Y Lộ Thước có cảm giác rét lạnh, nói:
- Hiện tại ta là cha của ngươi.
Ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời của ta.
* * *!
Khóe mắt vừa kéo, Vô Hoa nhếch nhếch môi, cuối cùng cũng không nói ra một câu « Muốn làm cha của ta sao ngươi có thể không biết xấu hổ nói ra những lời này ».
Phản ứng của Vô Hoa làm Y Lộ Thước mất hứng.
Nhi tử tiện nghi chán ghét hắn sao?
Uổng cho mình từ xa chạy tới cứu hắn!
Trong lòng cực độ khó chịu, Y Lộ Thước nhéo cổ áo của đối phương, đè hắn nằm dưới đất, sát khí bốn phía nói:
- Ngươi gọi ta cái gì?
Vô Hoa vạn phần biệt khuất bị gắt gao đè áp, sát khí hãi người làm cho hắn không thể nhúc nhích, thậm chí không cách nào phản kháng.
Dưới lực áp bách cường hãn, hắn không khỏi tuôn mồ hôi lạnh, cuối cùng hạ xuống cái đầu cao quý, cắn răng lạnh giọng nói:
- Nghĩa phụ!
Kêu nghĩa phụ còn thuận tai hơn là cha hay là phụ thân.
Y Lộ Thước vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, hài lòng nói:
- Ngoan. Ngôn Tình Sủng
Sớm nghe lời không phải tốt hơn sao.
* * *!
Ngươi cũng uống Thiên Nhất thần thủy, đi chết đi!
Sở Lưu Hương quay về bí cốc, nếu có thể cả đời này hắn cũng không muốn tiếp tục bước vào địa phương này.
Đáng tiếc bất luận như thế nào hắn cũng phải đi vào địa phương này thêm một lần.
Rồi sau đó hắn đi tới bí thất của Thạch Quan Âm, phát hiện một bí mật kinh thiên.
Hắn chợt nhớ tới Phú Thượng Ca, lại nhớ tới vẻ mặt bi phẫn của người kia.
- Ả không thích bất luận kẻ nào trên đời này, ả chỉ yêu chính bản thân mình.. Ả đối với hình ảnh trong gương của mình làm ra chuyện bẩn thỉu làm mắt người muốn đui mù..
Sở Lưu Hương hít sâu một hơi, âm thầm hổ thẹn.
Phú huynh, nguyên lai ta lại hiểu lầm ngươi, ngươi thật sự không có nói dối, Thạch Quan Âm thật sự..
Thân cứng ngắc, Sở Lưu Hương chậm rãi nhìn qua bên phải.
Chỉ thấy Phú – thăng thiên – Thượng Ca ngồi xổm bên cạnh hắn, nháy mắt vẫy tay với hắn.
Nói Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến!
Xuất thần nhập quỷ, Phú huynh ngươi làm cho ta rất sợ hãi!
Sở Lưu Hương ngoan ngoãn tiến đến gần một chút, hai người lặng lẽ kề tai nói nhỏ.
Y Lộ Thước nói:
- Ta không có lừa các ngươi đi.
Sở Lưu Hương mỉm cười gật đầu, nói:
- Phú huynh, sao ngươi lại ở trong này?
Y Lộ Thước nói:
- Ta đã đáp ứng giúp người khác làm một việc.
Sở Lưu Hương trừng mắt nhìn:
- Có liên quan với Thạch Quan Âm?
Y Lộ Thước:
- Có liên quan.
Y Lộ Thước nhìn thoáng qua Thạch Quan Âm đang lâm vào khoái lạc, lấy ra một tấm bảng viết hai chữ: Chấm điểm.
Sau đó hắn trạc trạc diễn viên, chỉ vào tấm bảng trong tay lại chỉ chỉ hướng Thạch Quan Âm, ý bảo diễn viên vây xem chấm điểm.
* * *!
Kiểu chấm điểm này có phải có chút rụng tiết tháo hay không.
Một tấm bảng nhỏ, nhìn hết sức quen mắt không xa lạ gì.
Sở Lưu Hương nhìn thoáng qua Thạch Quan Âm đang dùng tay sờ mó lên người mình, tiếp nhận bút lông nhẹ nhàng vạch một nét.
Y Lộ Thước cúi đầu vừa nhìn.
6?
Tay diễn viên lại run lên.
Thế là Y Lộ Thước khéo hiểu lòng người đem tấm bảng xoay ngược lại, hai bàn tay lại bị diễn viên đè lại.
Đối diện ánh mắt nghi hoặc, Sở Lưu Hương chỉ mỉm cười.
Sau đó lại cầm tấm bảng tiếp tục viết thêm vài con số.
Y Lộ Thước mở to mắt.
- Đinh! 60 điểm, điểm gốc. Độ hảo cảm của diễn viên +3, tiến độ trước mắt 65/100.
- Đinh! Độ hảo cảm của ký chủ +5, tiến độ trước mắt 40/100.
Không khí có chút cổ quái, Sở Lưu Hương không biết tại sao lại có chút ngượng ngùng.
Cảm giác ngượng ngùng giống như mình đi dạo thanh lâu xảo ngộ bạn tốt, rồi sau đó hai người cùng nhau dạo thanh lâu cùng nhau chơi đùa nữ nhân..
Thật không có tiết tháo.
Nhìn diễn viên không ngừng sờ mũi, Y Lộ Thước tỏ vẻ không hiểu.
Da mặt diễn viên không nên mỏng như vậy đi, bằng không làm sao bắt được nhiều muội giấy như vậy.
Nghe hệ thống nói hồng nhan tri kỷ của diễn viên khắp thiên hạ, da mặt mỏng thành như vậy không nháo ra việc tranh chấp cảm tình gì đó thật không có khoa học.
Sở Lưu Hương sờ mũi, thấp giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
Y Lộ Thước vỗ vai diễn viên, thấp giọng nói:
- Ta có một đệ đệ, ba tuổi bắt đầu xem kênh trả tiền..
- Kênh trả tiền?
Sở Lưu Hương lại nghĩ tới thanh lâu.
Không phải đâu, mới ba tuổi thôi, là mình suy nghĩ nhiều.
Y Lộ Thước chợt nhớ diễn viên là người cổ đại, bèn giải thích:
- Chính là bỏ tiền ra xem người khác làm như vậy như vậy.
Sở Lưu Hương mấp máy môi:
- Đệ đệ của ngươi thật trưởng thành sớm.
Y Lộ Thước nói:
- Cho nên ngươi không cần thẹn thùng, yên tâm lớn mật xem đi.
* * *!
Hắn đến làm chính sự, thật sự!
Sở Lưu Hương ho khan một tiếng, tiếng ho chợt vang.
Thanh âm làm cho Thạch Quan Âm tỉnh táo trở lại.
Ánh mắt ả âm lãnh nhìn qua, nhẹ giọng nói:
- Sở Lưu Hương.
Danh Sách Chương: