• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Thiết Hoa nuốt nước bọt, lén lút kề tai nói nhỏ với Cơ Băng Nhạn:

- Gà trống chết, hắn sẽ không trực tiếp lấy châm may đi, cũng không phải sửa quần áo.

Hồ đại hiệp, thanh âm của lão nhân gia ngài rất lớn, mỗi người nơi này đều nghe thấy!

Y thuật bị nghi ngờ, Y Lộ Thước đem đầu răng rắc kẽo kiệt xoay 180 độ, mặt xoay hướng Hồ Thiết Hoa.

Bóng đêm thê lương, âm phong trận trận, bốn phía thật an tĩnh, tĩnh có chút quỷ dị.

Bị con ngươi đen trống rỗng vô thần gắt gao nhìn chằm chằm, Hồ Thiết Hoa như một con mèo lớn bị dọa nạt thất kinh, lông tóc dựng đứng nhảy vọt ra sau lưng Cơ Băng Nhạn.

Cầm chặt thanh đao trong tay, trái tim Hồ đại hiệp nhảy mạnh muốn vọt ra cổ họng, đôi mắt to sáng ngời mở càng lớn.

Rốt cục là người hay là quỷ!

Nếu là quỷ..

Hắn còn có chút khí lực, vậy tiếp tục chém đi.

* * *

Một lần quay đầu kinh tủng trong nháy mắt, khiến cho ai chứng kiến đều bị dọa sợ!

Hồ đại hiệp phản ứng hơi lớn, mọi người đều tỏ vẻ hiểu được, ở trong lòng điểm nến bi ai cho hắn.

Nhưng dù sao vẫn là Hồ Thiết Hoa!

Mặc dù bị khí tức chú ngữ oán nhấn chìm, cuối cùng hắn vẫn cắn răng nghẹn ra một câu nói.

- Ngươi tiếp tục, tiếp tục.

Anh anh anh, thế giới này sao càng lúc càng đáng sợ.


Nhìn như là người phàm bình thường lại biến thành thần tiên, ở trước mặt bọn họ bay lên bầu trời đi mất ; nhìn như là tuyệt thế mỹ nam bình thường.. ở đâu cũng không chút bình thường.

Hắn nhầm, hắn thật sự nhầm.

Nói chuyện nhỏ giọng không được sao, thế nào cũng phải lớn tiếng, bị báo ứng rồi chứ.

Trong ánh mắt kinh tủng của mọi người, Y Lộ Thước xoay đầu trở về.

Dưới ánh trăng, cây châm lóe sáng.

Cánh tay Y Lộ Thước vừa động, mười ngón tung bay, từng đạo bạch quang lóe ra, phần đuôi mang theo lục quang đan xen thành một võng năng lượng.

Không gian tĩnh mịch, mọi người ngừng thở, không hề nháy mắt nhìn xem kỳ tích.

Một lát sau, Y Lộ Thước thu hồi châm nhỏ, trong vẻ trợn mắt há hốc mồm của mọi người, mặt không biểu lộ đem châm đâm vào sau não.

* * *!

Đám người Sở Lưu Hương.

Đem châm c ắm vào đâu sao lại c ắm vào trong đầu!

Làm vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Chỉ cần là người, bình thường đều sẽ hiếu kỳ.

Lòng hiếu kỳ của Hồ đại hiệp còn lớn hơn người khác rất nhiều, hắn vươn tay phải ra ngoài, mục tiêu: Phía sau đại não của đối phương.

Y Lộ Thước lại kẽo kẹt kẽo kẹt xoay đầu ra sau 180 độ, rồi âm sâm cười.

* * *!

Thật muốn.. thật muốn cắn Hồ đại hiệp, ai bảo hắn tò mò, ai bảo hắn tay tiện!

* * *!

Đám người Sở Lưu Hương.

- Được rồi.

Nhất Điểm Hồng vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt, Y Lộ Thước cho hắn uống hai viên thuốc bổ máu, nói:

- Ngươi thử động cánh tay một chút thử xem.

Nếu may không tốt còn có thể tháo ra may lại.

Trong ánh mắt chờ mong, khẩn trương của mọi người, Nhất Điểm Hồng động động cánh tay trái.

Làm sao..

* * *!

Nhất Điểm Hồng chấn kinh.

* * *!


Đám người Sở Lưu Hương cũng chấn kinh.

Chỉ dùng cây châm nhỏ may qua may lại, cánh tay bị đứt lập tức có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.

Rốt cục là thần thánh phương nào!

So sánh với những vị thần y như Diệp Thiên Sĩ, Trương Giản Trai, Vương Vũ Hiên.. những vị thần y kia chỉ có thể dựa bên đứng!

Trong biểu tình không thể tưởng tượng của mọi người, Nhất Điểm Hồng lại chuyển động cánh tay, ban đầu động tác rất chậm, kết quả lại biến thành mạnh mẽ.

Cánh tay của hắn lại có thể hoàn toàn tốt lắm!

Trong mắt Nhất Điểm Hồng toát ra vẻ vui mừng, khuôn mặt vốn không có bao nhiêu diễn cảm cũng bày ra vài phần kích động.

Trong mắt Khúc Vô Dung nước mắt rưng rưng, nức nở nói:

- Thật tốt quá, thật tốt quá..

Hưng phấn nhất là Hồ Thiết Hoa, là hắn không cẩn thận chém đứt cánh tay của Nhất Điểm Hồng. Mặc dù đối phương không oán trách hắn, nhưng càng như vậy trong lòng hắn càng thêm khó chịu.

Hắn vừa tự trách lại cảm thấy tội lỗi, hận không thể tự chặt tay mình bồi lại cho đối phương.

Nhưng làm như vậy có ích lợi gì?

Dù chém luôn hai cánh tay của hắn, cánh tay của Nhất Điểm Hồng cũng không mọc trở lại.

Ngay lúc này Y Lộ Thước từ trên trời giáng xuống, mặc dù làm mọi người sợ muốn chết nhưng cũng không thay đổi được một sự thật.

Y Lộ Thước, hắn thật sự là một người tốt.

Hồ Thiết Hoa ch ảy nước mắt, xem xét cánh tay của Nhất Điểm Hồng, nhân sinh lần đầu tiên có chút hiểu ra.

Một cây châm nhỏ thay đổi nhân sinh, uy lực quá mức mãnh liệt, có thể làm cho tay gãy tiếp nối trở lại.

Nhìn vết may, không lưu sẹo không dấu vết.

Cây châm chẳng những có công hiệu tẩy sẹo, dùng xong còn có thể đâm vào sau đại não.

Mang theo phương tiện, an toàn lại có bảo đảm.


Trong lòng Hồ đại hiệp thật kích động, nói năng lộn xộn.

Y Lộ Thước dùng ngữ khí không chút phập phồng chậm rãi nói:

- Mười vạn lượng.

* * *!

Nhất Điểm Hồng.

* * *!

Đám người Sở Lưu Hương.

Dùng ánh mắt "ngươi nhanh đem bạc đưa cho ta", làm đoàn người diễn viên không biết nên nói gì mới tốt.

Bình sinh lần đầu tiên bị người đòi nợ, trong lòng Nhất Điểm Hồng quẫn bách, trên mặt vẫn không biểu lộ:

- Cho thiếu trước.

Y Lộ Thước chớp mắt:

- Tính tiền lời.

Nhất Điểm Hồng:

- Được.

Những người khác:

* * *!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK