Chương 462
Cô mân mím môi, thuận theo đem ly nước uống vào.
Cuộc sống bình thản ấm áp như vậy đã kéo dài một tuần. Mỗi sáng sớm tỉnh dậy, khuya về nhà, Lương Hạnh đều cảm thấy cuộc sống ôn hòa như vậy có phải quá không chân thật, tắt cả những khung cảnh đã trải qua đều như được phủ lên lớp hiệu ứng phù phiếm, cô vô cùng lo sợ, luôn không dám tin tưởng.
“Anh thấy bộ mỹ phẩm dưỡng da của em đã dùng hết rồi, nên mua một bộ mới, ở trong ngăn kéo.” Dặn dò Lương Hạnh uống nước xong, anh lại múc một chén cháo đẩy tới trước mặt cô: “Da mặt em đã khô sắp tróc da rồi.”
Lương Hạnh vừa đưa một muỗng cháo đến bên miệng, nghe vậy theo bản năng sờ sờ da mặt: “Thế sao?”
Cô có chút ngượng ngùng, tránh ánh mắt của Triệu Mịch Thanh. Sau khi ăn xong cháo một đường chạy chậm trở về phòng ngủ, mở ngăn kéo bàn trang điểm, mới phát hiện bên trong không chỉ có mỹ phẩm dưỡng da mới, còn có các loại đồ trang điểm, được đánh dấu thật chỉnh tề, chát đầy trên dưới hết mấy ngăn kéo.
Người đàn ông dựa ở cạnh cửa, hai tay nhàn nhã đút trong túi, thân thể nửa dựa vào cửa phòng: “Nghe nói, muốn lấy lòng vợ vui vẻ, mua đồ là biện pháp không bao giờ sai.”
Vừa bóc vỏ mỹ phẩm dưỡng da, vừa nghe giọng trầm thấp lười biếng của Triệu Mịch Thanh truyền tới bên tai, Lương Hạnh bắt giác quay đầu nghiêng đầu quan sát anh: “Nghe nói, nghe ai nói?”
Cô nghĩ, còn có thể là ai chứ, lại quay mặt qua chỗ khác, soi gương vỗ nước dưỡng ẩm lên mặt: “Nghe anh em tốt đó của anh nói? Đến bây giờ anh còn nghe lý luận tán gái của anh ta, cũng không sợ lật thuyền.”
“Không thể nào.” Triệu Mịch Thanh nhún nhún vai, đi tới trước mặt cô: “Khi anh tính tiền, nhân viên cửa hàng còn ở sau lưng khen anh nữa.”
“Tính tiền?” Lương Hạnh chợt dừng một chút, động tác xoa mặt chợt cũng dừng lại: “Anh dùng cái gì thanh toán?”
“Thẻ em đưa anh.” Người đàn ông biết điều đáp lại, hết sức thản nhiên, lại híp mắt: “Chồng em bây giờ không có tiền.”
Lương Hạnh hé miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết ứng đối thế nào.
Người phụ trách Long Đằng Triệu Mịch Thanh dĩ vãng ngồi tít trên cao, tư thái vốn là mắt nhìn xuống mọi người, trong sớm chiều biến thành người đàn ông nhàn tản ở nhà giặt quần áo nấu cơm, không có việc gì thì đi dạo siêu thị đi dạo trung tâm thương mại. Lương Hạnh khó mà suy đoán tâm cảnh bây giờ của anh, nhưng biết nhất định là không dễ chịu.
Mặc dù cô thích trạng thái như vậy, nhưng nội tâm vô cùng hiểu rõ, đây không phải là cuộc sống Triệu Mịch Thanh mong muốn.
Thấy cô đột nhiên sa sút, Triệu Mịch Thanh giơ nắm đắm đến gần bên miệng, ho nhẹ hai tiếng: “Tức giận rồi?”
Lương Hạnh bừng tỉnh tỉnh hồn lại, sợ anh suy nghĩ nhiều, nên cười cười, lại tức giận liếc anh một cái: “Máy cách đó của Cố Thời đều là dùng để dỗ phụ nữ, không phải dùng đề dỗ vợ. Anh bớt học anh ấy lại, đến lúc đó học được sẽ dùng trên người phụ nữ khác.”
Cô giả bộ tức giận, chuyển đề tài.
Triệu Mịch Thanh cong môi mỏng, lời tới đây đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Tên kia đã bớt lo không ít, cho anh ta thêm chút thời gian.”
“Bớt lo?” Lương Hạnh soi gương trang điểm nhẹ: “Anh chỉ là phương diện nào? Hai ngày trước em còn nghe Cung Kì nói, gặp anh ta đánh nhau với người ta ở quán bar vì một người phụ nữ, nếu không phải là bị cô ấy cản lại, thế nào cũng lại được vào bệnh viện một chuyến.”
Nghe cô nói như vậy, người đàn ông ngồi bên cạnh giả bộ vô tội: “Vậy sao?”
Sau đó nhanh chóng đứng dậy ra cửa, ở lối ra vào sửa sang lại áo khoác và giày cô cần dùng, nói: “Vợ, nên đi làm rồi.”
Lương Hạnh bắt đắc dĩ lắc đầu một cái, từ trên kệ áo lấy túi đeo lên, đứng dậy ra cửa.
Khoảng thời gian này, chuyện của công ty có Cung Kì hỗ trợ chú ý, cô tự nhiên cũng thoải mái hơn rất nhiều, sếp Quý biết nhà cô gặp biến cố, cũng không làm khó cô cái gì, có chuyện cũng đều trực tiếp thông báo cho Cung Ki, để cô ta thay mặt truyền đạt.
Nhưng Lương Hạnh cũng chưa cho bản thân quá nhiều thời gian đau khổ, cô làm việc càng cố gắng nghiêm túc hơn trước kia, khi ở công ty vẫn khi cần nghiêm túc thì nghiêm túc, nên cười cũng cười, có người ở sau lưng nghị luận, nói cô giống như người máy.