Bởi vì bình thường cũng hay đi xã giao, Lương Hạnh gần như quen thuộc hết tất cả nhà hàng ở gần đây, nhà hàng trước mắt cũng không ngoại lệ.
Cô đặt một phòng riêng rồi ôm Xuyến Chi mời bọn họ ngồi xuống, sau đó đưa menu sang.
“Nhà hàng này cũng không tệ, mọi người thích ăn gì cứ việc tùy ý gọi.” Cô khách sáo cười.
“Giám đốc Lương quá khách sáo rồi.” Mọi người cười vang.
Lương Hạnh ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong bụng lại đang chửi thầm, các người đều là thượng đế, tôi có thể không khách sáo sao?
Tổng giám đốc Quý vì muốn lôi kéo công ty Long Đằng đúng là bỏ hết vốn ra, bây giờ công ty lại gần như thế, sau này đừng nói là mỗi tháng phải mời đi ăn vài lần đó nha?
Cô quyết định sau khi về rồi nhất định phải nói rõ ràng với tổng giám đốc Quý, sau này công việc liên quan đến Long Đằng đừng có tìm cô.
Gọi một bàn đầy thức ăn, mọi người lại chọn thêm hai bình rượu vang đỏ xa xỉ.
Tiểu Trương bận rộn rót rượu, đang định chạm ly thì điện thoại của đối phương đột nhiên reo lên.
“Ngại quá, tôi nghe điện thoại một chút, mọi người ăn trước đi.” Người đó nhìn tên người gọi đến, vội vàng bước ra ngoài.
“Giám đốc Lương, nào, tôi mời cô một ly.” Lại có người khách sáo nâng ly nhìn cô.
Nụ cười trên mặt Lương Hạnh vẫn không thay đổi, cầm ly lên, nhẹ nhàng chạm vào ly anh rồi nói: “Cụng ly, hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Cô ngửa đầu uống một ngụm nhỏ, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua cổ họng làm cô rùng mình, khẽ nhíu mày lại, nhưng vẫn cố nhịn uống cạn một ly.
Tiểu Trương không hề nhận thấy sự khác thường của cô, lại rót cho cô một ly nữa.
Lương Hạnh nhìn anh, mím môi không nói gì, cúi đầu xuống gắp thêm đồ ăn cho Xuyến Chi.
Hai phút sau, người ra ngoài nghe điện thoại đẩy cửa vào, đột nhiên nhìn mọi người nói: “Tổng giám đốc Triệu đang ở phòng bên cạnh.”
Mắt Lương Hạnh vô thức giật giật.
Người đàn ông kia đúng là âm hồn không tan mà.
Vừa nghe được tổng giám đốc của mình đang ở phòng bên, mấy người đại diện bên Long Đằng lập tức đứng dậy, có hơi bất ngờ: “Ở bên cạnh? Anh thấy anh ấy à?”
“Ừ, thấy, chúng ta có cần qua đó chào hỏi không?”
“Còn phải hỏi à, đương nhiên là phải đi rồi, đi đi đi, chúng ta đi xem.”
Trong lòng Lương Hạnh tê dại, rất muốn nói một câu người kia không phải cấp trên của cô, cô không đi đâu, nhưng mà hiển nhiên là không thể nào, cho dù tổng giám đốc Quý ở đây thì chắc chắn cũng sẽ nịnh nọt chạy qua, sao cô có thể ngồi yên ở đây được chứ.
Cho dù trong lòng cực kỳ không muốn, cô vẫn nở nụ cười gượng gạo, đứng lên: “Nếu tổng giám đốc Triệu ở đây, vậy tôi đi cùng mọi người sang đó chào hỏi.”
Vì thế, mọi người còn chưa ăn được miếng nào đã hấp tấp chạy sang phòng bên cạnh.
Vừa bước vào cửa, Lương Hạnh lại thấy trong lòng khó chịu.
Chỉ có hai người, hơn nữa còn là hai thằng đàn ông vậy mà lại đi bao một căn phòng lớn, đúng là có tiền thích làm gì thì làm mà.
Trong phòng trừ Triệu Mịch Thanh ra còn có một người đàn ông khoảng tuổi anh, dáng vẻ thư sinh sạch sẽ, phong cách ăn mặc trẻ trung, phóng khoáng, nhìn sơ qua thì không giống như cấp cao hay là nhân viên văn phòng bình thường nào.
“Tổng giám đốc Triệu.”
Mấy người đại diện Long Đằng thấy tổng giám đốc nhà mình thì hệt như gặp được ba ruột, lập tức ân cần niềm nở chào hỏi.
“Ừ, sao mọi người lại ở chỗ này?” Anh làm như khó hiểu hỏi thăm, trên mặt lại không có chút kinh ngạc nào cả.
“Hôm nay đến thăm Doanh Tín, vừa khéo đặt bữa ở đây.” Có người giải thích, sau đó né ra để Lương Hạnh xuất hiện, giới thiệu cho anh: “Tổng giám đốc Triệu, đây là giám đốc Lương của Doanh Tín.”
Lương Hạnh vẫn cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, không ngờ lại vẫn cứ bị đẩy ra, vẻ mặt hơi cứng đờ, ôm chặt Xuyến Chi trong lòng, gật đầu chào anh: “Tổng giám đốc Triệu.”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt không hề thay đổi, chí là bí ẩn liếc mắt nhìn cô bé trong lòng cô, lạnh nhạt cười: “Giám đốc Lương đi làm mà còn dẫn theo con gái à? Đúng là vất vả thật.”
Lương Hạnh hơi giật mình, nghe ra lời anh nói cũng không phải lời khách sáo, thật ra còn có chút ý trào phúng, sau đó cô cũng cong môi cười: “Cũng là vì con trẻ thôi, có gì mà vất vả chứ. Chờ sau này tổng giám đốc Triệu làm ba sẽ hiểu.”
Ánh mắt của người đàn ông sầm xuống.
Người của Long Đằng lập tức nói đùa: “Muốn để tổng giám đốc Triệu lên làm ba chắc là phải đợi thêm nhiều năm nữa, ngày nào tổng giám đốc Triệu cũng bận rộn công việc, còn không có thời gian để tìm bạn gái nữa.”
Lương Hạnh cong môi cười, nhìn người đàn ông kia giống như đang nói đùa, nhưng trong giọng điệu lại lộ ra vài phần chế giễu: “Tổng giám đốc Triệu có điều kiện thế này cũng không cần phải gấp gáp, con gái muốn gả, muốn sinh con cho anh ấy chắc là có thể xếp hàng dài từ Nam Thành đến tận Tấn Thành ấy.”
“Đúng đó, tổng giám đốc Triệu của chúng tôi là đối tượng mơ ước của rất nhiều cô gái, chúng tôi cũng không biết cô gái như thế nào mới có thể xứng đôi với anh ấy nữa.”
Triệu Mịch Thanh nhíu mày, lạnh nhạt ngắt lời bọn họ: “Được rồi, nếu như đã đến thì cũng ngồi lại đây ăn cơm đi, hôm nay tôi mời.”
Mấy giám đốc đương nhiên không dám từ chối, đều cười cười rồi ngồi xuống.
Lương Hạnh đứng đó cảm thấy có chút xấu hổ, nếu từ chối thì sẽ rất khó xử, sẽ để lại ấn tượng xấu cho công ty, mà nếu không từ chối thì bữa cơm này ăn chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nhưng mà cô chỉ đắn đo trong chốc lát, cô vẫn rất lý trí, đương nhiên sẽ chọn cách sau.
Cô xua tay dặn Tiểu Trương: “Bảo người ta trả mấy món ăn kia về đi, nếu không thể trả thì đóng gói mang về.”
Đã bỏ tiền ra rồi cũng không thể lãng phí được.
“Vâng.”
Sau khi Tiểu Trương chạy ra ngoài, cô cũng ôm Xuyến Chi ngồi xuống.
Cũng may bàn tròn còn khá lớn, cô cũng không cần phải ngồi gần người đàn ông kia, nhưng mà trùng hợp thế nào lại ngồi cạnh người đàn ông còn lại, lúc phát hiện ra thì không thể đứng dậy được nữa rồi.
Người đàn ông kia từ lúc họ bước vào đến giờ vẫn chưa nói gì, chỉ dùng đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn bọn họ, còn thỉ thoảng nhìn cô, ánh mắt rõ ràng mang theo ý xem trò hay làm cô cảm thấy rất không thoải mái.
“Cô Lương, xin chào, tôi tên là Cố Thời, là bạn thân của Mịch Thanh.” Anh ta cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói rất êm tai.
Cơ thể Lương Hạnh hơi cứng đờ.
Trước mặt cô, anh ta lại cố ý xưng hô Mịch Thanh, lại còn cố ý gắn thêm hai chữ bạn thân nữa.
Không lẽ anh ta biết được quan hệ giữa cô và Triệu Mịch Thanh?
“Xin... xin chào.” Cô đưa ánh mắt đầy thắc mắc nhìn anh ta, đối phương lại mỉm cười tà mị chớp mắt nhìn cô.
Lần này Lương Hạnh lập tức chắc chắn, anh ta biết cô.
Triệu Mịch Thanh nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, vài giây sau, lại nhịn không được nhìn Xuyến Chi.
Tối hôm qua trong điện thoại, người ngủ cùng cô là cô bé này sao?
[Tôi đã hứa với đàn anh, sẽ cẩn thận suy xét việc kết hôn cùng anh ấy.]
Lời nói của người phụ nữ kia đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.
Triệu Mịch Thanh không khỏi dùng sức nắm chặt cái ly hơn.
Bây giờ cô đã bắt đầu bước vào giai đoạn làm quen với vai trò mẹ kế rồi sao?
“Tổng giám đốc Triệu, tổng giám đốc Triệu?”
Người bên cạnh thấy anh đang hơi mất tập trung, gọi anh vài tiếng.
Anh lạnh lùng quay sang nhìn.
Người nọ lập tức cầm ly lên: “Tổng giám đốc Triệu, tôi mời anh một ly.”
Ngoài Cố Thời, những vị khác cũng ùa theo, nâng ly lên ân cần mời rượu.
Lương Hạnh bất đắc dĩ, đành bưng cái ly để trước mặt lên cùng bọn họ.