Mục lục
Triền Miên Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 261 KHÁM THAI

Nhắm mắt lại, không thể nhìn thêm nữa.

Anh lặng lẽ xoay người lại.

Nghe thấy lời cuối cùng của mẹ Triệu, Phó Tuyết Thảo cũng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ này còn nhẫn tâm hơn cô ta, không hổ là người phụ nữ quản việc nhà bao nhiêu năm như thế.

Thở dài điềm đạm, tay vẫn che mặt, nói: “Bác gái, bác cũng đừng giận quá, anh Thanh cũng là vì đứa nhỏ, không thể coi là coi trọng cô ta như thế…”

Mẹ Triệu không nói gì, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô ta khiến cô ta không khỏi ngậm miệng lại.

Dường như đã nhìn thấu cô ta, cười lạnh: “Cô cũng là loại giỏi giả vờ, tiếc là không quá thông minh, căn bản không phải là đối thủ của Lương Hạnh.”

Lòng Phó Tuyết Thảo nặng trịch, sắc mặt nhợt đi, nhếch khóe miệng, cười rất khó coi: “Bác… Vì sao bác lại nói như thế?”

Mẹ Triệu kéo kín cổ áo, trên gương mặt bảo dưỡng rất tốt gần như không lộ rõ nếp nhăn, dựa vào sofa.

Có thể một mình bồi dưỡng ra đứa con như Triệu Mịch Thanh, bà tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, Phó Tuyết Thảo không khỏi cắn môi.

Hiểu ra bản thân ăn nói nửa vời trước mặt bà thật sự là ngu ngốc tới nhường nào.

“Chắc là tôi đã nói với cô rồi, Lương Hạnh đừng hòng bước vào nhà chúng tôi, nhưng đứa nhỏ trong bụng cô ta cũng không thể mất.” Giọng lạnh đi: “Hôm nay cô muốn hại cả hai đứa?”

Phó Tuyết Thảo há miệng, nhưng không dám phủ nhận.

Mẹ Triệu thu lại vẻ sắc bén của mình, tao nhã bê cốc nước lên.

“Được rồi, tôi biết cô cũng quá sốt ruột nên mới thế, trong lòng vẫn để ý tới Mịch Thanh.” Giọng điệu nhẹ nhàng hơn, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Lúc này Phó Tuyết Thảo mới ngước mắt nhìn bà.

“Đúng thế, bác không biết lúc đó Lương Hạnh không coi ai ra gì như nào đâu, con chỉ nói cô ta vài câu, mà liền đi tới tát con một cái, con… ba mẹ con còn chưa từng đánh con…” Nói rồi lại bật khóc.

Thấy cô ta như này, mẹ Triệu không khỏi thấy phiền phức bực bội, vốn tưởng là có thể thông minh hơn, có thể loại bỏ hình bóng của Lương Hạnh trong lòng con trai mình, cho dù cưới vào nhà họ Triệu cũng không phải là không thể.

Nhưng không ngờ, ngoài việc gây rắc rối thì chả được cái tích sự gì.

“Được rồi, khóc lóc thút thít ra cái thể thống gì! Ngày mai đi Nam Thành một chuyến với tôi, đi thăm Lương Hạnh.”

Phó Tuyết Thảo không khỏi sững sờ, thấy mẹ Triệu không giống như nói đùa, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

“Thăm cô ta?”

Mẹ Triệu liếc nhìn cô ta, lập tức nhìn thấu tâm tư của cô ta, cười lạnh: “Dù sao cũng mang thai đứa nhỏ của nhà họ Triệu chúng tôi, có vài lời vẫn nên nói rõ trước thì hơn.”

Lương Hạnh gần như cả đêm không ngủ, đứa nhỏ cũng luôn lộn đi lộn lại trong bụng, dường như cảm nhận được sự bất an của mẹ.

Sáng sớm vừa ngủ dậy, mẹ Lương đã thấy cô sắc mặt tiều tụy, quầng mắt thâm đi, không khỏi lo lắng.

“Con và Mịch Thanh lại cãi nhau sao?”

Lương Hạnh thấy mẹ nhìn sắc mặt của mình, cũng đau lòng theo, không nỡ khiến bà phiền muộn, nói: “Không có, tối qua đứa nhỏ rất không ngoan, không để cho con ngủ.”

Ba Lương đang đọc báo cũng ngẩng đầu lên, hỏi: “Bao lâu rồi con chưa đi khám thai?”

Nhắc thế mới nhớ, đã qua một tuần so với lịch hẹn rồi.

“Vậy hôm nay đi nhanh đi, lát nữa gọi điện thoại cho Mịch Thanh, bảo nó đi cùng con.” mẹ Lương không nghĩ gì nhiều.

Mặt Lương Hạnh không có biểu cảm gì, vẻ mặt thản nhiên: “Không cần đâu, gần đây công ty của anh ấy khá bận, tự con đi là được.”

Giọng điệu của mẹ Lương lập tức không tốt lắm: “Có bận hơn nữa, lúc này vẫn nên bớt chút thời gian chứ, con ruột của mình còn không bằng công việc sao?”

Quấy bát cháo trước mặt, cảm thấy nhạt nhẽo không có vị gì.

Ngực tức nghẹn, thầm nghĩ, đứa con càng quan trọng với anh thì càng không cho anh đi.

Nhưng khóe mắt lại không khỏi cay cay, bản thân đang làm gì đây? Trừng phạt anh hay trừng phạt đứa nhỏ?

Bản thân yêu anh, thế nên trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Anh không yêu mình, nên tất cả mọi thứ đều lý trí như vậy.

Cúi đầu cười khổ, không khỏi tự hỏi mình, Lương Hạnh, đã lâu như thế rồi, lúc nào mày mới có thể buông tay?

Thấy cảm xúc của cô khác lạ, ba Lương khẽ huých mẹ Lương dưới gầm bàn, để bà đừng nói nữa.

Mẹ Lương nghĩ một lát, đứng dậy, đi vào bếp gọi điện thoại cho Triệu Mịch Thanh.

Sau bữa ăn, Lương Hạnh đang định ra khỏi nhà, mẹ Lương thấy Triệu Mịch Thanh vẫn chưa tới, liền gọi cô lại.

“Mẹ đã gọi cho Mịch Thanh rồi, con chờ nó đi, sắp tới rồi.”

Người Lương Hạnh liền cứng lại, nhíu chặt mày: “Mẹ bảo anh ấy không cần đến nữa, con đã đi rồi.”

Nói xong liền cầm túi đi xuống tầng.

Mẹ Lương há miệng, nhưng không ngăn cản.

Vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy chiếc xe tối qua Nghiêm Minh lái đỗ ngay ở ngoài, lửa giận đè nén trong lòng lập tức bùng cháy, bước nhanh ra ngoài, gõ lên cửa sổ ghế lái, ánh mắt đầy tức giận, định phát tiết một phen.

Nhưng cửa hạ xuống, vậy mà lại là khuôn mặt bình thản của anh.

Mặt mày tức giận lập tức sững sờ, có chút kỳ lạ.

Anh thấy cô ngây ngốc như thế, làn da trắng nõn không chút tỳ vết, mang theo chút lười nhác vào buổi sớm, vậy mà lại cực kỳ đáng yêu.

Không khỏi nhếch môi cười.

Thấy anh tự dưng nở nụ cười, Lương Hạnh cắn răng nói: “Không cần Nghiêm Minh nữa, tự mình đến canh, anh thật sự là rảnh lắm.”

Anh chớp mắt, nhướn mày: “Mẹ nói hôm nay đi khám thai, đương nhiên tôi phải đi theo, Nghiêm Minh không thể thay tôi chăm sóc em được.”

Cô không khỏi cười lạnh: “Nghiêm Minh không thể, anh chưa chắc đã có thể.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Triệu Mịch Thanh mở cửa xe kéo cô lại, nhíu mày: “Rốt cuộc em đang giận dỗi cái gì? Cảm thấy tôi làm không tốt thì cứ nói thẳng, tôi sẽ khiến em hài lòng.”

Cô từ từ quay người lại, liếc mắt nhìn cổ tay bị giữ lấy, nhìn thẳng vào anh: “Tối qua anh gọi điện thoại cho ai?”

Môi anh không hề động đậy, sắc mặt thay đổi.

Lương Hạnh cười, khẽ nói: “Bàn về đứa nhỏ mà không cần người mẹ như tôi ở đó sao? Hay là các người cảm thấy có thể tự mình quyết định và xử lý?”

“Tôi không hề quyết định gì cả, chuyện có liên quan đến đứa nhỏ, tôi sẽ bàn bạc với em.” Anh giải thích.

Lời tối qua đã bị cô nghe thấy, gây ra hiểu lầm.

Vì đứa con của mình mà người mẹ có thể làm ra bất kỳ chuyện gì, anh không hề nghi ngờ điều này, muốn giải thích, nhưng rõ ràng cô không tin.

Lương Hạnh hất tay anh ra, cố tỏ vẻ ung dung, nhướn mày: “Được, bây giờ chúng ta bàn bạc, nói đi, định làm gì với chúng nó?”

Anh nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, cố bình tĩnh nhìn cô.

Một chiếc xe Audi màu đen đi tới, dừng lại bên cạnh hai người bọn họ.

Mẹ Triệu bước xuống khỏi xe, người phụ nữ trời sinh cao quý xuất hiện trước mặt Lương Hạnh, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn hai người, rồi dừng lại một lúc lâu ở bụng cô.

Sắc mặt Lương Hạnh hơi thay đổi, nhưng cũng chỉ hơi thay đổi mà thôi, tiếp đó liền thấy Phó Tuyết Thảo bước xuống từ ghế lái.

Vết bàn tay tối qua vẫn thấy rõ, cô không khỏi cười lạnh.

Ánh mắt của anh lạnh đi, liếc nhìn Phó Tuyết Thảo, rồi quay sang nhìn mẹ Triệu.

“Sao mẹ tới Nam Thành mà không nói với con một tiếng?”

Mẹ Triệu khẽ hừ một tiếng, quát: “Mẹ nói thì con sẽ để mẹ tới sao?” Ngừng một lát, dịu giọng lại: “Mẹ đến không có chuyện gì khác, chỉ là thăm Lương Hạnh một lát, dù sao mang thai cũng vất vả.”

Phó Tuyết Thảo đi tới gần, khoác cánh tay mẹ Triệu, dáng vẻ rất thân mật, cười nói: “Lương Hạnh, bác gái luôn nhớ cô đó, lâu như thế rồi mà cô cũng không tới thăm bác, chúng tôi chỉ đành tự mình tới thôi.”

Lương Hạnh cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ta, liếc nhìn vài lần, mãi cho tới khi cô ta bị nhìn mãi mà tức giận: “Bác gái tới mà cô cũng không chào hỏi? Nhìn tôi chằm chằm làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK