• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không sao.

Hiểu Nguyệt xua tay ý tứ không để ý.

Y Lộ Thước nói:

- Hiểu Nguyệt, kỳ thật ta thật tức giận.

Thân hình Hiểu Nguyệt cứng đờ, sợ hãi nói:

- Ta biết mình có rất nhiều khuyết điểm, ta nhất định sẽ sửa..

Đừng đánh ta.

Y Lộ Thước lắc đầu thở dài nói:

- Ta chỉ là thay ngươi cảm thấy không đáng giá.

Hiểu Nguyệt:

* * *?

Y Lộ Thước:

- Ngươi như thế nào là một vị cô nương như vậy lại đi thích một nam nhân dung tục thô lỗ như thế, làm tỷ muội trong lòng ta thay ngươi khổ sở.

Hiểu Nguyệt:


- Ngươi không phải giận ta?

Y Lộ Thước nói:

- Ta chỉ giận ngươi không biết tự ái.

Hiểu Nguyệt:

* * *!

Tỷ tỷ ngươi giống như dùng sai từ, ta chỉ là yêu thầm Lục đại hiệp mà thôi.

Trải qua hệ thống nhắc nhở, phát hiện chính mình thật sự dùng sai từ, Y Lộ Thước mặt không đổi sắc nói:

- Họ Lục hắn tính cái gì, không phải nhìn bộ dạng hình người cẩu dạng hay sao, ngươi thế nào liền trúng ý hắn.

Người trong lòng bị mắng, Hiểu Nguyệt lập tức lớn gan, chưởng ấn gì đó đã là mây bay, nàng lớn tiếng phản bác:

- Lục đại hiệp tư thế oai hùng táp thích, phóng lãng phóng túng, là người quang minh lỗi lạc, nào có kém như lời ngươi nói.

Y Lộ Thước hừ lạnh một tiếng, nói:

- Dù tốt cũng chỉ uổng trường một đôi mắt chó. Ngươi còn không phục phải không, nhìn xem chính ngươi, trước lồi sau kiều, mắt mày cong cong, thanh tú động lòng người.. ngươi có thừa nhận mình là một vị cô nương tốt thuần khiết tràn đầy tươi trẻ hay không?

Hiểu Nguyệt nhìn lại chính mình, quả nhiên phát hiện mình đúng là thuần khiết tươi vui, dù là ai cũng không thể phủ nhận.

Thấy nàng động dung, Y Lộ Thước lại nói:

- Một cô nương tốt như ngươi nếu thích một người, nhất định là vinh dự tám đời tổ tông của hắn. Nhưng Lục đại hiệp cố tình không cảm kích, cam chịu sa đọa cùng một đoàn nam nhân tranh phong dấm chua tranh đoạt sự sủng ái của một nữ nhân..

Đột nhiên trong phòng vang lên thanh âm tiếng khóc bi thương thê thảm.

Y Lộ Thước nhìn lại, chỉ thấy Tuyết Lê quỳ rạp dưới đất gào khóc.

Sai đối tượng cần khóc rồi chứ!

Hiểu Nguyệt cũng bị lây nhiễm khóc theo.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy tỷ muội tốt nói thật hữu lý, càng cảm thấy hữu lý khóc càng thương tâm.

Một cô nương tốt như ta Lục đại hiệp không đạo lý không yêu thích!

Thế giới này làm sao như vậy?

Đối phó với nữ nhân không ai so được với Sở Lưu Hương, Y Lộ Thước ra dấu bằng mắt với hắn.

Sở Lưu Hương lắc đầu, đối phó nữ nhân đang khóc, hắn cũng hết cách.


Tiếng khóc chói tai làm Y Lộ Thước nhớ tới Cơ Cừu, liền cảm thấy đau đầu lạnh giọng quát:

- Câm miệng!

* * *!

Hai nữ tử bị quát hoảng sợ nín bặt.

* * *!

Ba người Sở Lưu Hương vô cùng đồng tình.

Y Lộ Thước ngữ khí dịu dàng nói:

- Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, Hiểu Nguyệt, ngươi cần gì treo cổ chết trên một thân cây.

Tuyết Lê lại phun nói:

- Phi! Lục Trại tính là cây gì, hắn chỉ là cọng cỏ đuôi chó!

Hiểu Nguyệt gật đầu tán đồng.

* * *!

Ba người Sở Lưu Hương.

Nữ nhân thật sự là thiện biến, thái độ chuyển biến quá nhanh làm người có chút không theo kịp.

- Hiểu Nguyệt tỷ.

Tuyết Lê cầm tay Hiểu Nguyệt, chân tình nói:

- Ngươi là một đóa hoa tươi cần gì cắm lên bãi phân trâu, quên mất Lục Trại đi!


Hiểu Nguyệt gật đầu, cảm động nói:

- Vậy ngươi cũng quên Lý đại hiệp đi.

Tuyết Lê mắc nghẹn, thần sắc rối rắm một lúc lâu mới hàm chứa nước mắt nói:

- Ta cũng nên quên rồi.

Anh anh anh, hai người lại ôm nhau khóc.

Sở Lưu Hương:

* * *!

Nữ nhân thật là khó hiểu.

Cơ Băng Nhạn:

* * *!

Không khí thật quỷ dị.

Nhất Điểm Hồng:

* * *!

Các nàng thật là kỳ quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK