Mềm mại ngưa ngứa, quả thực có thể dụ dỗ người phạm tội.
Đôi mắt phương của Lăng Thần lập tức trở nên sâu thẳm, cúi đầu thấp giọng nói bên tai người trong ngực: "Bảo bối, nếu ngươi lại câu dẫn ta, ta sẽ không nhịn được đâu."
Giọng nói trầm thấp nghẹn ngào, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân bị ánh đèn chiếu vào tăng thêm vài phần mị lực, thoạt nhìn càng thêm mị hoặc mê người.
Hạ Thiên Tịch vươn lưỡi liếm liếm cánh môi, nhướng đuôi mắt, trong ánh mắt tản ra đào hoa mê người, ngẩng đầu nhìn nam nhân phía sau lưng cười: "Ngươi không nhịn được thì có liên quan gì tới ta?"
Nói xong, còn cố ý vứt một cái mị nhãn cho nam nhân.
Đôi mắt kia có móc, quả thực có thể câu chết người!
"......"
Trong đôi mắt phượng của Lăng Thần càng thêm u ám, giọng nói càng thêm nghẹn ngào, vừa nghe liền biết đang khắc chế: "Bảo bối, ngươi là cố ý."
Cư nhiên dám cố ý câu dẫn hắn!
Y rốt cuộc có biết mình đang làm gì không? Phải biết là hắn đã nghẹn lâu như vậy rồi, súng thương rất dễ cướp cò, sau đó khiến cho củi khô lửa bốc.
Nếu không phải nhớ tới trong bụng y còn hai đứa nhỏ, hắn đã sớm hóa thân thành sói đem người ăn đến xương cốt cũng không còn.
"Hừ!" Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ hừ, nghiêng đầu sang một bên thoải mái nheo lại đôi mắt, biểu tình quả thực vô cùng thích ý.
Dám giấu giếm y, quả thực không thể tha thứ.
Cho nên, hậu quả của việc chọc giận y rất là nghiêm trọng, hiện tại ngươi cần phải gánh vác hậu quả.
Đúng là nữ vương phúc hắc không thể trêu vào.
Hiện tại Lăng Thần rốt cuộc cảm nhận được hàm nghĩa của những lời này.
Vốn dĩ cho rằng nưh vậy là đủ rồi, cố tình người trong ngực còn cực kỳ không thành thật, phải biết rằng hiện tại hắn đang ôm y tắm rửa, ngươi nhích tới nhích lui lau súng cướp cò quả thực là việc dễ như trở bản tay.
"Bảo bối." Lăng Thần nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Thiên Tịch híp mắt ngạo kiều hừ hừ, không nhận ra Lăng Thần đang tức giận một chút nào.
Lăng Thần hít sâu một hơi, thật muốn đem người tử hình ngay tại chỗ, còn may hiện tại hắn vẫn giữ lý trí, đã muộn thế này ngày mai còn có việc, hiện tại chắc chắn không thể làm, hơn nữa nhớ thân thể y làm việc này, hôm nay cũng đừng nghĩ tận hứng.
Hít sâu một hơi buông người trong ngực ra cắn răng đen mặt nói: "Tự ngươi tắm, ta đi ra ngoài."
Loại tra tấn này quả thực không chịu nổi.
Còn nhịn nữa, hắn cảm thấy bản thân nhất định sẽ mất lý trí.
"Không." Hạ Thiên Tịch lập tức lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ ánh mắt trông mong nhìn nam nhân quật cường nói: "Ngươi không tắm cho ta, ta sẽ không đứng dậy."
Dù sao đến lúc đó nước lạnh xem ai đau lòng lo lắng hơn.
Lăng Thần: "......"
Quả thực có thể tức chết người.
"Vậy ngươi thành thật một chút." Lăng Thần đen mặt nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Thiên Tịch giơ lên đầu nhỏ ngạo kiều hừ hừ.
Sự thật chứng minh, khi y muốn chỉnh người, bất cứ kẻ nào cũng không phải đối thủ của y.
Trán Lăng Thần nổi đầy gân xanh, giọng nói nghẹn ngào uy hiếp: "Bảo bối, nếu người còn không thành thật nữa, ta sẽ tử hình ngươi ngay tại chỗ này."
"Hừ hừ...... Vậy ta ngày mai sẽ về nhà phụ thân, nói cho người ngươi bắt nạt ta."
Ngươi cho rằng cả buổi trưa hôm nay y chờ không công sao? Bỏ y một mình ở nhà lâu như vậy, hiện tại cư nhiên còn dám giấu giếm y, quả thực không thể tha thứ.
"Từ lúc nào lại trở nên hư như vậy? Hả?" Lăng Thần dở khóc dở cười nhìn người không thành thật trong lòng ngực.
"Đêm nay." Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhỏ hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Nếu ngươi không nói cho ta, về sau ta đều hư như vậy."
Quả thực ngạo kiều không ai sánh bằng.
Hơn nữa lời nói còn mang tính uy hiếp mười phần.
Lăng Thần quả thực dở khóc dở cười, người mang thai không chỉ trở nên hung dữ hơn mà còn biết giận dỗi uy hiếp người.
Thật là ―― muốn cho người không thích cũng không được.
Lăng Thần cúi thấp đầu hôn hôn y, Hạ Thiên Tịch dẩu miệng.
"Sao lại khiến người thương thế cơ chứ." Lăng Thần cưng chiều nói: "Ta nói cho ngươi, lát nữa ngươi liền cho ta làm?"
"Hừ!" Ngón tay không thành thật vẽ vẽ vòng tròn lên lồng ngực rắn chắc: "Vậy phải xem biểu hiện của ngươi như thế nào đã?"
Lăng Thần giơ tay nắm chặt ngón tay trên ngực mình vào trong tay, hít sâu một hơi bất đắc dĩ nói: "Ta muốn cầu hôn ngươi." Chẳng qua hiện tại, rõ ràng cầu hôn thất bại.
Hạ Thiên Tịch lập tức trừng lớn hai mắt.
Cầu cầu cầu.....hôn mà y chờ đợi lâu như vậy?
Cư nhiên cư nhiên...... bị chính y phá hủy sao?
Hạ Thiên Tịch lập tức gục đầu xuống, quả thực có chút không thể tha thứ cho bản thân, nếu vừa rồi ở bên ngoài y không hung dữ như vậy, không tức giận, có phải hiện tại đã cầu hôn rồi không?
Nhưng mà nhưng mà, hiện tại đã không còn cầu hôn nữa rồi.
Hạ Thiên Tịch quả thực muốn khóc.
Nhìn người đang kéo tóc mình, biểu tình ỉu xìu, Lăng Thân nhếch nhếch khóe môi, kéo lấy khăn tắm bên cạnh đem người từ trong nước vớt ra bọc lại đi vào phòng ngủ, sau đó hơi đè lên giọng nói nghẹn ngào trầm thấp vang lên: "Bảo bối, chúng ta hiện tại có thể làm rồi nhỉ!"
Hạ Thiên Tịch còn đang trong thương tâm....
Hắn cầu hôn hắn cầu hôn cầu hôn cầu hôn...... Cư nhiên là cầu hôn......
"Ha hả......" Lăng Thần nhìn bộ dáng đáng yêu của y, nhịn không được cúi đầu hôn lên cánh môi mọng nước của y.
Chợt, Hạ Thiên Tịch dùng sức hung hăng mà đẩy Lăng Thần ra.
"Bảo bối."
Hạ Thiên Tịch lập tức từ trên giường ngồi dậy, vươn tay: "Nhẫn đâu? Mau lên mau lên."
Khó khăn lắm mới chờ tới cầu hôn, sao có thể để thất bại được?
Lăng Thần nhìn bàn tay trước mặt, gợi lên khóe môi cười chế nhạo: "Thì ra bảo bối lại khẩn cấp như vậy!"
"Hừ." Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ hừ: "Nau đem nhẫn lấy ra cho ta."
Biết y khẩn cấp còn không đeo nhẫn cho y.
"Không được." Lăng Thần lập tức lắc đầu.
Hạ Thiên Tịch trừng mắt.
Y đều đã tự mình đòi nhẫn tự mình đem mình bán đi rồi, ngươi cư nhiên còn dám nói không được?
"Ta còn muốn để lại về sau cầu hôn ngươi nữa, hôm nay không được." Không khí lãng mạn đều đã qua, quả thực không phải hồi ức tốt đẹp.
Hạ Thiên Tịch: Hôm nay nếu còn không đeo được nhẫn, vậy còn không biết khi nào mới có thể đeo được đâu? Cho nên, hôm nay nhất định phải đeo được nhất vào.
"Không cần về sau, liền hôm nay." Hạ Thiên Tịch ánh mắt trông mong nhìn Lăng Thần, y đã vươn ngón tay ra rồi, ngươi còn lưỡng lự cái gì?
Lăng Thần ngây ra một lúc rồi lập tức bật cười, một tay vuốt ve cằm nheo lại mắt phượng, "Khẩn cấp như vậy sao?"
Đúng vậy! Y rất khẩn cấp, cho nên mau lấy ra đi!
Hạ Thiên Tịch ngạo kiều nhếch cái cằm nhỏ lên hừ hừ.
"Vậy hôn ta 10 cái." Lăng Thần cúi người tiến lên đem khuôn mặt đẹp trai lại gần mặt Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch trừng lớn đôi mắt, còn có thể mặt dày vô sỉ như vậy cơ à?
Ngươi có biết chút tiết tháo nào hay không thế?
Được lợi còn làm bộ, quả thực khiến người hận đến ngứa răng ngứa lợi.
"Nếu không hôn, thì không có nha!" Lăng Thần nhướng mày nheo lại mắt phượng cười nói.
Biểu tình khẩn cấp của bảo bối quả thực càng chọc người thêm yêu thương.
Bảo bối đáng yêu như vậy, sao có thể khiến hắn không yêu y cho được chứ.
Thật muốn kéo người vào trong lòng ngực hung hăng bắt nạt một phen.
Hạ Thiên Tịch: "......"
Nếu tiết tháo nam nhân đã nát đầy đất, lại muốn được cầu hôn y....chỉ có thể ――
Hạ Thiên Tịch nhanh chóng hôn mỗi bên má Lăng Thần một cái, tốc độ *** kỳ nhanh.
Lăng Thần nheo lại đôi mắt hưởng thụ, cười đếm đếm: "Một cái."
Hạ Thiên Tịch: "......"
Da mặt dày đúng là không có tiết tháo để nói, y đã không từ chối cầu hôn của ngươi rồi thế mà còn dám được lợi còn ra vẻ thông minh, ngươi chờ, hậu quả chọc giận y tuyệt đối rất nghiêm trọng!
Nhưng hiện tại y rất muốn được cầu hôn, cho nên ――
Hạ Thiên Tịch lập tức cúi người hôn liên tiếp mấy cái ở trên má Lăng Thần.
"Hai cái, ba cái, bốn cái....mười cái."
Liên tục hôn mười cái, thiếu chút nữa tắt thở.
Hạ Thiên Tịch hôn đủ 10 cái sau đó lập tức lui về phía sau, trên eo lại bị siết lại, cái ót bị một bàn tay đè lại, sau đó miệng đã bị hung hắng lấp kín.
Hạ Thiên Tịch trừng mắt, cư nhiên thật sự dám vô liêm sỉ như vậy, quả thực tức chết người.
Kết thúc một nụ hôn sâu, Lăng Thần buông người trong ngực ra, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, cánh môi mọng nước sáng ngời, bộ dáng câu dẫn hắn phạm tội này, thật sự rất khiến người muốn mở rộng khẩu vị!
Lăng Thần nheo lại mắt phượng ám trầm, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát cánh môi Hạ Thiên Tịch, cánh môi thủy nhuận cực kỳ co dãn, nhẹ nhàng ấn một chút rất nhanh sẽ lại khôi phục màu sắc no đủ.
Thật muốn đem người một ngụm ăn luôn.
"Đã 11 cái rồi." Hạ Thiên Tịch ách giọng căm giận mà nói, giơ tay chụp bay bàn tay Lăng Thần.
Y đã chịu thiệt rồi, còn không mau lôi nhẫn ra cho y.
Nhìn vẻ u oán trong đôi mắt đào hoa hẹp dài này, Lăng Thần bật cười ha hả, buông Hạ Thiên Tịch ra sau đó từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp nhỏ hình vuông tinh xảo, quỳ xuống một gối trước giường, mở ra cái hộp nhỏ, một cái nhẫn đơn giản mộc mạc hào phóng quy quy củ củ đặt trong hộp nhỏ, nhìn cực kỳ cao cấp đại khí.
Hạ Thiên Tịch ngồi ở trên giường hai mắt không chớp ngơ ngác nhìn cái nhẫn trong hộp nhỏ không chớp mắt.
Này...... Này...... Sao lại thấy quen quen nhỉ?
"Bảo bối, chúng ta kết hôn nhé!"
Lăng Thần nheo lại mắt phượng thâm tình nhìn người ngồi ở trên giường, bọc khăn tắm lộ ra đầu vai mượt mà trắng nõn, giọng nói trầm thấp đặc biệt quyến rũ, nghe vào trong tai người giống như mang theo một cỗ ma lực, cực kỳ mê hoặc.
Vốn dĩ hắn định hôm nào đó lại cầu hôn, nhưng nếu bảo bối đã khẩn cấp như vậy rồi, hắn còn dây dưa làm gì?
Sớm một chút cười người vào cửa, hắn mới có thể sớm một chút an tâm!
Nhưng mà, Lăng Thần nhìn người ngồi trên giường có chú ngốc lăng, ngoắc ngoắc khóe môi cười đến tà khí lẫm nhiên.
Tuy giờ phút này không có hoa tươi và ngọn nến phụ trợ không khí lãng mạn, nhưng lần cầu hôn này vẫn như cũ khiến người khó quên.
Hình ảnh bảo bối bọc khăn tắm, chỉ suy nghĩ một chút đã khiến người nhiệt huyết mênh mông.
Về sau, cũng cực kỳ có giá trị kỷ niệm.
..........