Mục lục
Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hạ Thiên Tịch không chút bủn xỉn phóng xuất ra ma pháp, miệng vết thương trên cánh tay Lăng Thần rất nhanh đều khép lại, hoàn chỉnh như lúc ban đầu, nếu không phải kính trên cửa xe bị đập vỡ bên cạnh hiện ra trước mắt Lăng Thần, hắn đều nghi ngờ, cánh tay của mình căn bản là chưa từng bị thương thì phải.

Nhìn miệng vết thương cuối cùng trên cánh tay dần dần khép lại, Lăng Thần híp mắt phượng, nhưng quang minh ma pháp trong tay Hạ Thiên Tịch còn chưa thu hồi, cho dù miệng vết thương trên cánh tay Lăng Thần đều đã khép lại, nhìn không còn một vết hở, nhưng y vẫn không chút keo kiệt mà phóng xuất ra ma pháp của bản thân.

"Tịch Tịch, được rồi..." Lăng Thần lập tức phát hiệnHạ Thiên Tịch không thích hợp, lập tức đem người ôm vào trong ngực ôn thanh hống.

Hạ Thiên Tịch cả người còn run bần bật, nhỏ giọng ghé vào trong lồng ngực Lăng Thần khụt khịt.

Trong lòng Lăng Thần cũng hung hăng mà đau, biết mình hù dọa bảo bối, nhưng trong tình huống như vậy hắn cũng không còn cách chọn lựa nào khác, nếu chuyện này lần nữa xảy ra, hắn như cũ sẽ vẫn lựa chọn như vậy.

Chỉ cần có thể giữ lại Hạ Thiên Tịch, hắn sẽ không từ bất kỳ một thủ đoạn nào.

Hạ Thiên Tịch ghé vào trong lòng Lăng Thần khụt khịt một hồi lâu, Lăng Thần hôn hôn sợi tóc y, ôn nhu dịu dàng lên tiếng: "Bảo bối, bảo bối..."

Giọng nói đầy thâm tình mang theo nồng đậm thương tiếc, biết bảo bối là bị dọa sợ, hắn chỉ có thể thâm tình an ủi xoa dịu kinh hách cho bảo bối.

"Bảo bối, bảo bối, bảo bối..."

Hạ Thiên Tịch một hồi lâu mới không chế được thân thể run bần bật của mình, y từ trong lòng ngực Lăng Thần giãy ra, một đôi mắt bị nước mắt rửa qua sáng ngời, con ngươi trong trẻo bao trùm một tầng hơi nước mờ mịt, cánh môi y run run há miệng muốn nói lại không nói nên lời, nhìn Lăng Thần giơ tay lên cho hắn một cái tát.

Một cái tát này Hạ Thiên Tịch dùng sức, khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần lập tức hiện rõ năm vết ngón tay.

"Ngươi còn muốn dọa ta sợ nữa không?" Hạ Thiên Tịch khóc không thành tiếng, yết hầu nghẹn ngào hỏi.

Cho dù Lăng Thần bị thương cũng không chết người, nhưng...y không nhìn tới thì sẽ không đau lòng không lo lắng sao?

Hắn sao có thể? Hắn làm sao lại dám?

Hắn sao có thể nhẫn tâm như vậy? Như vậy bức bách mình? Uy hiếp mình? Hù dọa mình?

Đối với cái tát của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần có thể tránh thoát, nhưng việc hôm nay đúng là mình đã quá đáng, nếu bảo bối đánh hắn một cái tát có thể khiến y nguôi giận, hắn tình nguyện để cho bảo bối đánh thêm mấy cái nữa. Nhìn hai mắt đẫm lệ mông lung, đôi mắt hồng hồng của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần lập tức lắc đầu, thanh âm cũng thấp thấp nghẹn ngào: "Không dám, bảo bối, ta bảo đảm về sau cũng không dám nữa, ngươi đừng khóc được không, nhìn ngươi khóc, tim ta cũng đau muốn chết."

Lăng Thần ách thanh kéo Hạ Thiên Tịch vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán lên mặt y, dịu dàng lướt nhẹ như lông ngỗng qua gò máHạ Thiên Tịch, mang theo thâm tình cùng trấn an.

"Ngươi còn biết ta đau lòng?" giọng nói Hạ Thiên Tịch ấm ách không thành tiếng, y ngẩng đầu nhìn Lăng Thần run giọng nói: "Ngươi rõ ràng biết ta sẽ đau lòng, lại còn dùng một chiêu này bức ta? Ngươi rõ ràng biết ta sẽ sợ hãi, lại vẫn làm như vậy dọa ta? Ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi..."

"Ừ, đều là ta không tốt, đều là ta không tốt...ta bảo đảm sẽ không có lần hai. Bảo bối, ngươi đừng khóc nữa được không?" Lăng Thần không ngừng hôn lên tóc, lên trán, lên mặt y.

Nụ hôn dịu dàng thực sự có thể trấn an tâm trạng đang kinh hách của Hạ Thiên Tịch.

Nếu Lăng Thần không phải người y thích, không phải người y yêu mà là một người xa lạ, đừng nói chỉ một chút vết thương, ngay cả có chết trước mặt y y cũng không rùng mình một chút nào.

Đơn giản Lăng Thần là người y tâm tâm niệm niệm mà yêu, cho dù hắn chịu một chút thương tích nhỏ, trong lòng y cũng sẽ phi thường lo lắng sợ hãi.

"Ngoan, bảo bối, đừng khóc, ngươi nếu tức giận thì cứ đánh ta, đánh tới khi ngươi hết giận mới thôi, không khóc được không?"

Hạ Thiên Tịch dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Lăng Thần, miệng cao cao nhếch lên, mới chậm rãi đình chỉ nức nở.

Lăng Thần ôm người vào trong ngực, cảm nhận được độ ấm của người này, tâm hắn giờ phút này thỏa mãn chưa từng có từ trước tới nay.

Hai người lẳng lặng ôm hồi lâu, không khí bên trong xe tuy yên lặng, nhưng cũng không đến mức quạnh quẽ.

"Hiện tại,ngươi nói làm sao bây giờ?" Một lúc sau, Hạ Thiên Tịch đem đầu vùi trong ngực Lăng Thần ách thanh nói: "Ta đều thành dạng này, sao có thể đi gặp cha mẹ ngươi?"

"Vậy không đi gặp." Lăng Thần nói, cái dạng này, bọn họ cũng không thể trở về, hơn nữa hiện tại hắn cũng không muốn về, hắn hiện tại chỉ muốn ôn ôn tồn tồn ở cùng bảo bối của mình thôi.

Hạ Thiên Tịch trầm mặc không nói gì, như cũ đem đầu chôn ở trước ngực Lăng Thần.

Lăng Thần cúi đầu liền nhìn thấy cái đầu tròn đen xù xù trước ngực, nhịn không được hôn hôn lên tóc y, trong lòng đột nhiên trào ra một cỗ tình cảm nóng bỏng, hắn ôm Hạ Thiên Tịch, tiếng nói nghẹn ngào trầm thấp: "Bảo bối, ta muốn ngươi."

Hắn hiện tại, đột nhiên rất muốn đem người này ôm vào trong lòng ngực của mình, hợp nhất hai làm một với mình, đem huyết nhục của y giao hòa với mình, từ đây bọn họ không bao giờ tách ra.

Lăng Thần vốn muốn đem lần đầu tiên của hai người tới khi hai người kết hôn, nhưng hắn cảm giác hiện tại hắn không đợi được tới lúc ấy, tuổi tác hai người dù sao cũng vừa thành niên, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ căn bản không thể kết hôn, hơn nữa bọn họ hiện tại vừa mới trở thành học sinh của trường quân đội số 1, còn phải ở trong trường Quân đội số 1 ít nhất đủ 3 năm, sau đó chờ tiến vào quân đội.

Về sau có nhiều việc chờ đợi bọn họ, bọn họ trong vòng vài năm đầu chỉ sợ không thể kết hôn được. Nếu không thể kết hôn, lại không đem người này hoàn toàn trở thành của mình, hắn thực sự rất không yên tâm.

Hạ Thiên Tịch oa trong lòng ngực Lăng Thần không trả lời, không khí trầm mặc, Lăng Thần cũng không nóng vội, hắn chỉ không ngừng hôn hôn lên tóc y.

Một lúc lâu, Hạ Thiên Tịch mới ách thanh nói: "Được, chúng ta đi thuê phòng."

Y rời khỏi lòng ngực Lăng Thần, đôi mắt tuy rằng sưng đỏ nhưng vẻ đào hoa vẫn ngập tràn thần thái sáng lạn, y gợi lên khóe môi nhìn Lăng Thần nói: "Ngươi cần phải nhớ kỹ, chỉ cần hai chúng ta lên giường, từ nay về sau, trong từ điển của ta tuyệt đối không có hai chữ phản bội."

Ánh mắt y sắc bén nhìn Lăng Thần uy hiếp nói: "Chỉ cần ngươi dám phản bội ta, ta nhất định sẽ làm ngươi sống không bằng chết, ngươi biết bí mật trên người ta, muốn cho ngươi sống không bằng chết có rất nhiều biện pháp, đến lúc đó ngươi cũng không nhất định đánh thắng được ta."

Đúng vậy, Hạ Thiên Tịch chính là toàn hệ Ma Pháp sư, tuy hiện tại cấp bậc ma pháp không cao, nhưng so với Lăng Thần đã tốt hơn rất nhiều, hai người đều là cơ giáp chiến sĩ, cho dù thiên phú cơ giáp của y không bằng Lăng Thần, nhưng trên người y có một hệ thống thần bí khó lường, ngẫu nhiên sẽ có chút khen thưởng gì đó, thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của y khẳng định là nhiều không kể xiết.

"Bảo bối." Lăng Thần cúi người tiến lên hôn trán Hạ Thiên Tịch, hai mắt màu bạc giờ phút này tràn ngập nhu tình nhìn Hạ Thiên Tịch, tiếng nói trầm thấp nghẹn ngào, nhưng lời nói ra lại tràn đầy kiên định từ con tim: "Ta yêu ngươi, cả đời này cũng chỉ có một mình ngươi, chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta cả đời sẽ đối tốt với ngươi. Không, cho dù ngươi rời khỏi ta, ta cũng sẽ cứng rắn thủ đoạn mà đem ngươi trói buộc bên người ta, không cho ngươi rời khỏi ta dù chỉ một bước."

Đã sớm nói, người Lăng gia hắn chính là cứng nhắc như vậy, chỉ cần nhận định, cả đời này sẽ kiên định không đổi.

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch tinh tế quan sát thần sắc trên mặt Lăng Thần, tựa hồ là xác nhận lời nói là thật hay giả.

Lăng Thần hào phóng để cho Hạ Thiên Tịch đánh giá hắn, hắn nếu không có một lời trái lương tâm, chắc chắn cũng sẽ không sợ bảo bối xem xét đánh giá kỹ càng.

Hồi lâu, Hạ Thiên Tịch mới gợi lên khóe môi nói: "Được!"

Lăng Thần nhếch lên khóe môi tà khí nghiêm nghị.

"Chúng ta hiện tại liền đi thuê phòng." Tính cách Hạ Thiên Tịch ngày thường tuy có chút nhõng nhẽo, nhưng y cũng không phải là người thích làm ra vẻ, hai người nếu quyết định ở bên nhau, chắc chắn là phải lên giường.

Hạ Thiên Tịch nói, dẫn đầu từ trên xe đi xuống.

Lăng Thần nhếch lên cánh môi tà khí cũng mở cửa xe đi ra ngoài.

Hắn đi tới bên cạnh dắt tay Hạ Thiên Tịch, vì hai người giờ phút này đều đi trên đường cái, cho nên ngẩng đầu là liền thấy mấy khách sạn gần đấy, Lăng Thần lập tức kéo tay Hạ Thiên Tịch đi qua.

Hai người, một người tay áo có chút rách nát, một người mắt sưng đỏ, thoạt nhìn đáng thương hề hề rất chọc người chìu mến, đến trước quầy tiếp tân đặt phòng còn phải chịu không ít ánh nhìn chìu mến của cô gái phục vụ, mặc kệ là hình tượng hai người giờ phút này có bao nhiêu hao tổn, nhưng vẫn như cũ khiến người ta thích.

Hai người căn bản không quan tâm tới cái nhìn của người khác, Lăng Thần đặt một phòng lớn xa hoa, nếu hai người đều không đợi được tới khi kết hôn, như vậy lần đầu tiên của họ hắn cũng không cho phép khiến Hạ Thiên Tịch ủy khuất.

Lấy phòng, hai người lập tức đi về phía phòng, mở cửa phòng, Lăng Thần vừa bước vào, Hạ Thiên Tịch đã xông tới chỗ Lăng Thần, rối loạn hôn khóe môi hắn.

Nếu đã xác định quan hệ, biểu lộ tâm ý, hai người hiện tại đều có điểm nổi lên dục vọng. Họ đều là người huyết khí phương cương, sao có thể đối với người yêu của mình không có dục vọng được.

Cho nên, bọn họ hôn nhau đều mang theo lửa dục vọng nóng bỏng hừng hực, bọn họ hung hăng mà hôn đối phương, cắn cánh môi, hút duẫn...

Chỉ là một cái hôn, bọn họ như muốn đem đối phương tiến nhập vào trong máu thịt của mình vậy...

Bọn họ đều muốn hợp hai thành một, bọn họ đều muốn máu thịt giao hòa, nước sữa tương giao, trở thành người thân mật khăng khít nhất trên thế giới này, trở thành duy nhất cả đời của đối phương.

Mà độ ấm trong phòng, trong quá trình hai người hôn nhau, thực nhanh tăng lên...

Tiếng rên nhỏ vụn từ giữa cánh môi phát ra, thân ảnh hai người trên giường như hòa thành một...

..........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK