• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu có một ngày ngươi phát hiện sự tồn tại của mình chỉ là ở trong một quyển sách, ngươi sẽ làm sao bây giờ?

Cuộc sống vẫn tiếp tục, hết thảy như thường, đây là đáp án của Sở Lưu Hương.

Trên đời này vốn liền tồn tại chuyện thật thật giả giả, ai có năng lực nói cho rõ ràng. Chuyện xưa một khi bắt đầu, vậy đã cách xa quỹ đạo, hình thành một thế giới độc lập đầy đủ, không còn bị người viết khống chế, không có gì đáng ưu phiền.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong.

Sở Lưu Hương cuối cùng từ nhân sinh hiểu được đi ra sự thật, trải qua một loạt đả kích hắn lại một lần nữa tỉnh lại. Đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, lên tiếng nói:

- Bóng đêm càng sâu, chúng ta sớm đi nghỉ ngơi thôi.

Y Lộ Thước đứng dậy, chuẩn bị về phòng, lại bị diễn viên gọi lại, chỉ nghe hắn nói:

- Ta còn có một chút việc cần ngươi giải thích nghi hoặc, chúng ta.. cùng nằm nói chuyện thế nào?

Lý do đường hoàng như vậy, Sở hương soái có chút vô sỉ ha!

Thật không thẹn với vai diễn viên tiểu huyết võ hiệp, da mặt dày người thường không cách nào sánh bằng.

Cố tình biểu tình của Sở Lưu Hương quá mức nghiêm túc trang trọng, lại sinh sôi tô lên cảm giác thần bí, ít nhất ở trong mắt Y Lộ Thước chính là như thế, làm cho chính hắn cũng không nhịn được đi theo nghiêm túc lên, hơn nữa cũng chưa từng nằm nói chuyện với ai bao giờ, bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, bị diễn viên lừa lên giường. Về phần diễn viên có thể thích hắn, sớm bị hắn ném ra sau đầu.

Vừa nằm xuống, Y Lộ Thước đã bị ôm vào trong một vòng tay ấm áp lại rộng rãi, đại não nháy mắt trống rỗng, sau đó toàn thân căng cứng trở lên.


Sở Lưu Hương tâm mãn ý túc đem người ôm trong lòng, đặt cằm lên đầu hắn.

Cảm giác được đối phương cứng ngắc, tay trái hắn nhẹ nhàng vuốt lên sau gáy đối phương.

Giống như một con mèo lớn được an ủi đến, thần kinh căng thẳng rốt cục buông lỏng xuống, chỉ là ở trong lòng hung hăng ghi nhớ một bút.

Diễn viên lại đang chiếm tiện nghi của hắn, tiền nợ gấp bội.

Sở Lưu Hương thì không biết việc này chút nào, đương nhiên cho dù biết cũng vui vẻ nhìn thấy.

- Đinh! Độ hảo cảm của diễn viên +1.

Thân thể này của Mặc Bạch Sanh sợ hàn sợ lạnh, mặc dù là đêm hè nhưng gió mát cũng biến thành gió lạnh.

Y Lộ Thước cảm giác có chút lạnh, mà trên người diễn viên thật ấm áp, giống như một đại ấm lô, làm cho hắn không tự chủ được dán lên càng chặt chẽ.

Thân thể ấm áp, hắn cũng không tiếp tục tính toán mình bị nam nhân ôm ấp làm tổn hại uy nghiêm của nam giới.

Giảm bớt tiền nợ cho diễn viên tốt lắm.

- Đinh! Độ hảo cảm của ký chủ +3.

- Đối với thế giới này mà nói, hai chúng ta là người từ bên ngoài đến.

Trong bóng đêm, tiếng nói ưu nàng càng thêm trầm thấp.

Y Lộ Thước ân một tiếng.

Sở Lưu Hương thấp giọng nói:

- Chúng ta lẽ ra không nên tồn tại..

Y Lộ Thước ngắt lời nói:

- Sẽ trở về..

Nghe vậy toàn thân Sở Lưu Hương chấn động, thanh âm khẩn trương nói:

- Vậy còn ngươi? Ngươi vốn cũng không tồn tại trong thế giới của chúng ta đúng không?


Y Lộ Thước gật đầu nói:

- Phải.

Diễn viên đúng là thần tiên, nhanh như vậy liền đoán được, phải tán thưởng cho chỉ số thông minh của hắn.

Tuy đã đoán được đáp án, nhưng đích tai nghe làm khủng hoảng trong lòng gần như đem hắn vùi lấp.

Cánh tay Sở Lưu Hương càng ôm chặt Y Lộ Thước.

Hắn rất muốn dò hỏi đối phương có một ngày nào đó sẽ đột nhiên biến mất, quay trở về thế giới của mình hay không.

Nhưng hắn không dám, trong lòng hắn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ.

Sợ hãi nghe đối phương trả lời, sợ hãi đối phương sẽ trả lời, cũng không phải là những lời hắn chờ mong.

Bị ôm chặt có chút khó chịu, Y Lộ Thước có chút nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ nói:

- Ta sẽ không đột nhiên biến mất.

Diễn viên quan tâm hắn có chút không bình thường, sẽ không thật sự yêu thích hắn đi?

Nghe lời bảo chứng giống như là chấp thuận, Sở Lưu Hương thở ra một hơi, lại chặt chẽ ôm lấy đối phương, phảng phất sợ hắn đột nhiên biến mất. Sau một lúc lâu, chỉ nghe hắn thở dài, nói:

- Tiểu Y..

Thanh âm rất trầm muộn, thấu theo một tia khổ sở, lại ẩn chứa tình tự phức tạp, nghe vào trong tai thật thâm tình.


Y Lộ Thước đột nhiên có chút khẩn trương, luôn cảm thấy lời tiếp theo của diễn viên sẽ làm cho hắn cảm giác phức tạp.

Hơn nữa khi khuôn mặt tuấn mỹ của diễn viên càng lúc càng gần, nhịp tim của hắn không bị khống chế gia tốc kích động.

Cảm giác này thật xa lạ, chưa từng phát sinh qua, trong lúc nhất thời làm cho hắn bối rối.

Nguyên bản hai người cách nhau thật gần, má kề má cũng chỉ cách chừng hai nắm tay.

Hiện tại theo Sở Lưu Hương chậm rãi tới gần, cự ly giữa hai người trực tiếp rút ngắn, thẳng tới mũi cùng mũi gần như đụng nhau, hắn mới dừng lại.

Hơi thở gần nhau tới mức có thể nghe thấy, bốn mắt đối diện, không khí thập phần mập mờ.

Ở trong không khí tốt đẹp này, Sở Lưu Hương im lặng nhìn kỹ đối phương, từng chữ nhận chân nói:

- Ta thích đệ.

Không nghĩ tới hắn cũng có một ngày cùng người khác bày tỏ lời nói này, nhưng lại không khó khăn như trong tưởng tượng, trái lại thật nhẹ nhõm, chỉ bất quá trái tim lại treo cao lên, tràn đầy chờ mong, lại không yên bất an, chờ đợi đối phương tuyên án.

- !

Trong đời lần đầu tiên bị nam nhân thông báo Y Lộ Thước.

Diễn viên thật sự thích nam nhân! Tâm tình thật phức tạp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK