Nếu vừa rồi bọn họ vốn chỉ cảm thấy 4 chữ Libor quản gia có chút quen thuộc, thì hiện tại gặp được người thực Libor quản gia, mọi người không thể nào cảm thấy bốn chữ quen thuộc Libor quản gia là có thể miêu tả hết.
Đại danh Libor ở đại viện quân khu cũng là tiếng tăm lừng lẫy!
Dù sao, Libor chính là đại quan gia bên người Hạ nguyên soái, từ khi Hạ nguyên soái bắt đầu xuất hiện trước mắt mọi người, từ khi Hạ nguyên soái còn chưa phải là nguyên soái, Libor quản gia đã đi theo xuất hiện bên cạnh Hạ nguyên soái trong tầm mắt của mọi người, ông tuyệt đối là tâm phúc của Hạ nguyên soái.
Nếu như ngươi muốn tìm Hạ nguyên soái giúp ngươi làm việc gì đó thì không bằng trực tiếp tìm Libor quản gia, chỉ cần Libor quản gia đồng ý, Hạ nguyên soái trăm phần trăm sẽ đồng ý. Hơn nữa, Libor quản gia lại là chiến sĩ cơ giáp cấp 6, tuyệt đối là người xuất sắc trong đội ngũ chiến sĩ cơ giáp.
Phải biết rằng chiến sĩ cơ giáp chia làm 10 cấp, trước cấp 5 thì sự thăng cấp đối với chiến sĩ cơ giáp mà nói vẫn tương đối dễ dàng, nhưng từ cấp 5 và thứ 6 trở đi thì nó chính là một đường ranh giới rất lớn, đừng nhìn cấp 5 và 6 chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng chiến sĩ cơ giáp cấp 6 hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại chiến sĩ cơ giáp kém một bậc.
Hơn nữa, cấp bậc chiến sĩ cơ giáp càng cao, mỗi một cấp thăng lên đều rất khó khăn, đến này cơ giáp chiến sĩ cấp bậc cao nhất của thứ nguyên tinh tế cũng chỉ là cấp 7 mà thôi, cũng chính là hai người Hạ nguyên soái và Lăng nguyên soái, tuổi còn trẻ mới mấy chục tuổi đầu đã đạt tới cấp 7, có thể nói là thiên tài, cũng chính vì điều này hai người làm thống soái tối cao Liên bang mới không bị người khác phản đối.
Will vừa thấy người tới là Libor quản gia, sắc mặt lập tức xấu đi, vốn dĩ sắc mặt của lão đã khó coi, lúc này bộ mặt lại biểu tình vặn vẹo phỏng chừng làm người khác thấy cũng muốn ba ngày không nuốt nổi cơm.
Mọi người nhìn Libor quản gia vẫn thực khiếp sợ.
Bọn họ còn nhớ rõ Libor quản gia vừa mới nói gì?
Ai dám giáo huấn tiểu thiếu gia nhà ông?
Nhưng mà, có thể được Libor quản gia gọi là tiểu thiếu gia cũng chỉ có con trai của Hạ nguyên soái, tên kia là phế vật nổi tiếng liên bang mà!
Mọi người biểu tình trên mặt khác nhau, sắc mặt biến đổi đủ mọi màu sắc, ánh mắt khiếp sợ nhìn Hạ Thiên Tịch và Libor quản gia. Mà lúc này mỗi tiếng nói hay hành động của Libor quản gia đều thừa nhận thân phận của Hạ Thiên Tịch. Libor không để ý tới sắc mặt khác nhau của mọi người, đầu tiên là đi tới bên cạnh Hạ Thiên Tịch, cung kính hành lễ với Hạ Thiên Tịch: "Tiểu thiếu gia, thỉnh ngài đi về dùng cơm trước, nơi này để ta xử lý là được."
Một câu nói của Libor quản gia liền công khai thân phận của Hạ Thiên Tịch trước mặt mọi người.
Mọi người lập tức khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, chớp mắt nhìn Hạ Thiên Tịch quả thực không biết nên dùng biểu tình nào đối mặt mới tốt. Hạ nguyên soái có đứa con tên là Hạ Thiên Tịch, nhưng y là một tên phế vật nổi tiếng toàn bộ thứ nguyên tinh tế, đây là điều mọi người đều biết.
Nhưng thiếu niên khiến mọi người đại đại khiếp sợ trước mắt này cư nhiên được Libor quản gia gọi là thiếu gia, mọi người đều tỏ vẻ nghiêm trọng hoài nghi, Libor quản gia có phải gọi sai người rồi hay không?
Không để ý tới ánh mắt khiếp sợ không thôi của mọi người, Hạ Thiên Tịch gật gật đầu nói: "Làm phiền Libor quản gia." Sau đó liền rời đi, náo loạn lâu như vậy, lập tức đã qua giờ cơm sáng, bụng Hạ Thiên Tịch đã phát ra kháng nghị nghiêm trọng.
Mà Libor quản gia sau khi Hạ Thiên Tịch rời đi, ánh mắt không gợn sóng nhìn qua mọi người ở đây một cái, ánh mắt uy hiếp mười phần làm mọi người lập tức khiếp sợ hoàn hồn, chỉ thấy Libor quản gia nhàn nhạt nhìn Will, lời nói phát ra lại mười phần nghiêm khắc: "Không biết Will quản gia muốn giáo huấn tiểu thiếu gia nhà ta như thế nào đây?"
Khí thế cường đại của Libor quản gia trong nháy mắt toàn bộ phát ra.
Vốn dĩ Libor quản gia cũng là một người vô cùng bao che khuyết điểm, chẳng qua trước kia Hạ Thiên Tịch không biết tự mình cố gắng, mà hiện tại Hạ Thiên Tịch lại thực phấn đấu, cư nhiên có thể thông qua khảo hạch của trường quân đội số 1, chỉ là một mặt này cũng đủ để chứng minh tài năng của tiểu thiếu gia nhà ông.
Mà lúc này, Libor quản gia cũng là cố ý muốn cho Hạ Thiên Tịch dương danh đại viện quân khu, cho nên ông mới xuất hiện cao điệu (nổi bật), cung kính gọi Hạ Thiên Tịch là tiểu thiếu gia như vậy, để cho mọi người biết, tiểu thiếu gia nhà ông đã không còn là phế vật trước kia, hiện ại tiểu thiếu gia là nhân vật để người khác nhìn vào cần phải tôn kính.
Mà Libor quản gia cao điệu xuất hiện cũng nổi lên tác dụng rất lớn, có thể nói là một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng!
Hạ Thiên Tịch phế vật là danh xưng nổi tiếng, đây là điều toàn bộ mọi người ở đại viện quân khu đều biết, trước kia Hạ Thiên Tịch tuyệt đối không dám trắng trợn táo bạo xuất hiện ở đại viện quân khu, bởi vì người ở đây cho dù có người không thể điều khiển cơ giáp nhưng thể thuật cũng thực tốt, chỗ nào giống Hạ Thiên Tịch là con gà luộc còn chưa tính, thân là một người nam nhân lại sinh ra môi hồng răng trắng, tinh xảo tuyệt luân, này quả thực chính là sỉ nhục của nam nhân.
Cho dù Hạ Thiên Tịch thân là con trai của Hạ nguyên soái, bọn họ cũng thường xuyên cười nhạo trêu cợt, lời nói châm chọc lạnh nhạt, cho nên Hạ Thiên Tịch căn bản không dám xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đều đi tìm một đám hồ bằng cẩu hữu bất tài con nhà giàu hỗn chung.
Hiện tại, Liber quản gia đột nhiên nói người kia chính là Hạ Thiên Tịch.
Mọi người chỉ cảm thấy mắt của mình sắp mù rồi.
Một mỹ thiếu niên sặc sỡ lóa mắt, sức bật cường hãn, thủ đoạn tàn nhẫn hung tàn cư nhiên là Hạ Thiên Tịch?
Nga ―― thượng đế, cho một tia sét trực tiếp bổ mắt chó của bọn đi!
Hạ Thiên Tịch đã rời đi cũng không biết Libor quản gia vì y làm những việc này, về tới nhà Hạ Thiên Tịch trước đi về phòng tắm gội, đem mồ hôi dính dớp trên người rửa trôi đi hết, lại thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi tới đại sảnh bắt đầu dùng cơm.
Bàn cơm trong đại sảnh chỉ bày một bộ chén đũa của y, Hạ Thanh đã ăn xong hơn nữa đi xử lý công vụ, Hạ Thiên Tịch còn chưa ăn xong, Libor quản gia đã trở lại, nhưng y cũng không dò hỏi Libor quản gia xử lý chuyện này như thế nào.
Hạ Thiên Tịch ăn cơm xong cũng không có chuyện gì làm, liền tự nhốt mình trong phòng chuẩn bị tu luyện ma pháp, y rất muốn luyện đan, đáng tiếc cấp bậc ma pháp của y còn chưa đủ, hiện tại chưa thể luyện đan, trước mắt chỉ có thể nhanh chóng tu luyện ma pháp.
Nhưng trước tiên Hạ Thiên Tịch lấy ra trong không gian một quả trứng ma thú.
Đây là trứng ma thú lần trước hệ thống khen thưởng, mấy hôm trước vẫn luôn bận rộn khiến y quên mất quả trứng ma thú này, vừa đúng lúc này có thời gian, y cũng có thể nghiên cứu kỹ càng quả trứng ma thú này.
Trứng ma thú màu trắng, to bằng tầm quả táo, hình dạng trứng, vỏ màu trắng hơi hơi phiếm nhuận ánh quang.
Hạ Thiên Tịch biết, trứng ma thú ở thế giới ma pháp rất được hoan nghênh, vì một quả trứng sẽ ấp ra tiểu ma thú, như vậy chờ sau này tiểu ma thú thăng cấp lên cũng sẽ trở thành một trợ thủ cường đại.
Hơn nữa, ma thú khác với con người, chỉ cần ngươi từ lúc nó còn nhỏ liền thân cận nó, nuôi nó, ma thú sẽ rất ít phản bội ngươi.
"Không biết đây là quả trứng gì nhỉ?" Hạ Thiên Tịch nhìn quả trứng nhỏ nhỏ trong tay vui sướng, ở trong mắt y, ma thú chính là tiểu động vật, chỉ cần ngươi đối xử tử tế với nó, nó cũng sẽ thân cận với ngươi.
"Đây là Lục Dực Thiên Hổ." Tiểu Cửu xuất hiện trước mặt Hạ Thiên Tịc, đôi mắt đậu đen nhìn quả trứng nói.
"Lục Dực Thiên Hổ?" Hạ Thiên Tịch nhìn Tiểu Cửu hỏi lại.
Tiểu Cửu giải thích:"Ở thế giới ma pháp, ma thútổng cộng chia làm mười cấp bậc, ma thú cấp 10 tương đương với chiến sĩ cơ giáp cấp 10 nhân loại các ngươi, mà Lục Dực Thiên Hổ lại là cao cấp ma thú, nó chỉ cần vừa sinh ra chính là ma thú cấp 3, khi nó tu luyện đến cấp 5, nó sẽ tiến hành lần tiến hóa đầu tiên, hai bả vai sinh ra hai cánh, khi tu vi của nó đạt tới nhập gia, nó sẽ tiến hành lần tiến hóa thứ 2, hai bả vai cũng sinh ra đôi cánh thứ 2, hơn nữa cũng có thể hóa thành người."
Lục Dực Thiên Hổ là một loại ma thú phi thường hi hữu, nghe đồn trên người nói chảy huyết mạch của thần thú Bạch Hổ, chỉ cần ngươi đối xử tử tế với nó, khi nó trưởng thành hoàn toàn sẽ trở thành đại trợ thủ của ngươi."
Hạ Thiên Tịch quả thực muốn chấn kinh rồi, quả trứng nhỏ bé trước mắt này cư nhiên danh tiếng lớn như vậy, chỉ nghe tên của nó, Lục Dực Thiên Hổ, nghĩ thôi đã thấy rất lợi hại.
Hạ Thiên Tịch vừa lòng gật gật đầu, bản thân có thể có một con ma thú để nuôi cũng không tồi.
Hơn nữa con Lục Dực Thiên Hổ này không giống với tiểu Cửu, tiểu Cửu là một bộ phận hệ thống sinh ra, hơn nữa cũng đã từng tính kế y, tuy hiện tại y và tiểu Cửu mặt ngoài là không có gì, nhưng Hạ Thiên Tịch tóm lại không quá tin tưởng tiểu Cửu, cũng phòng bị tiểu Cửu.
Nhưng con Lục Dực Thiên Hổ này hiện tại chỉ là một quả trứng, chờ nó phá trứng ra ngoài, cũng chỉ như một đứa trẻ mới sinh, Hạ Thiên Tịch căn bản là không cần phòng bị nó, hơn nữa nó trưởng thành cũng sẽ là một đại trợ lực cho y, điều này làm cho Hạ Thiên Tịch phi thường cao hứng.
"Như vậy khi nào nó sẽ phá trứng ra ngoài?" Hạ Thiên Tịch hận không thể để còn Lục Dực Thiên Hổ này lập tức phá trứng.
"Không biết." Tiểu Cửu thập phần không có trách nhiệm trả lời.
Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng, nhìn quả trứng trước mặt, sờ sờ cái mũi, được rồi! Trước mắt y vẫn nên tu luyện ma pháp đi!
Kiềm chế hứng thú của mình với Lục Dực Thiên Hổ, Hạ Thiên Tịch đem quả trứng oánh nhuận màu trắng này đặt trên tủ đầu giường, hơn nữa tìm một ít quần áo mềm mại làm một cái ổ thoải mái cho nó, Hạ Thiên Tịch mới bắt đầu tĩnh tâm khoanh chân xếp bằng ngồi trên đầu giường tu luyện ma pháp.
Tuy được nghỉ, nhưng Hạ Thiên Tịch như cũ không có lười biếng, sáng sớm mỗi ngày y đều sẽ ra ngoài rèn luyện, nhưng mỗi khi y đi ra ngoài đã xuất hiện mấy cái thanh niên vốn không thích dậy sớm, hơn nữa mấy người vừa thấy Hạ Thiên Tịch ánh mắt đều dị thường tỏa sáng, ánh mắt tràn đầy sùng bái, làm Hạ Thiên Tịch thấy một màn như vậy thực hết chỗ nói.
Thời gian dài, y cũng liền rất bình tĩnh, sáng sớm đi ra ngoài rèn luyện, ăn cơm xong liền về phòng tu luyện, không ăn cơm không ra khỏi cửa, sinh hoạt của y quả thực quy luật tới cực hạn, làm Liber quản gia một trận vô ngữ.
Tiểu thiếu gia nhà ông khi nào lại thành thật như vậy?
Tuy rằng như vậy rất tốt, nhưng là, có phải hay không thành thật quá mức đâu?
..........