CHƯƠNG 360: CÔ DỰA VÀO CÁI GÌ MÀ ĐỀN MẠNG
Buổi trưa ngày hôm ấy, Lương Hạnh chăm sóc mẹ Lương ở bệnh viện, lúc đó nhận được cuộc gọi của dì ở trong nhà gọi tới, sắc mặt lập tức thay đổi, bỏ điện thoại xuống không kịp giải thích cái gì hết thì người đã chạy ra khỏi phòng bệnh.
Đón xe về đến nhà, phát hiện cửa nhà mở rộng, bước chân cũng bắt đầu bất ổn, cô lảo đảo đi qua sân nhà, còn chưa bước vào trong nhà thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở trong phòng khách.
“Các người đi đi, tôi đã nói là ông chủ và bà chủ của chúng tôi không có ở nhà, tôi cũng chỉ là một người nấu cơm mà thôi, không biết cái gì hết”
Một mình dì giang hai tay ra có ý muốn khuyên giải người đến, nhưng mà sức lực quá yếu hiển nhiên đấu không lại mười người trẻ tuổi, chỉ một lát đã bị đám người đó đẩy ngã trên ghế sofa, từng chiếc micro tiến về phía bà ta.
“Xin hỏi đây là nhà của Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh không?”
“Xin hỏi là dì có biết thân phận người thứ ba của Lương Hạnh không vậy?”
“Là người giúp việc ở trong nhà, chắc chắn là bà cũng có chút giao tình với nữ chủ nhân trong căn nhà này, xin hỏi cô ta có phải là một người phụ nữ ra vẻ dối trá không thế?”
Những lời nói đó làm cho dì bị hù dọa trợn trắng mắt, chỉ lm có thể phân biệt được trong lời nói đều là những ngôn từ nhằm vào Lương Hạnh, lúc này thấy những thứ này rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, nhíu chặt lông mày giải thích: “Bà chủ của chúng tôi là một người rất tốt, rất hiền lành, xin các người đừng nói lung tung”
*Ý là đang nói cô Lương rất biết thu mua lòng người có đúng không?”
Người giúp việc cũng không dám nhiều lời cái gì nữa, một đám người chặn bà ta lại rất chặt chẽ, chống chọi không được bao lâu thì có một loại cảm giác nghẹt thở ập đến.
Lúc này trong căn phòng ở cách đó không xa bất ngờ lại vang lên âm thanh khóc của con nít, tạm thời cắt đứt trận ồn ào ở bên ngoài, đám người không rõ chân tướng hai mặt nhìn nhau.
“Con nít?”
Giống như là khám phá ra một tin tức không thể tưởng tượng được, hai mắt của một đám người đều lập tức sáng lên, sau đó vội vàng đi về phía phòng của bé cưng, để lại người giúp việc khó khăn vẫn còn chưa kịp phản ứng lại từ từ đứng dậy từ trên ghế Sofa.
Một đám người ngăn chặn ở cửa, tiếng khóc của con nít càng ngày càng lớn hơn, dì đứng ở đăng sau muốn đẩy đám người ra nhưng mà hiển nhiên không có sức lực.
Lúc này Lương Hạnh im lặng không tiếng động đi vào trong phòng bếp, trong tay lấy một con dao bước ra, hai mắt đỏ hồng đi đến trước cửa, giơ con dao ra bên ngoài: “Các người không sợ chết thì cứ đến đây đi”
Tóc tai của cô lộn xộn, đáy mắt ẩn chứa cơn giận ngút trời, nhìn có vẻ như là đã mất lý trí, con dao đang không ngừng vung vung trong không khí, một đám người kia cũng đã yên tĩnh, bọn họ đều lui về phía sau.
Dì phản ứng lại vội vàng khẩn trương trốn ra sau lưng của Lương Hạnh, lập tức cảm thấy có chút ấm ức, mình sống đã mấy chục năm rồi nhưng mà chưa từng nhìn thấy chiến trận như thế này, lúc này mới bất lực nhìn nhận việc đôi khi con người có thể ăn thịt người.
Hai tay của Lương Hạnh tiếp tục cầm con dao, ánh mắt tràn đầy cảnh giác ra hiệu cho người giúp việc ở sau lưng: “Gọi điện thoại báo cảnh sát đi”
Trên đường đến đây cô đã gọi điện thoại cho Triệu Mịch Thanh, tính toán thời gian chắc là người cũng đã sắp đến rồi, thế là cô lại càng có nhiều sự yên tâm hơn nữa, bước chân hướng ra phía trước, thân thể di chuyển đến cánh cửa, dùng thân thể chặn lấy cửa phòng của cục cưng: “Nếu như các người còn không chịu đi, vậy thì đợi một lát nữa cảnh sát đến đây bắt các người.”
Trong đám người bắt đầu có người do dự như là có dự định rời đi, nhưng mà cũng có người mang theo ánh mắt rất bình tĩnh, cả nửa ngày cũng không có ý muốn rút lui. Đầu óc của Lương Hạnh nhanh chóng xoay chuyển, nhìn thấy như thế này thì cô cũng đã hiểu được: “Tình nguyện bị bắt cũng không đi, kim chủ cho các người bao nhiêu tiền?”
Người bị nói trúng có chút chột dạ, đồng loạt né tránh ánh mắt của Lương Hạnh.
Từ đầu đến cuối có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen đứng ở đằng sau đám người, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị che dưới vành nón, một phút trước đó anh ta vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, lúc này nghe thấy Lương Hạnh nói như vậy, anh ta chậm rãi cong môi, tháo cái mũ xuống.
Ánh mắt của Lương Hạnh không khỏi bị anh ta hấp dẫn, lúc nhìn thấy gương mặt đằng sau vành nón thì sảc mặt của cô nhất thời trở nên trắng bệch, trong lòng bàn tay thấm ra mồ hôi lạnh, thân thể dựa vào cửa phòng thiếu chút nữa là đã không còn sức lực để chống chọi.
“Mục, Mục Điệp… cậu muốn làm cái gì?” Hai tay của cô run rẩy, con dao ở trong tay dường như cũng đang trở nên phát run, nhưng mà vẫn cố gắng nắm chặt nó, trơ mắt nhìn người đang bước từng bước về phía cô.
Mục Điệp vượt qua đám người đi đến một khoảng cách không đến một cánh tay với cô, cô kinh ngạc đột nhiên kề con dao đến cổ của anh ta, dường như là anh ta không hề sợ hãi một chút nào, ánh mắt nhìn qua dò xét, thậm chí khóe môi còn nở một nụ cười tà mị.
“Lừa gạt tôi nói là con đã chết rồi?” Ánh mắt của anh ta dần dần trở nên hung ác nham hiểm, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc, cúi đầu nhìn con dao ở trên cổ, thậm chí còn dùng tay sờ lên một vết thương mỏng ở trên cổ của mình: “Lương Hạnh, cô có bản lĩnh thì cô cứ chém thiệt đi”
Mồ hôi lạnh chảy đầy người Lương Hạnh, lúc này cô tuyệt vọng không có cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả được.
Thân thể của cô nhẹ nhàng lắc lư, cảnh cá: : “Cậu không nên ép buộc tôi!”
Mục Điệp cười lạnh: “Cô muốn kéo dài thời gian chờ Triệu Mịch Thanh đến cứu cô đó à? Nói cho cô biết, trên đường trở về đây anh ta đã xảy ra tai nạn giao thông rồi, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện, còn tên vệ sĩ tốt lành của anh ta cũng không rảnh để lo lắng cho cô đâu”
Lời nói này nói ra từ trong miệng của Mục Điệp giống như là dùng một cây viết nhạt để viết ra, nhưng mà rơi vào trong tai của Lương Hạnh thì lại nổ âm vang trời, kinh ngạc đến nỗi đầu óc của cô chấn động.
“Tôi không tin!” Cô thét lên, hai tay nâng lên quá lâu cho nên đau đớn đến chết lặng.
Mục Điệp nhíu chặt lông mày, thu hết sự sụp đổ của cô gái vào trong mắt, trong lòng lướt qua một cảm xúc vô cùng mâu thuẫn, anh ta cụp mắt quay đầu lại di chuyển tầm mắt khỏi người cô: “Có tin hay không cũng tùy ý cô, tôi không cần cô phải tin tưởng”
Nói xong lại thừa dịp lúc cô vẫn còn chưa kịp phản ứng, đưa tay đẩy người ra, mở cánh cửa ở trước mặt.
Hai đứa nhỏ ở trong phòng em bé như cảm nhận được cái gì đó, hai đứa khóc càng dữ dội hơn nữa, âm thanh này quả thật đã kích thích tới Lương Hạnh, cô bị đẩy ra, con dao vẫn luôn được giữ ở trong tay.
Đám người lúc nãy nhìn thấy cửa được mở ra, ngoại trừ một vài người do dự đã rời đi, mấy người khác toàn bộ đi theo sau lưng của Mục Điệp chen chúc bước vào trong, đèn flash chụp loạn trên người của mấy đứa nhỏ, tiếng khóc của đứa nhỏ lại càng trở nên kịch liệt hơn.
Mục Điệp đi quanh cái nôi trẻ em một vòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ đang khóc đến nỗi muốn mất hơi, khí tức hung ác nham hiểm trong đôi mắt càng ngày càng nồng động hơn nữa, tay của anh ta chỉ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của một đứa nhỏ trong số đó, đôi môi cong lên: “Trải qua nhiều chuyện khó khăn như thế mà còn có thể được sinh ra, đúng là mạng lớn mà”
Lương Hạnh lão đảo chạy vào trong, lúc nhìn thấy Mục Điệp ôm một đứa bé ở bên trong vào trong ngực, cô không khỏi hét lên, đáy mắt tràn đầy cảm xúc tuyệt vọng: “Mục Điệp, cậu bỏ đứa bé xuống”
Mục Điệp làm như là không nghe thấy, ôm đứa nhỏ lên nâng nâng ở trong ngực hai lần, lại nhẹ giọng dỗ dành hai câu. Đứa nhỏ tức thì không khóc nữa, nước mắt lưng tròng chớp chớp đôi mắt to nhìn chăm chằm vào Mục Điệp.
Giờ phút này trong lòng của người đàn ông bị chấn động dữ dội, đáy mắt hiện lên một ánh sáng không thể hiểu được, anh ta nhanh chóng cố gắng bình tĩnh lại, quay mặt đi chỗ khác và giả vờ đe dọa Lương Hạnh: “Sinh ra cũng không phải là chuyện lớn, có thể nuôi lớn hay không mới chính là vấn đề quan trọng”
Tâm lý phòng ngự của Lương Hạnh dần dần sụp đổ trước sự bức ép của Mục Điệp.
Cô nhìn chăm chäm vào đứa nhỏ, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống: “Đừng làm tổn thương bọn nó, nếu như cậu thật sự cần người đền mạng của mẹ cậu, vậy thì cứ dùng tôi đi”
Nói xong con dao đặt trên yết hầu gần như là không hề do dự một chút nào mà muốn cắt nó.
Trong nháy mắt người đàn ông trở lên kinh ngạc đến nỗi không có gì che giấu được, anh ta vô thức muốn hét lên một tiếng, ngăn cản động tác trên tay của Lương Hạnh: “Tôi không muốn mạng của cô!”
“Người chân chính nên đền mạng chính là Lương Thiệu Khôn, là ông ta đã lừa gạt mẹ của tôi phải đền tội, nhưng mà bây giờ tôi muốn ông ta còn sống, muốn cô cũng phải sống, tôi muốn để cho cả đời này các người đều sống trong hối hận đến tận cùng”
Nói xong bàn tay to lớn của anh ta chậm rãi di chuyển về cái cổ của đứa bé, anh ta cố gắng làm cho động tác này trở nên vô cùng chậm chạp, kiên định mà tự tin chờ đợi cảnh tượng trong mong đợi của mình.
Quả nhiên là người phụ nữ sụp đổ nâng dao lên xông về phía anh ta.
Nhìn thấy giờ phút này lại không tránh né, thậm chí còn di chuyển đứa bé sang bên cạnh, lộ ra lồng ngực rắn chắc của mình.
Một giây sau, mùi máu tươi tràn ngập, đám người hoảng hốt, Lương Hạnh nhanh chóng đoạt lấy đứa bé từ trong tay của Mục Điệp, lúc này cô mới kịp quan tâm đến cảnh tượng trước mắt, bây giờ cô mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.