu Bưu, Lưu Bưu rất tích cực mà nói: "Anh trở về giúp em hỏi một chút, chỗ bọn anh hẳn là có phòng cho thuê."
Vương Tiểu Vân giúp đỡ hai ngày ở chỗ Cao Lương, còn thuê được phòng ở, Cao Dũng rốt cuộc quay lại, thật vất vả mới từ chỗ mẹ lấy được 50 đồng, hai vợ chồng vì trong nhà làm lụng vất vả nhiều năm như vậy, đổi lấy một câu "Tiền đều dùng xây nhà hết rồi, không còn tiền", Cao Dũng liền dựa theo ý kiến của Cao Lương, đưa ra ý muốn rút thăm chia phòng ở, Trương Thời Anh sợ chậm trễ hai đứa con trai khác cưới vợ, mới không tình nguyện mà cho Cao Dũng 50 đồng, tống cổ con trai lớn đi, dù sao bà cũng không thích con dâu cả, nhắm mắt làm ngơ.
Lúc Cao Dũng trở về, thấy vợ đã thuê xong phòng ở, mười đồng một tháng, là một gian nhà ngói ở phố Trường Lộ, chủ nhà là một đôi vợ chồng già, không có con trai, con gái đều đã xuất giá, thuê phòng còn cung cấp gia dụng. Phòng ở tuy rằng cũ, nhưng thực rộng rãi, xếp hai cái giường cũng không thành vấn đề, cũng có thể mang theo con cái, đứa lớn trước để ở quê đi học. Hơn nữa nhà chính cũng có thể dùng, bọn họ có thể ở đó nấu cơm ăn cơm. Cao Dũng về nhà thu thập một ít đồ dùng sinh hoạt, Cao Lương lại tặng cho bọn họ bếp lò cùng nồi, không sai biệt lắm coi như tạm ổn.
Hai ngày này lúc Cao Dũng về nhà, Vương Tiểu Vân đã khảo sát, tính toán bán trái cây trước, chỉ cần một chiếc xe đẩy là được. Vừa lúc nhà Lý Tuấn Nghị có một chiếc để xe đẩy cũ không dùng đến, bà Vương thực khẳng khái mà đem xe đẩy cho họ mượn.
Ngày Vương Tiểu Vân dọn đi, Khỉ Ốm hỏi Cao Lương: "Sao không mời chị dâu em tới trong tiệm hỗ trợ, thân thích cũng tương đối đáng tin mà."
Cao Lương còn chưa kịp trả lời, đã bị bà Vương tiếp nhận câu chuyện: "Cũng đừng nói nữa, sợ là cháu chưa thấy bác dâu cả kia của Lương Lương, người phụ nữ đó quá lợi hại. Nhà bọn họ nếu biết Lương Lương làm buôn bán có thể kiếm tiền, không tới hai, ba ngày lại tới vay tiền cho xem. Cho nên Lương Lương làm như vậy là đúng, tận lực không cần liên quan tiền bạc với nhà bác cả."
Khỉ Ốm lúc này mới hiểu được: "Nguyên lai là như vậy."
Bà Vương nói: "Lương Lương, bà đã giúp cháu hỏi rồi, nhà họ hàng bà có một đứa cháu gái, năm nay 17 tuổi, tên là Thu Lan, chỉ học tiểu học, nghe nói người phi thường cần mẫn thành thật, làm việc rất lợi hại, muốn kêu con bé tới thử xem không?"
Cao Lương nói: "Có biết dùng bàn tính không ạ? Nếu biết thì có thể." Cô cần người biết tính toán.
"Gảy bàn tính hẳn là biết. Ngày mai bà gọi con bé tới thử xem." Bà Vương nói.
Cao Lương gật đầu: "Dạ, cảm ơn bà."
Khỉ Ốm nói: "Em Lương, muốn tìm một người đàn ông tới hỗ trợ không? Buổi tối em đi ra tiệm không an toàn, đến lúc đó anh mở tiệm cơm, anh sợ không hỗ trợ bên em hết."
Lưu Bưu tiếp nhận câu chuyện: "Tôi đi đón Cao Lương."
Cao Lương cảm kích mà nhìn Lưu Bưu: "Vậy cảm ơn anh."
Khỉ Ốm nhìn Lưu Bưu liếc mắt một cái, nói: "Cũng được. Em Lương, em cứ từ từ tìm đi, hiện tại anh cũng chưa đi, em cứ tìm một ngưới trước tới thử xem, để họ học việc trước."
Cao Lương gật đầu: "Cũng được ạ."
Ngày hôm sau, bà Vương đưa cô gái tên Thu Lan tới, Thu Lan cũng họ Vương, là họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ bà Vương, cô gái này lớn lên cao lớn, có hơi đen, thoạt nhìn vẻ mặt trung hậu thành thật. Cao Lương hỏi cô biết tính sổ không, cô gật đầu nói: "Viết, tôi từng giúp trong nhà bán quá rau dưa cùng trứng gà."
Cao Lương cười: "Vậy được, trước tiên cô cứ ở chỗ tôi thử xem."
Thu Lan liền bắt đầu làm việc như vậy, cô gái này xuất thân nông thôn, làm việc nhiều, sức lực rất lớn, làm được việc nặng, hơn nữa làm việc phi thường cần mẫn, chịu thương chịu khó, tuy rằng hơi không nhanh nhịn, nhưng cần cù cùng thành thật đủ để đền bù, làm buôn bán cũng có thể rèn luyện dần dần. Cao Lương xem thử hai ngày, cảm thấy thực vừa lòng, nói với cô thử việc một tháng 50 đồng, nếu làm tốt về sau sẽ tăng lương. Thu Lan một năm không kiếm được 50 đồng, nghe nói một tháng có thể kiếm 50, làm việc ra sức mười phần, cái gì cũng đều cướp làm.
Khỉ Ốm thấy Thu Lan làm được việc, chính mình cũng bắt đầu tìm kiếm chỗ mở cửa hàng. Chính hắn ở chỗ Cao Lương làm hơn nửa năm, kiếm tiền chủ yếu đều trợ cấp trong nhà, chỉ tích cóp được khoảng hai trăm đồng. Bất quá Cao Lương nói hắn mở cửa hàng sẽ cho mượn một ít tiền, Uông Ngạn Quân cùng Tam Béo cũng đồng ý cho vay tiền, Lý Tuấn Nghị cũng không nói hai lời, trực tiếp gửi 500 đồng về, nói nếu không đủ lại nói.
Cao Lương phi thường hâm mộ tình cảm anh em bọn họ, đồng thời cũng vì chính mình cảm thấy may mắn, bởi vì quan hệ của Lý Tuấn Nghị, bọn họ vẫn luôn chăm sóc mình như em gái.
Khỉ Ốm muốn mở cửa hàng, Uông Ngạn Quân cũng phi thường để bụng, rảnh liền đi giúp Khỉ Ốm tìm kiếm mặt tiền cửa hàng. Cao Lương cho bọn họ một ít kiến nghị, muốn mở tiệm cơm phải chọn chỗ trên đường lớn có nhiều người qua lại, hơn nữa phải cố chọn chỗ có diện tích lớn một chút, như vậy mới có thể đủ chỗ làm tiệc rượu. Khỉ Ốm vốn dĩ chỉ muốn mở một tiệm cơm nhỏ, nghe Cao Lương nói vậy cũng nghiêm túc suy xét lại, rốt cuộc đàn ông luôn có tham vọng với sự nghiệp, muốn làm to làm lớn.
Bọn họ tìm nửa tháng, rốt cuộc ở phố đông tìm được một mặt tiền cửa hiệu, chỗ đó lưu lượng khách cũng không tệ lắm, cửa hàng diện tích không tính là lớn, nhưng không gian ở lầu hai khá lớn, nếu cần cũng có thể thuê luôn. Khỉ Ốm làm việc tương đối ổn thỏa, hắn tính toán trước thuê lầu dưới mở tiệm cơm nhỏ, nếu buôn bán được, hắn liền thuê luôn trên, như vậy tránh cho lãng phí lúc đầu, rốt cuộc cửa hàng mới khai trương, mọi người cũng không biết rõ, khẳng định sẽ không có người tới làm tiệc rượu.
Cao Lương đi xem qua cửa hàng, vị trí cũng không tệ lắm, chỉ là mặt tiền cửa hàng hơi hẹp, đại khái chỉ có thể xếp sáu cái bàn bộ, bất quá Khỉ Ốm chỉ nấu ăn một mình, mặt tiền này cũng đủ, quá rộng cũng lo liệu không hết.
Khỉ Ốm tìm được mặt tiền cửa hàng, Cao Lương để hắn toàn tâm toàn ý đi trang hoàng cửa hàng, không cần đến trong tiệm hỗ trợ, Vương Thu Lan đã hoàn toàn quen việc, Cao Lương cũng cố làm được, quá mấy ngày Cao Phán cũng được nghỉ. Buổi tối bận rộn xong trở về, Lưu Bưu đúng giờ lại đây đưa hai cô về. Đối với chuyện Khỉ Ốm mở cửa hàng, Lưu Bưu thập phần hâm mộ, bất quá hắn không có thiên phú nấu ăn, cũng không có anh em tốt tới giúp đỡ như vậy, cho nên cũng chỉ có thể hâm mộ Khỉ Ốm.
Cao Lương lại nhắc lại chuyện với Lưu Bưu: "A Bưu, lời trước kia tôi nói tới hiện tại vẫn có hiệu lực, tôi có thể bán sỉ thức ăn chín cho cậu tự đi bán, kiếm tiền chênh lệch giá sẽ kiếm được nhiều hơn là làm thuê." Cao Lương mỗi lần đưa thức ăn cho Lưu Bưu đều cân, Lưu Bưu đều giao đủ số tiền cho Cao Lương, cơ bản không có phát sinh sai lầm, ngẫu nhiên có một chút chênh lệch cũng là vì giá cả điều chỉnh, sẽ không vượt qua mấy đồng tiền. Cao Lương thực cảm động Lưu Bưu đáng tin như vậy, có lẽ từ lần đầu hắn đến trong tiệm ăn mì lạnh trả tiền cũng đã nhìn ra phẩm chất của hắn, cô cảm thấy chính mình thật không nhìn lầm người.
Lưu Bưu không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, tôi như vậy cũng khá tốt."
Cao Lương nhìn Lưu Bưu không nói chuyện, kỳ thật tự chịu trách nhiệm lời lỗ tuy rằng phải gánh vác nguy hiểm, nhưng thức ăn chín của cô ở chợ thành nam thị ít nhiều có danh tiếng, rất ít xuất hiện chuyện ế hàng, cho nên cơ bản không có khả năng bị lỗ. Lưu Bưu sở dĩ không muốn tự bán, ước chừng vẫn là không muốn kiếm nhiều tiền của cô, phần tâm ý này, Cao Lương hiểu được.
Cuối tháng sáu, Cao Phán thi xong về đến nhà, Cao Lương nhìn em gái còn cao hơn cả mình: "Thi thế nào?"
Cao Phán lắc đầu: "Em không biết. Mặc kệ đi."
Cao Lương nhìn vẻ mặt thả lỏng của em gái, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, cô vốn muốn hỏi Cao Phán vạn nhất không thi đậu cấp ba thì có tính toán gì không, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi, để cho con bé nghỉ ngơi thoải mái đi, chờ có thành tích lại nói: "Nghỉ hè, hiện tại có thời gian, tới trong tiệm giúp chị làm việc đi."
"Vâng." Cao Phán không chối từ, thực sảng khoái mà đồng ý.
Khỉ Ốm hiện tại là toàn tâm toàn ý chuẩn bị tiệm cơm của mình, hắn huê xong mặt tiền cửa hàng, căn cứ theo kiến nghị của Cao Lương sửa chữa một chút, rốt cuộc tiệm cơm là bán đồ ăn, ấn tượng đầu tiên đầu tiên cần sạch sẽ. Trang hoàng xong, bàn ghế cũng làm xong, trong tiệm rực rỡ hẳn lên. Khỉ Ốm chuẩn bị tiệm cơm này tổng cộng tốn hơn một ngàn đồng, Cao Lương nói với hắn nếu không đủ tiền thì nói với mình, hắn không vay tiền Cao Lương, bởi vì mấy người anh em cho mượn tiền đã đủ rồi.
Tiệm cơm Khỉ Ốm tên gọi "Tiệm cơm Vị Cao ", lúc trước tên Vị Cao này là do Chu Văn Võ đề nghị Cao Lương dùng cho cửa hàng thức ăn chín, sau Cao Lương lại chọn tên "Cao vị" mà Lý Tuấn Nghị đề nghị. Lần này Khỉ Ốm đặt tên tiệm cơm, mọi người suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Khỉ Ốm nói: "Dứt khoát gọi là Vị Cao đi, vừa lúc trù nghệ của tôi cũng học từ em Lương, tên cửa hàng cũng đặ tương tự, xem như có quan hệ. Người khác nhắc tới Cao Vị liền sẽ nhớ tới Vị Cao, nhắc tới Vị Cao cũng sẽ liên tưởng đến Cao Vị, cũng coi như là mở rộng cho nhau. Em Lương, em cảm thấy thế nào?"
Cao Lương giơ ngón tay cái lên: "Em cảm thấy không tồi. Gọi là Vị Cao đi."
Mọi người đều cảm thấy Vị Cao cũng hay, vì thế liền quyết định như vậy.
Ngày mười tháng bảy, tiệm cơm Vị Cao của Khỉ Ốm chính thức khai trương.