Vẻ mặt của Lương Hạnh không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Mẹ anh thích cô ấy thì sao? Liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ mong cô ấy nhìn lại những chuyện xảy ra thì đừng tìm đến tôi hỏi chuyện.”
Bây giờ cô có thể chắc chắn rằng Phó Tuyết Thảo đã biết chuyện mình mang thai, sau này ở công ty sợ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện hơn, có thể giả vờ như vô hình, nhưng không có nghĩa là cô ngu ngốc mà chọc tức cô ta, cô ta cũng sẽ không để yên cho cô.
Triệu Mịch Thanh tối sầm mặt lại, nghiêm túc nói: “Cô ấy đã làm gìem?”
Lương Hạnh không muốn nói thêm, cúi đầu khấy bát canh, lạnh lùng nói: “Không có gì, chỉ là tôi không thích cô ta, chỉ cần cô ta đừng lượn lờ trước mặt tôi là được.”
Cô chỉ có thể làm được những lời cảnh báo này, nếu không nói gì, cô thực sự rất khó chịu.
Ánh mắt của Triệu Mịch Thanh càng trở nên sâu hơn, anh ta không nói được gì nữa, nhưng anh ta thở dài một cách nặng nề.
Uống xong bát canh, Lương Hạnh lau miệng, bắt đầu đuổi khéo: “Anh nói xong rồi thì về đi, nếu không mẹ anh lại qua tìm anh đó!”
Triệu Mịch Thanh nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới đứng lên, khuôn mặt điển trai không chút biểu cảm, nói: “Sáng mai tôi sẽ quay trở lại, em cứ nghỉ ngơi đi.”
Có một số chuyện cần anh ta giải quyết.
Lương Hạnh vẫn muốn nói thêm, ngày mai đừng có đến, nhưng biết là không có tác dụng gì nên cũng không thèm nói với anh ta, giả vờ như không có gì, vẫy tay chào
“....”
Nhìn thấy vẻ mặt như muốn anh biến mất trong mắt cô, Triệu Mịch Thanh mím chặt môi, nhìn vào vết xanh xanh trên cổ cô, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng quên thoa thuốc vết thương đó.”
Lương Hạnh ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Đi đi.”
“....”
Triệu Mịch Thanh xoa đầu cô với sự miễn cưỡng.
“À, đúng rồi!” Lương Hạnh đột nhiên nghĩ ra cái gì, vội vàng gọi anh ta lai.
Triệu Mịch Thanh quay đầu hỏi: “Còn chuyện gì không?”
Lương Hạnh tò mò hỏi: “Có phải Nghiêm Minh là người của anh không? Tôi thấy anh ấy khá tốt. Anh có thể thay tôi cảm ơn anh ấy trước không. Ngày mai tôi sẽ đích thân đến cảm ơn anh ấy.”
Khuôn mặt của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng, anh ta thở phào nhẹ nhõm nói: “Đó không phải người của công ty Long Đằng, anh ta là người tôi mượn từ một người bạn thôi. Sao nào, mới qua vài ngày thôi, em đã nhìn trúng anh ta rồi sao?”
Câu cuối cùng nói ra, anh nghiến chặt răng.
Lương Hạnh bỏ qua câu hỏi vừa rồi của anh, cô gật đầu nói: “Ừm, tôi biết rồi, bảo sao lại nhanh nhẹn như vậy.”
“....”
Triệu Mịch Thanh bật máy điều hòa lên, từ từ tỏa ra khắp phòng, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy, giọng trầm hẳn xuống nhắc nhở: “Lương Hạnh à, em ngốc à? Đừng quên tôi đã cứu em!”
Cô không phải bị choáng đến cho là cú đá đó là của Nghiêm Minh đó chứ.
Nhưng người phụ nữ ấy mở to mắt ra, gật đầu một cách nghiêm túc: “Tôi nhớ mà, tôi biết anh cứu tôi. Nhưng mấy ngày anh Nghiêm Minh đã vất vả chạy đôn đáo, tất nhiên tôi phải cảm ơn anh ra.:
Bây giờ anh ta có cảm xúc gì vậy, sợ bị cướp công à?
Thật là keo kiệt.
Anh Nghiêm Minh à....?
Triệu Mịch Thanh đột nhiên trở nên căng thẳng, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều như thế, cô chỉ có những biểu hiện hời hợt, Nghiêm Minh chỉ hướng dẫn thôi mà cô lại biết ơn.
Người phụ nữ này thật khó hiểu!
Sắc mặt anh chút lạnh lùng, nói: “Anh ta nhận tiền mà tôi đưa, đương nhiên phải làm việc nghiêm túc, không phải cảm ơn.”
“Ngủ đi.”
Sau khi nói xong, người đàn ông ấy bước ra ngoài, sau đó đóng cửa lại cho tôi.
Lương Hanh: “.....”
Anh ta tức giận cái gì cơ chứ?
Khi Triệu Mịch Thanh rời bệnh viện, anh gặp Nghiêm Minh đang thu xếp với nhân viên ở công bệnh vện
Khi nhìn thấy anh, Nghiêm Minh ngay lập tức gọi: “Anh Triệu!”
Triệu Mịch Thanh thậm chí còn không nhìn anh ta, đi thẳng đến xe.
“....”
Nghiêm Minh sững sờ, Anh Triệu không biết có giận gì mình không? Nhưng không nghĩ về điều ấy nữa, anh ta ngay lập tức quay lại làm việc.
Triệu Mịch Thanh lái xe trở lại Cảnh Lâm Loan.
Trong căn nhà, mẹ Triệu biết tin anh về nên đã chuẩn bị mộ bàn ăn tối cực lớn, vừa thấy anh bước vào, bà tươi cười chào: “Mịch Thanh, con đã về rồi, nhanh, rửa tay rồi ăn cơm.”
Triệu Mịch Thanh không chút biểu cảm gì, anh liếc nhìn bà ấy, cởi áo khoác ngoài đặt lên ghế rồi đi vào nhà tắm không nói lời nào.
Nụ cười của mẹ Triệu nhạt dần, bà nó to vào bếp: “Má Lâm à, mau chuẩn bị đồ ăn đi, ăn cơm tối thôi.”
“Đến đây thưa bà.”
Triệu Mịch Thanh đi từ bên trong ra, vén cổ tay áo sơ mi lên, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.
“Ăn cái này đi.” Mẹ Triệu gắp thức ăn cho anh.
Triệu Mịch Thanh cầm đũa lên, sau đó lại đặt xuống, nhìn chằm chằm vào bà ấy nói: “Mẹ dẫn Phó Tuyết Thảo đến bệnh viện à?”
Mặc dù giọng điệu có chút lạnh lùng, nhưng anh ta không có chút tức giận, hơn nữa còn rất bình tĩnh, như thể hỏi mẹ một chuyện bình thường.
Triệu Mịch Thanh đương nhiên không thể cãi nhau với mẹ mình, nhưng có một số điều nhất định phải nói.
Nụ cười của Mẹ Triệu dần ngưng lại, bà đang gắp thức ăn, tránh ánh mắt của anh, nhẹ nói: “Chiều nay ở bệnh viện không phải con đã nói xong rồi sao? Mọi chuyện xong rồi con đừng nhắc lại nữa.”
“Là con không nhắc tới hay là mẹ không muốn nhắc? Mẹ rõ ràng nhìn ra được thủ đoạn của Phó Tuyết Thảo mà, sao mẹ vẫn còn dẫn theo cô ta?”
Mẹ Triệu đặt đôi đũa xuống, vẻ mặt có chút tức giận nhìn anh nói: “Thanh à, con đang chất vấn mẹ đấy à? Đương nhiên là
mẹ hiểu suy nghĩ của Tuyết Thảo, nhưng cô ấy chỉ yêu mình con mà thôi. Nếu muốn lừa con thì còn Lương Hạnh thì sao? Không phải cô ta cố tình làm vậy với con sao? Loại phụ nữ cặn bã này sao con còn quấn lấy làm gì?”
Triệu Mịch Thanh co hết cơ mặt lại, ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu nghiêm túc nói: “Mẹ có thèm nghe những gì người khác nói không? Cô ấy chưa bao giờ cầu xin con về chuyện của ba cô ấy. Tiền phạt đều là do người khác mượn cho. Mà đứa con ấy là con của con, con đã làm khổ cô ấy rồi, mẹ hiểu không?”
Nếu như anh biết những điều này từ sáng, anh sẽ không ký vào thỏa thuận làm gì hết.
Mẹ Triệu trợn tròn mắt, giọng bà nhẹ xuống: “Đứa bé ấy là của con? Con có chắc nó là con của con không? Ba năm mà cô ta không có thai rồi cô ta có thai ngay sau khi ly hôn? Con tin vào trò lừa này à. Ba của cô ta bây giờ đang hấp hối trên giường kìa, mẹ nghĩ là cô ta chỉ là hối hận khi ly hôn không thể nhờ vả vào con nữa thôi, con à, con có thể tỉnh táo lại được không, loại phụ nữ này không thể tin được!”