Cô có nói với lễ tân có người đến thì thông báo cho cô biết, nhưng mà không ngờ lại trùng hợp như thế.
Nhìn thoáng qua cô bé đang ngồi trên bồn cầu, cô nói: “Có mấy người đến?”
Triệu Mịch Thanh chắc sẽ không có trong đó đâu?
“Ba người.”
Ba người?
Cô cắn môi, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tiểu Lưu à, trong số bọn họ có người đàn ông trẻ tuổi vô cùng đẹp trai mặt lạnh lùng nào không? Mặc áo vest xám tối.”
Chắc là màu xám đi, lúc nãy khoảng cách quá xa, không thể xác định rõ là màu xám hay màu đen.
Bên kia trầm ngâm một giây, nhỏ giọng đáp lại: “Giám đốc Lương, tôi nhìn thử thì chắc là không có người cô mới tả đâu, ba người bọn họ không có ai đẹp trai hết.”
“...”
Lương Hạnh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: “Được, cô mời bọn họ lên đây trước đi.”
Cô cất điện thoại vào, lại đợi Xuyến Chi thêm vài phút, mới rửa ráy sạch sẽ rời đi.
“Có đói bụng không? Ăn cái này đi.”
Lúc đi ngang qua phòng trà, Lương Hạnh tiện tay cầm một bịch thức ăn vặt đưa cho bé, lúc này, chỗ thang máy đối diện có vài người đang đi đến.
“Công ty Long Đằng đúng không?” Cô đi qua, trong lòng đoán chắc không sai.
“Đúng vậy, xin chào, cô là giám đốc Lương đúng không?”
Lương Hạnh hào sảng đưa tay ra: “Xin chào mọi người, tôi là Lương Hạnh.”
Mọi người nhìn thấy Xuyến Chi, đều khách sáo cười cười: “Đây là con gái của cô sao? Thật đáng yêu.”
Lương Hạnh cũng không giải thích nhiều, chỉ cười ngại ngùng: “Xin lỗi, trong nhà không có ai trông nên tôi dẫn bé theo, bé rất ngoan, sẽ không làm ảnh hưởng công việc của tôi.”
“Không có gì, có gia đình mà, cũng không dễ dàng.” Mọi người cũng thông cảm gật đầu.
Không khách sáo quá nhiều, Lương Hạnh lập tức dẫn bọn họ đến phòng họp để bàn bạc về việc hợp tác.
Cô đã đi làm vài năm, ứng phó một số người cũng là chuyện dễ dàng.
Chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa.
Chuyện phía chủ nhà mời cơm đã là luật mọi người ngầm hiểu rồi.
“Thưa các vị, cũng đã trưa rồi, không bằng chúng ta đi xuống ăn cơm trước đi? Buổi chiều lại tiếp tục bàn bạc.”
Mọi người nhìn nhau, gật đầu: “Cũng được.”
Lương Hạnh hiểu nhanh, quay đầu dặn dò trợ lý ở phía sau: “Tiểu Trương, gọi điện thoại đặt một phòng trong nhà hàng đi, lát nữa chúng tôi sẽ sang đó.”
“Giám đốc Lương, không cần phiền phức như thế, hôm nay chúng tôi đi làm quen địa hình ở xung quanh, phát hiện ra một nhà hàng không tệ, hay là chúng tôi dẫn các cô qua đó nhé?” Một người bên Long Đằng cười cười, nói theo.
“Đúng đúng, dù sao sau này mọi người đều sẽ làm việc ở đây, giúp đỡ lần nhau mà.”
Lương Hạnh chần chừ một lúc rồi cười: “Được rồi, vậy mọi người xuống trước, tôi dọn dẹp một chút rồi lập tức sang đó.”
“Được.”
Chờ người bên kia đi hết rồi, trợ lý Tiểu Trương nhìn Xuyến Chi, nhịn không được mở miệng: “Chị Hạnh, chị cũng phải đi sao?’
Lương Hạnh thở dài: “Đã nói đến mức này rồi, nếu tôi không đi thì có vẻ rất thất lễ đúng không?”
“Nhưng mà chị còn dẫn theo em bé... Hay là để ai đó trong bộ phận bọn mình chăm bé giúp chị một lúc được không?” Cậu ta cười hì hì.
Lương Hạnh xoa đầu Xuyến Chi, lắc đầu: “Trừ ba của bé ra, bây giờ bé cũng chỉ dính mỗi mình tôi.”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn cậu ta, cong môi cười: “Tôi thấy cậu trẻ tuổi sức khỏe dồi dào, nếu như thật sự quan tâm tôi, lát nữa uống giúp tôi vài ly rượu đi.”
Họ cũng không biết cô đang mang thai, trường hợp thế này cô cũng không tìm ra lý do để không uống rượu.
Tiểu Trương lập tức nghiêm túc, nở nụ cười tiêu chuẩn, trịnh trọng nói: “Được rồi, chị Hạnh, chị cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
“...”