Đây là từ nhỏ được nuông chiều nuôi dưỡng, ở trước mặt người mình yêu cùng người thân là không chịu nổi một chút ủy khuất.
Nếu là người xa lạ khiến ý chịu ủy khuất, y có thể trả thù lại, nhưng là người yêu và người thân y không nỡ, hơn nữa tính cách nhõng nhẽo của ý cũng làm y càng thêm ủy khuất.
"Ừ ừ ừ, đều là ta sai...ta bảo đảm về sau không bao giờ rống ngươi nữa, không bao giờ nữa..." Lăng Thần liên tục xin lỗi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của y dịu dàng dỗ dành: "Bảo bối, đừng tức giận nữa được không?"
Lần đầu tiên lớn tiếng rống người này như vậy, nhưng khi nhìn đến y khóc, hốc mắt hồng hồng, biểu tình ủy khuất, người đau lòng vẫn chính là hắn.
Lăng Thần nghĩ thầm, nếu có tiếp theo, hắn tình nguyện bản thân bị thương, cũng sẽ không rống người này nữa.
Hắn không muốn thấy trên mặt người này có một chút ủy khuất nào, không muốn người mình yêu bị mình khi dễ mà khóc. Hắn muốn toàn tâm toàn ý mà yêu y, thế mà y hiện tại lại bị mình khi dễ mà ủy khuất.
"Hừ" Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ hừ một tiếng, nghe Lăng Thần liên tục thấp giọng xin lỗi, trong lòng mới thoải mái một chút, vươn cổ tay giơ lên cho Lăng Thần nhìn, rất có tư thái nữ vương ủy khuất nói: "Cổ tay đau."
Cổ tay của y vừa lúc có một vết hồng hồng ấn ký, đúng là nơi vừa rồi bị Lăng Thần nắm.
Kỳ thực, đừng thấy Hạ Thiên Tịch có đôi khi rất kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng trước mặt người yêu tính nhõng nhẽo của y ngay cả y cũng không nhận ra.
Y một chút cũng không cho rằng mình đang nhõng nhẽo, y nói là sự thực, y cũng đau thực, chẳng qua không quá đau mà thôi, chút đau này thậm chí đều có thể xem là quá nhẹ, nhưng nhìn đến đau lòng cùng tự trách trong mắt Lăng Thần, y một bên thấy vui sướng, lại một bên cảm thấy có chun chút phạm tội.
Lăng Thần nhìn cổ tay trắng nõn có vết hồng hồng, đau lòng hôn hôn nói: "Ngoan, ta xoa xoa cho ngươi liền hết đau."
Giọng nói ấm ách của hắn làm người nghe cảm thấy đau lòng, trong thanh âm mang theo sự tự trách làm cảm giác phạm tội trong lòng Hạ Thiên Tịch càng thêm mãnh liệt.
Y tuy thích Lăng Thần yêu chiều y, nhưng cũng không muốn Lăng Thần tự trách mình như vậy, liền bĩu môi nói: "Được rồi, cũng không đau lắm, ngươi cũng đừng tự trách, nhưng về sau ngươi tuyệt đối không được làm ta đau nữa, ta bảo ngươi buông tay ngươi nhất định phải buông, ngoan ngoãn nghe lời ta nói, không cho phản kháng, cũng không có tức giận."
"Ừ, ta đều nghe theo lời ngươi, chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta đều nghe ngươi hết." Lăng Thần hôn nhẹ lên cổ tay Hạ Thiên Tịch nói.
Hắn cũng không biết hắn có thể yêu một người điên cuồng như vậy, chỉ muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp cho y, dùng cả cuộc đời mình bảo hộ y, không để y chịu một chút ủy khuất nào.
Đây là người rơi vào trước là người thua, hiện tại Lăng Thần cũng đã đem bản thân thua đến triệt để.
Có được bảo đảm của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch mới mặt mày hớn hở, để hắn lôi kéo lên xe, chẳng qua lúc này người điều khiển là Lăng Thần mà thôi, Hạ Thiên Tịch cũng không để ý.
Hai người tuy có chú ý tới chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở phía sau họ, nhưng hai ngừời không quan tâm mà thôi, lên xe Lăng Thần liền lái xe đi luôn.
Thanh niên phía sau xấu hổ sờ sờ mũi, cũng lập tức lái xe rời đi.
Lăng Thần đưa Hạ Thiên Tịch về tận cửa nhà, nhìn vành mắt y vẫn hồng hồng, trong lòng lại đau một trận, ôn nhu đem người ôm vào trong ngực hôn hôn trán y hỏi: "Bảo bối, không tức giận nữa chứ!"
"Ừ" Hạ Thiên Tịch gật gật đầu: "Chỉ cần sau này ngươi không rống ta ta sẽ không bao giờ tức giận nữa."
Bị lời nói ngây thơ của Hạ Thiên Tịch chọc cho vui vẻ, Lăng Thần cũng không phản bác gì, bởi vì hắn biết, tính cách Hạ Thiên Tịch đặc biệt dễ dàng tạc mao, lòng dạ cũng đặc biệt hẹp hòi, nếu là người ngoài có lẽ hắn sẽ bỏ mặc hoặc hung hăng trả thù lại, nhưng chỉ cần là người thân cận, y sẽ đặc biệt nhõng nhẽo, thực dễ dàng tức giận liền mấy ngày mấy đêm cũng không thèm để ý tới ngươi.
Chỉ có người thân cận với y mới có tư cách ấy, mới có thể khiến y tức giận với ngươi, Lăng Thần thật đúng là không biết mình có nên vinh hạnh hay là nên cười khổ đây? Dù sao, hắn một chút cũng không muốn Hạ Thiên Tịch tức giận.
"Ngươi trở về không có việc gì thì nghỉ ngơi cho tốt, nếu nghĩ ra muốn đi chơi ở đâu thì nhắn tin cho ta, mỗi ngày ăn cơm không được kén chọn, đừng ăn quá cay hay quá ngọt, rất tổn thương dạ dày, cho dù muốn ăn, trước khi ăn cũng phải ăn thức ăn lót dạ trước, còn có khi ngươi ngủ phải đóng cửa sổ cẩn thận, tối hôm qua ta dễ dàng mà tìm đúng phòng của ngươi tiến vào, những người khác cũng có thể, còn có ta xem tủ quần áo của ngươi không nhiều lắm, lại đặc biệt mỏng...."
Nói đến điểm này, Lăng Thần liền nhíu mày, ngày hôm qua mở ra tủ quần áo của Hạ Thiên Tịch, phát hiện tủ quần áo của y cũng không quá nhiều, hơn nữa đều không dày, hiện tại thời tiết đã tiến vào mùa đông, không lâu nữa sẽ có tuyết rơi, mặc quần áo mỏng như vậy ra ngoài, không lạnh chết thì cũng lạnh đến cảm mạo! Vốn muốn dặn dò y ra cửa mặc nhiều quần áo ấm, lại nhớ tới y không có quần áo giữ ấm liền không khỏi nhíu mày nói: "Thôi, ta hiện tại cùng ngươi đi mua một ít quần áo dày."
"Này này, ngươi nói đủ chưa vậy?" Nghe người này dặn dò dông dài cứ như gà mẹ, Hạ Thiên Tịch vô ngữ nhìn trời, khóe miệng run rẩy không ngừng, lập tức ngăn lại hành động muốn lái xe của Lăng Thần nói: "Được rồi, hôm nào ta sẽ bảo Libor quản gia chuẩn bị cho ta một ít, đừng như gà mẹ nữa, ta xuống xe."
Hạ Thiên Tịch nói xong lập tức mở cửa xe, sao khi ở bên cạnh Lăng Thần cứ cảm thấy mình như là trẻ con vậy?
Hơn nữa, mấy việc hắn dặn dò vừa rồi, Hạ Thiên Tịch một chút cũng không có hứng thú nghe, vì y vừa nghe, liền cảm thấy mình thực nhiều tật xấu, vốn dĩ mình đang cảm giác phi thường tốt đẹp, bị Lăng Thần lôi ra quở trách nhiều tật xấu như vậy, y hứng thú nghe mới là lạ!
Hiện tại, cư nhiên còn nói gió chính là mưa, y đều cảm thấy có điểm mất mặt đến hoảng!
Lăng Thần nhìn động tác của y, bỗng nhiên đem người kéo qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Thiên Tịch hung hăng hôn lên môi y.
Hắn không thích cái thời khắc chia lìa sau khi vui chơi một ngày như thế này của hai người, tay nói chỉ là ngắn ngủi tách ra, nhưng hắn vẫn không thích, đặc biệt là khi nhìn Hạ Thiên Tịch rời đi trước mắt mình như vậy, cái loại hoảng hốt này thật giống như Hạ Thiên Tịch vĩnh viễn phải rời khỏi hắn vậy, làm lòng hắn nháy mắt tràn ngập sợ hãi.
Cho nên hắn chỉ có thể hung hăng mà hôn lấy người này, cảm thụ được nhiệt độ cơ tể y ở trong lòng ngực mình, cho hắn biết, y vẫn là không có rời khỏi mình.
Một nụ hôn thật dài kết thúc, Hạ Thiên Tịch từ trong lòng ngực Lăng Thần đứng dậy, một đôi mắt long lanh hàm chứa nước hung tợn trừng lên với Lăng Thân, thiệt tình cảm thấy Lăng Thần lúc này giống như có bệnh, vừa rồi nếu không phải y giãy giụa, y cảm thấy sắp tắc thở đến nơi.
Chỉ là hôn một cái mà thôi có cần phải như sinh ly tử biệt thế hay không?
"Được rồi, mở cửa." Nghỉ tạm một hồi, lấy lại sức lực vì hôn mà mất đi, Hạ Thiên Tịch quay đầu nghiêm khắc ra lệnh cho Lăng Thần.
Đôi mắt màu bạc của Lăng Thần nhìn y thật sâu, ánh mắt sâu thẳm thâm thúy, gây cho người ta một cảm giác áp lực không rõ lý do, thân thể nhỏ bé của Hạ Thiên Tịch không được tự nhiên run lên.
Áp lực trong mắt Lăng Thần có nghĩa gì, thân là nam nhân y đương nhiên rõ ràng.
Hạ Thiên Tịch hậm hực sờ sờ mũi, bọn họ đều là người bình thường, nam nhân có dục vọng là hết sức bình thường, y thân là người yêu cũng nên giúp hắn giải quyết, nhưng hiện tại thời gian hay hoàn cảnh đều không thích hợp, cho nên chỉ có thể để hắn tự áp chế.
Hạ Thiên Tịch ở trong lòng vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ.
Vừa thấy đôi mắt đào hoa của Hạ Thiên Tịch chợt lóe qua tia giảo hoạt, khóe miệng nhếch lên quả thực quá không cần vui sướng khi người gặp họa, Lăng Thần nhướng mày đầy tà khí, con ngươi màu bạc giờ phút này sâu thăm thẳm giống như miệng giếng cổ thâm sâu.
Nhìn Hạ Thiên Tịch, cánh môi vừa rồi bị hắn hôn màu sắc no đủ mê nhân, cánh môi đỏ bừng thật giống như cánh hoa hồng tản mát ra hương thơm mê người, mà giờ phút này hương thơm mê người đó lại bị chóp mũi của Lăng Thần cảm nhận được, đây quả thực chính là hơi thở đầy tình dục hấp dẫn hắn.
Hắn yêu Hạ Thiên Tịch như vậy, đã sớm muốn cùng người này hoạn nạn có nhau, nước sữa hòa nhau, hắn không muốn tổn thương y, cũng không muốn y chịu ủy khuất, càng không muốn khi y thần chí không rõ mơ mơ hồ hồ mà dâng ra lần đầu tiên của hai người.
Lăng Thần cũng không hối hận lúc ấy không chiếm lấy y, nhưng hiện tại nhìn người này lại có chút hối hận, hắn có phải là nên sớm chiếm lấy người này, để y hoàn toàn biến thành người của mình, như vậy mình cũng không cần cả ngày lo lắng đề phòng người này có thể hối hận hay không? Có thể ở thời điểm hắn không biết mà biến mất hay không?
Nhìn ánh mắt kia của Lăng Thần vô ý thức làm người ta cảm thấy áp lực như núi, đặc biệt là Hạ Thiên Tịch sao cứ cảm thấy không khí trong xe càng lúc càng oi bức thế này? Khi vào thành phố, bọn họ liền đem mui xe đóng lại, hiện tại nhìn đôi mắt kia của Lăng Thần trở nên sâu thăm thẳm, trong ánh mắt như có ngọn lửa bốc cháy càng khiến người run sợ, Hạ Thiên Tịch thực không có cốt khí mà rụt rụt đầu nói: "Vậy vậy vậy...ta ta ta...ta đi trước."
Y mở ra cửa xe, nhưng cửa sẽ lại khóa chết.
Hạ Thiên Tịch khóc, sớm biết như vậy không nên trêu chọc Lăng Thần.
"Tịch Tịch, lửa đều bị ngươi đốt lên, ngươi cảm thấy ngươi không cần dập lửa hay sao?" Lăng Thần tà khí nhướng lông mày.
Hạ Thiên Tịch run run cánh môi không thừa nhận: "Ta ta mới không có."
Y tuyệt đối không thừa nhận vừa rồi mình còn có tâm trạng vui sướng khi người gặp họa.
Rõ ràng biết người trước mặt có dục vọng với mình, y còn vui sướng khi người gặp họa, vậy không phải trêu chọc thì là gì?
Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí không để ý tới Hạ Thiên Tịch rút đầu, khi y càng lúc càng co lại hắn đem người kéo tới, lại lần nữa bá đạo mà lấp kính môi y.
Cho dù hiện tại không thể nước sữa hòa nhau, hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau là được rồi.
..........