• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên, ngươi còn non lắm!

Có một số việc phải xuống tay trước là cường.

Cuồng phong rít gào, sóng lớn vỗ lên đá ngầm, thuyền đã cập bờ.

Bảy hắc y nhân nghênh đón bọn họ, sắc trời âm trầm, không thấy rõ mặt mày.

Như trong nguyên tác, đoàn người thông qua cầu dây thừng tiến vào Biên Bức đảo.

Bất đồng chính là đám người Sở Lưu Hương cũng theo vào.

Trong sơn động một mảnh tối đen, không có một tia ánh sáng.

Ánh mắt của mọi người đã thành bài trí, chỉ có thể cẩn thận đuổi theo bước chân hắc y nhân.

Tiếng bước chân khẽ vang lên trong sơn động, mỗi người đều giảm bớt hô hấp.

Ngoài ra, hết thảy yên tĩnh tới đáng sợ.

Đôi mắt bị bóng đêm che kín, những cảm giác khác lại hết sức linh mẫn.

Sở Lưu Hương rõ ràng cảm giác được trên đỉnh sơn động có một loại sinh vật mai phục, mà bọn họ đang bị đám sinh vật này chặt chẽ theo dõi.

Có được năng lực nhạy cảm vượt xa người thường, làm Sở Lưu Hương thân thiết cảm nhận được cỗ âm lãnh quỷ quyệt kia.


Da đầu hắn không khỏi có chút tê liệt.

Không ai lên tiếng, bốn phía hắc ám tĩnh mịch.

Đột nhiên một trận tiếng cười đánh vỡ không khí chết chóc kia.

Đó là tiếng cười của nữ nhân, nhu uyển, kiều mỵ, gần như làm xương đầu của nam nhân đều biến thành mềm nhũn.

Dần dần tiếng cười bị tiếng thở gấp thay thế, lại biến thành tiếng rên khẽ.

Đồng thời lại là thanh âm thô tục hạ lưu của nam nhân thay thế.

Người nơi này mặc dù không nhìn thấy cảnh tượng kia, nhưng cũng tưởng tượng ra được tràng cảnh dâm mị như thế.

Sở Lưu Hương siết chặt tay Y Lộ Thước, rất muốn.. rất muốn.. che lỗ tai của hắn.

Tuân theo ý tưởng từ đáy lòng của mình, Sở Lưu Hương thật sự làm như vậy.

Lỗ tai bị che kín, không quá thoải mái, Y Lộ Thước nhỏ giọng nói:

- Đừng nháo!

Sở Lưu Hương:

- !

Cảm giác mình đang vô lý nháo sự là sao vậy?

Sở Lưu Hương nghe lời buông tay.

Mượn lấy bóng tối, người khác cũng không nhìn thấy hắn đang làm gì, hắn ôm gò má Y Lộ Thước hung hăng hôn một trận.

Y Lộ Thước:

- !

Bị hồ một khuôn mặt nước bọt, Y Lộ Thước tự giác kéo tay áo của Sở Lưu Hương lau mặt mình.

Nguyên Tùy Vân co rút khóe miệng, hai người này thật sự là..

Kháo!


Không biết thính giác của hắn linh mẫn sao!

Cần hôn có thể cân nhắc cảm thụ của người khác một chút hay không.

Nguyên Tùy Vân tức giận, nhất định phải phát tiết.

Thế là hắn ôm lấy Vô Hoa hung hăng hôn một trận.

Vô Hoa:

- !

Ở trước mặt nhiều người như vậy, giáo dưỡng của ngươi bị chó ăn sao!

Làm người sao có thể không cần mặt mũi như vậy!

Noi theo hành vi của Sở Lưu Hương là không đúng!

Vừa nghĩ tới đây, Vô Hoa nhanh chóng phản kích trở về.

Đám người Hồ Thiết Hoa:

- !

Một đôi lại một đôi cẩu nam nam.

Mời đừng xem bọn họ là người chết có được không!

Đám hắc y nhân có chút giật mình, chủ tử của bọn hắn lại đang cùng một nam nhân hôn nhau nồng nhiệt.


Nam nhân kia còn từng là hòa thượng, mặc dù là xinh đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng..

Không hổ là chủ tử, ánh mắt có phong cách riêng, soi xét vô cùng.

Ngay cả Diệu Tăng Vô Hoa cũng bắt được, quả nhiên làm cho người ta bội phục.

Sở Lưu Hương cùng Y Lộ Thước, Vô Hoa cùng Nguyên Tùy Vân phân biệt được an bài cùng một chỗ.

Hồ Thiết Hoa, Trương Tam, Bạch Sương, Kim Linh Chi đều tự có một chỗ.

Hắc y nhân an bài xong phòng liền nhanh chóng rời khỏi, giống như có sự tình trọng yếu cần xử lý.

Thực tế là đang chạy trốn.

Chứng kiến cảnh tượng mình không nên nhìn thấy, nhân lúc chủ tử còn chưa kịp phản ứng chạy là thượng sách.

Phòng rất lớn, nhưng bài trí không nhiều.

Trong bóng đêm, bài trí quá nhiều ngược lại phiền toái.

Sở Lưu Hương sớm mò tới giường thoải mái nằm xuống.

Như lời nói của Hồ Thiết Hoa, Sở Lưu Hương chỉ cần có thể ngửa ra thì tuyệt đối sẽ không ngồi lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK