Lăng Thần mở cửa đi vào.
Hạ Thiên Tịch lập tức dùng chăn che lại đầu, đem bản thân quây thành một con nhộng màu trắng.
Lăng Thần nhìn con nhộng lớn màu trắng trên giường, buồn cười cười, sao người này sau khi mang thai, tính tình lại giống trẻ con như vậy?
Nhưng mà không thể không nói, rất là đáng yêu.
Nhưng có đôi khi cũng rất đau đầu, ví dụ như hiện tại.
Trời nóng bức còn lấy chăn che đầu, cũng không thấy nóng à, lại nói hiện tại thân thể y cũng không phải của riêng mình, trong bụng còn có hai đứa nhỏ đấy, nếu nóng quá hỏng rồi, đến lúc đó hắn tìm ai để khóc?
Lăng Thần đi lên trước, duỗi tay kéo chăn.
Không kéo được.
"Tức giận?"" Không kéo được chăn, Lăng Thần liền ngồi xuống mép giường, cười giải thích: ""Không phải ta sợ ngươi phát hỏa sao!""
"......"
Người trong chăn an an tĩnh tĩnh, nếu không phải cái chăn này đang quấn như nhộng, Lăng Thần tuyệt đối sẽ cho rằng người đã ngủ rồi.
Nhưng, cho dù là ngủ, cũng không thể đem bản thân bọc thành con nhộng như thế này!
"Bảo bối." Lăng Thần dùng tay kéo kéo chăn, vì không dám dùng sức sợ tổn thương đến người, cho nên hắn căn bản là không kéo được.
"Ta ngủ rồi." Trong chăn truyền đến thanh âm rầu rĩ.
Phốc --
Lăng Thần nhịn không được bật cười, trêu ghẹo nói: "Có ai ngủ còn có thể nói chuyện?"
"Ta chính là ngủ rồi còn có thể nói chuyện, ngươi có ý kiến?" Hạ Thiên Tịch bỗng nhiên xốc chăn lên, gương mặt tức giận, biểu tình hung giữ trừng mắt Lăng Thần.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài bị y trừng đến tròn xoe, nhìn thực sự rất đáng yêu.
Gương mặt trắng nõn có lẽ do bị chăn che lâu như vậy nên có chút ửng đỏ, kết hợp với đôi mắt tròn xoe, đuôi mắt còn mang theo một tia mị sắc, hình ảnh này đối với một người đàn ông mà nói thật sự tú sắc khả san.
Ánh mắt Lăng Thần nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, thở dài một hơi, đã mang thai rồi, quả thực là muốn đem bản thân tắc thở à!
Một tháng qua, người yêu bên cạnh, thấy được sờ được lại không ăn được, đôi khi hôn hôn sờ sờ cũng chỉ có thể ăn chút đậu hủ cho đỡ thèm, trời biết hiện tại nhìn bộ dáng câu nhân này của tiểu tức phụ, thiếu chút nữa hắn đều sắp hóa thân thành sói.
Hạ Thiên Tịch bị ánh mắt cực nóng của Lăng Thần chiếu vào khiến lỗ tai hơi đỏ lên, tính tính thời gian, từ sau khi biết y mang thai, vì trong ba tháng đầu thai chưa ổn định, bác sĩ kiến nghị tận lực không nên làm chuyện phòng the, cho nên một tháng qua hai người thuần khiết đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
Kỳ thực, đứng nói Lăng Thần cảm thấy nghẹn khuất, ngay cả Hạ Thiên Tịch cũng có chút nghẹn khuất.
Nhưng Lăng Thần vẫn luôn ghi nhớ tình huống thân thể y, vẫn luôn không dám động vào y, một mình hắn chịu đựng là được rồi!
Nhưng chỉ nghĩ tới khuôn mặt như họa kia, đều cảm thấy - nhiệt huyết mênh mông!
Gương mặt Hạ Thiên Tịch nóng bừng, sao lại cảm thấy bản thân có chút tiềm chất tiểu sắc lang.
Mau chóng dừng lại, tuyệt đối không thể có suy nghĩ này.
Hạ Thiên Tịch lập tức đem hình ảnh nóng bỏng kia vứt ra khỏi đầu.
Lăng Thần không phát hiện Hạ Thiên Tịch khác thường, khóe môi mang theo nụ cười sủng nịnh, vươn tay ôm người vào trong ngực, thấp giọng dỗ dành: "Còn giận à?""
"Hừ!" Hạ Thiên Tịch ngạo kiều ngoảnh đầu, đem mặt vặn sang một bên tuyệt đối không nhìn hắn.
"Quên mất hai ngày trước ngươi bị nhiệt đau miệng ăn không ngon ngủ không yên rồi sao?"
"Quên rồi.""
"......"
Thật là nhớ ăn không nhớ đánh!
Lăng Thần bất đắc dĩ lắc đầu, một tháng này để chiều theo khẩu vị nặng của y, mỗi ngày đều ăn ớt chỉ thiên, quả nhiên không qua bao lâu Hạ Thiên Tịch liền nếm tới thống khổ tham ăn nhất thời.
Hai ngày răng lợi bị nhiệt đến lợi hại, đừng nói ăn gì đó, ngay cả uống miếng nước canh cũng đau đến chảy nước mắt, khiến Lăng Thần đau lòng không thôi, thật vất vả ăn chút đồ ăn thanh đạm dưỡng qua 10 ngày, cuối cùng áp được hỏa khí xuống một chút, hiện tại lại nháo đòi ăn, Lăng Thần tự nhiên sẽ không cho y ăn.
Bằng không, ăn xong lại biệt nhiệt, đến lúc đó nhìn y nước mắt lưng trong, người đau lòng vẫn là mình thôi!
"Ngoan, đừng nháo, hôm nay có canh gà, tương thịt bò, còn có tương giò... mà người thích!
Trái tim Hạ Thiên Tịch hơi giật giật, kỳ thực nếu không có ớt cay, có thịt cũng được!
Chẳng qua, cứ cảm thấy cuộc sống không có ớt cay, ăn cơm thật sự không ngon.
Hơn nữa, con của y hình như cũng thích ăn cay, bằng không nhiều ngày không ăn ớt cay như vậy, ngươi xem tâm tình bọn họ đều buồn bực.
"Buổi chiều ta muốn ăn lẩu."
Lăng Thần: "......"
Sao vẫn mãi không thể quên được ớt chỉ thiên vậy?
Đỏ chót như vậy có gì đẹp? Màu sắc quả thực quá tục khí!
Hai mắt Hạ Thiên Tịch sáng lấp lánh nhìn hắn.
Khóe miệng Lăng Thần run rẩy, không cần phải nói chuyện này chắc chắn là không thể đồng ý.
"....."
Hạ Thiên Tịch vừa thấy Lăng Thần im lặng, rất rõ ràng chính là cự tuyệt, rời khỏi lòng ngực hắn, giận dỗi lại nằm lên trên giường, dùng chắn che đầu lại.
Lăng Thần nhìn một màn này, khóe mắt hung hăng rút gân.
Sao trước kia không phát hiện y còn có tật xấu này, vừa giận một cái liền dùng chăn che kín đầu, đây rốt cuộc là học được từ đâu?
Thở dài, Lăng Thần đứng lên đi ra ngoài.
Hạ Thiên Tịch: "......"
Cư nhiên đi rồi?
Hắn cư nhiên cứ như vậy!
Chẳng lẽ không nên lại đây nhỏ giọng dịu dàng dỗ dành y sao?
Hạ Thiên Tịch thật sự ủy khuất trong lòng, bỗng nhiên xốc chăn xuống giường, y mới không cần tự mình một người chùm chăn đến nghẹt thở như vậy, nếu hắn không cho ăn, như vậy y liền tự mình đi ra ngoài ăn.
Lăng Thần bưng bát cơm tiến vào, vừa thấy người đang thay quần áo, khó hiểu hỏi: "Thay quần áo làm gì? Ngươi không phải sáng sớm mới vừa tháy rồi sao?"
Vì ở nhà, Lăng Thần mua cho y rất nhiều quần áo thoải mái rộng thùng thình, ở nhà mặc rất tùy ý, chủ yếu là hai chữ - thoải mái!
Hiện tại thấy y đổi sang quần áo bó sát người, Lăng Thần nhíu mày một chút: "Ngươi muốn đi ra ngoài?"
Đang êm đẹp đi ra ngoài làm gì?
Hạ Thiên Tịch ngẩn người, y còn tưởng rằng Lăng Thần đi rồi, thì ra là đi ra ngoài lấy cơm cho y, cái mũi Hạ Thiên Tịch ngửi ngửi nuốt nước miếng, tuy không có hương ớt cay nồng nàn như vậy, nhưng hiện tại mùi thơm hình như cũng có vẻ rất ngon thì phải!
Lăng Thần đặt đồ ăn lên tủ đầu giường rồi đi qua, Hạ Thiên Tịch lập tức nghếch mặt lên trời tỏ vẻ ta khinh, nếu không phải trong ánh mắt y đang toát ra ánh sáng, thật đúng là cho rằng ăn kỳ thực không muốn ăn đâu.
Lăng Thần buồn cười đi lên trước, đem áo sơ mi y vừa thay xong cởi ra, lai mặc vào bộ quần áo thoải mái kia, Hạ Thiên Tịch nhíu mày thật chặt, nhưng lại ngoan ngoãn tùy ý để hắn giúp mày mặc quần áo.
"Được rồi, đừng giận nữa, nếu ngươi tức giận cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng các bảo bảo, như này đi, ta giúp ngươi ăn, được không."
Hạ Thiên Tịch không nói lời nào.
Lăng Thần lôi kéo y đi qua, đem người ấn ở trên giường, sau đó bưng bát cơm lên đút cho y.
Cái mũi nhỏ của Hạ Thiên Tịch hít hít, đúng là rất thơm, trộm nhìn một cái, ngô...hình như cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ ăn rất ngon.
Múc nửa thìa cơm sau đó đặt một miếng thịt bò lên trên, Lăng Thần đút tới tận miệng Hạ Thiên Tịch.
"Nói trước, là con trai ngươi muốn ăn, ta mới không thích ăn." Hạ Thiên Tịch quật cường hé miệng nói xong, lập tức ngậm lấy cái thìa đem thịt và cơm nuốt vào trong miệng.
Ngô -- đúng là ăn rất ngon.
Lăng Thần mang theo ý cười gật gật đầu, bộ dáng ngạo kiều này, thật là rất hấp dẫn người nha!
Nửa cơm nửa thịt, sau đó lại ăn kèm một thìa canh trứng, Hạ Thiên Tịch lập tức ăn hết một bát tô đầy, ăn đến mỹ mãn.
Sau khi ăn xong, cả người thoải mái nheo lại hai mắt nằm trên giường, loại cuộc sống ăn ngủ ngủ ăn này tuy có chút nhàm chán nhưng lại rất thoải mái.
Lăng Thần thu thập xong bát đũa lại đây liền nhìn thấy bộ dáng lười biếng nằm trên giường thích thú nheo lại mắt của y.
Biểu tình giống như chú mèo nhỏ vậy, quả thực lười biếng, khiến trái tim người nhìn thấy ngứa.
Lăng Thần hôn hôn khóe miệng y: "Đi, chúng ta đi ra ngoài một chút."
Mới vừa ăn xong liền ngủ, dễ dàng bỏ ăn.
"Không cần." Hạ Thiên Tịch không chút do dự cự tuyệt, thân thể lười biếng căn bản không muốn nhúc nhích.
"Ngoan, ngươi ăn quá nhiều, hiện tại nằm dễ dàng bỏ ăn, đối với ngươi và bảo bảo đều không tốt."
Nhưng mà đi đường rất mệt mỏi." Hạ Thiên Tịch lười biếng nói.
Thật là rất mệt mà!
Lăng Thần: "......"
Làm sao mà mang thai vào, người cũng trở nên lười biếng đến vậy.
"Hay là ngươi cõng ta?" Hạ Thiên Tịch lập tức mở to mắt, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lăng Thần: "......"
Như vậy còn được gọi là ra ngoài tiêu thực được sao?
"Nếu không muốn, vậy quên đi." Hạ Thiên Tịch bĩu môi.
Lăng Thần cười lắc đầu nằm xuống cạnh người y, xốc áo sơ mi của y lên, bàn tay đưa ra sờ sờ bụng y.
Bốp!
Hạ Thiên Tịch không chút do dự xoá sạch tay Lăng Thần: "Ta hiện tại có bảo bảo."
Lời lẽ chính đáng, tuyệt đối không thể làm chuyện xấu.
Lăng Thần: "......"
"Ta chỉ muốn xoa xoa bụng giúp ngươi tiêu cơm thôi mà."
Nếu y không muốn đi ra ngoài một chút, thì chỉ có thể như vậy.
Hạ Thiên Tịch: "......"
Cho nên, là y suy nghĩ nhiều quá sao?
Hạ Thiên Tịch xấu hổ lập tức mở to hai mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, thật là đẹp.
Lăng Thần buồn cười nhìn vành tai hơi hơi đỏ ửng của y, vành tai như bạch ngọc lúc này đỏ ửng, thật đúng là đẹp đến mức khiến người nhịn không được.
Lăng Thần nghiêng đầu, một ngụm ngậm lấy vành tai như bạch ngọc này!
"A --"
Hạ Thiên Tịch kinh hô một tiếng: "Ngươi làm gì?"
Lăng Thần xoay người đem y đè dưới thân, đôi mắt màu bạc cực nóng gắt gao nhìn người trong lòng: "Bảo bối, chúng ta tới làm một chút vận động trợ giúp tiêu hóa đi!"
Thanh âm trầm thấp quả thực tràn ngập tính dụ hoặc.
..........