Cũng không biết Lương Hạnh mang thai, Tiểu Trương và Mục Điệp cứ dựa vào sở thích của mình gọi một bàn đồ ăn.
Lương Hạnh nhìn trước mắt có mặn có chay nhưng thiên về món ăn mặn cay lặng lẽ nuốt nước miếng.
Sau khi mang thai, cô đã nhịn rất lâu chưa từng ăn thức ăn như này rồi, không phải cô không thích, mà là vì đứa bé, cô gần như khống chế dinh dưỡng rất nghiêm khắc.
Bây giờ, bàn thức ăn này hoàn toàn kích thích cô.
"Chị Hạnh, lát nữa cũng không lái xe, chị có uống rượu không?" Mặc dù Mục Điệp và cô không ở chung với nhau lâu, sau khi biết rõ tính tình của cô, có gan hơn mấy cấp dưới khác nhiều, còn có thể phóng khoáng nói đùa với cô.
Lương Hạnh lắc đầu: "Lát nữa tôi trở về còn phải chuẩn bị công việc ngày mai, hai người uống đi."
Nói xong, cô cầm đũa, không chờ được bắt đầu ăn, mặc dù đã sắp chảy nước miếng, nhưng bên ngoài vẫn che dấu vô cùng tốt.
Tiểu Trương cũng cười nói: "Vậy chị Hạnh chị ăn nhiều chút."
Mục Điệp gọi một chai rượu vang, cạn chén với Tiểu Trương.
Mặc dù động tác cũng xem như là ưu nhã, nhưng cô lại gần như không ngừng gắp thức ăn ăn, cũng làm Mục Điệp chú ý.
"Chị Hạnh, thức ăn ở đây rất hợp khẩu vị của chị sao?"
Lương Hạnh ăn quá tập trung, bị lời của cậu ta làm hoảng sợ, giật mình tỉnh lại, để đũa xuống, cúi đầu uống nước che dấu một chút, cười khan nói: "Có thể ngồi máy bay quá lâu, đói rồi, nhưng mà, hương vị cũng không tệ."
Cái gọi là không tệ, quả thật là kích thích, vị cay ê ẩm, cô đã hoài niệm lâu rồi.
Mục Điệp cong cong môi, đẩy đĩa thịt trước mặt mình đến trước mặt cô: "Vậy chị ăn nhiều một chút, không đủ lại gọi."
Không đủ lại gọi?
Lương Hạnh nghe vậy, ánh mắt quái dị quét một vòng, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng ngắc lại: "Không cần gọi nữa, tôi ăn cũng gần xong rồi, hai người các cậu ăn nhiều một chút, bằng không lát nữa lại thừa."
Đồng thời trong lòng mạnh mẽ khinh thường chính mình, sao có thể ăn quên mình như vậy? Trước ăn cơm với Mục Điệp, cô còn chuyên chọn món nhẹ, tuyên bố muốn giảm béo, vậy sẽ không phải sẽ đánh vào mặt mình sao? Đứa nhỏ kia thông minh như vậy, cô cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ nhìn ra được gì đó.
Sợ bọn họ lại nói cái gì, cô rút giấy ăn ra lau miệng, đứng lên nói: "Hai người ăn trước đi, tôi đi toilet một chút."
Chỉ là cô không biết sau khi rời khỏi, hai người cấp dưới kia lại nghị luận.
Tiểu Trương cười cười, không quan tâm vừa ăn vừa nói: "Chị Hạnh nhà chúng ta gần đây ăn không tệ, hai tháng này, tôi cảm thấy chị ấy béo lên không ít."
Mục Điệp: "..."
Cậu ta rất muốn nói một câu, quân tử có cái nhìn như nhau, nhưng đến bên miệng lại đổi thành: "Chị ấy trước kia rất gầy?"
Tiểu Trương biết cậu ta vừa tới công ty không lâu, nhấp ngụm rượu, gật đầu, có chút đắc ý khoe khoang với anh ta: " Chị Hạnh của chúng ta, chính là người đẹp nổi danh toàn bộ công ty, muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, nghiệp vụ cũng ưu tú nhất, còn đối tốt với cấp dưới như chúng ta."
Nói xong, anh ta lại giả vờ tiếc nuối lắc đầu: "Đáng tiếc, tôi tới công ty quá muộn, người ta đã kết hôn rồi."
Mục Điệp vỗ một cái bờ vai của hắn, cười nhạo nói: "Thôi đi, như anh còn muốn mơ tưởng đến chị ấy. Nhưng mà, chị ấy chỉ lớn hơn chúng ta ba tuổi mà thôi, kết hôn cũng quá sớm, cậu gặp anh nhà chị ấy chưa?"
Tiểu Trương sững sờ, suy nghĩ hai giây, lắc đầu: "Đúng là không có. Tôi đến công ty hai năm rồi, đi theo làm trợ lý bên người chị ấy cũng đã hơn một năm, cho đến bây giờ chưa từng gặp qua chồng chị ấy, dường như cũng không đến công ty tìm chị ấy, chỉ là ngẫu nhiên nghe chị ấy nhận mấy cuộc điện thoại riêng, nhưng thái độ của chị ấy rất nhạt không giống như là với chồng..."
"Hơn nữa..." Chần chờ mấy giây, anh lại nhìn đường về phía nhà vệ sinh, chuyển mắt nhỏ giọng nói với Mục Điệp: "Hơn nữa gần đây trong công ty cũng có lời đồn chị ấy đã ly hôn, tôi cũng không chắc chắn. Phụ nữ ưu tú như chị Hạnh vậy, thật sự không biết sẽ thích tuýp đàn ông nào."
"Ly hôn..." Ánh mắt Mục Điệp lóe lên một cái, trầm thấp nỉ non, không biết nói cho ai nghe.
Sau khi ăn xong, ba người cùng nhau trở về khách sạn rồi tự trở về phòng.
Lương Hạnh rửa mặt, mặc đồ ngủ ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường ôm laptop làm việc.
Không biết bao lâu, ngoài cửa đột nhiên có tiếng đập cửa.
Cô ngơ ngác một chút, xuống giường đi đến cửa nhìn qua mắt mèo, thấy là Mục Điệp, trở về phòng khoác một chiếc áo khoác ngoài rồi mới mở cửa.
"Cậu tìm tôi có việc?"
"Bây giờ chị có rảnh không? Tôi có mấy vấn đề công việc cần hỏi chị."
Lương Hạnh nhìn thấy trong lồng ngực của cậu ta còn ôm laptop, cười gật đầu đầu, tránh người ra: "Vào đi."
"Cậu ngồi trước đi, để tôi đi lấy nước."
Bưng hai chén nước ra, Mục Điệp ngồi trên sofa đã mở máy tính.
"Vấn đề gì." Lương Hạnh ngồi bên cạnh cậu ta, ánh mắt rơi vào máy tính.
Mục Điệp đổi hướng màn hình sang phía cô, chỉ chỉ: "Mấy cái này, số lượng vẫn luôn không đúng, không biết chỗ nào có vấn đề."
"Ừ, tôi xem một chút." Lương Hạnh cúi đầu, ngón tay gõ phím, nghiêm túc kiểm tra cho anh ta.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Mục Điệp ngồi bên cạnh bưng cốc nước, ánh mắt nhìn như là nhìn màn hình laptop, nhưng dư quang trong mắt lại hoàn toàn đặt trên người phụ nữ kiều mỵ trước mặt.
Quần áo ngủ rất dày, bên ngoài còn khoác áo khoác, dáng ngoài hoàn toàn không nhìn ra được, nhưng ngón tay tinh xảo nho nhỏ, cùng với khuôn mặt trắng nõn khéo léo cũng đủ đẹp mắt rồi.
Trên mặt không chút gợn sóng, anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, dùng giọng điệu không quan tâm, nói: "Chị Hạnh, gần đây tôi nghe người trong công ty nói, chị ly hôn rồi."
Ngón tay Lương Hạnh gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt trả lời hai chữ: "Đúng thế."
Cô vốn không quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ là có người hỏi, cô cũng không muốn giấu không thừa nhận.
"Tại sao vậy?" Cậu ta nháy mắt, rất ngạc nhiên lại có mấy phần vô tội hỏi: "Chị ưu tú như vậy, lại là người phụ nữ tốt tính, vẫn còn đàn ông không thích chị sao?"
Lương Hạnh không ngừng tay thuận miệng nói: "Cậu là đàn ông, nếu như bày trước mặt cậu hai người phụ nữ, một người vĩ đại, một người là người cậu thích, cậu sẽ chọn người nào?"
"Tôi..." Mục Điệp hơi nghẹn.
Lương Hạnh chỉ cho cậu là một cậu em không hiểu chuyện tình cảm, kéo môi cười cười: "Chuyện tình cảm từ trước đến nay không thể nào dùng ý thức khách quan để phán đoán, tôi có ưu tú hay không đối với người đàn ông mà nói, không quá ảnh hưởng, cho nên, ly hôn cũng không đánh giá từ bên ngoài, ai đúng ai sai, nguyên nhân trong đó, chỉ có bản thân mới có thể hiểu được."
Mục Điệp nhíu nhíu mày, dường như rất rối rắm, sau đó không hiểu nói: "Vậy ý của chị là, anh ta không thích chị? Chẳng lẽ anh ta ngoại tình rồi? Nếu như anh ta thích chị, chị lại ưu tú như vậy, sao anh ta có thể nguyện ý ly hôn chứ?"
"..."
Động tác tay của Lương Hạnh cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta, bất đắc dĩ giải thích: "Anh ta không ngoại tình, ở với nhau cảm thấy không hợp đương nhiên ly hôn, so với phí thời gian cả đời, không bằng chết sớm siêu sinh sớm, kỳ lạ sao? Ai, đứa nhỏ ngây thơ, tôi cảm thấy cậu vẫn là nên ra ngoài tìm con gái học hỏi kinh nghiệm đi."