Mục lục
Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bịch bịch bang bang--

Libor thật sự là không còn gì để nói, làm sao hai người này lại xông vào đánh nhau rồi.

Quả thực đúng là - thần kinh!

Hạ Thiên Tịch mở to mắt, gần đây y cực kỳ thích ngủ, suốt ngày trên cơ bản đều đang ngủ, sau đó việc đầu tiên sau khi mở mắt chính là vào hệ thống click mở cái nút nhìn tình huống phát triển của mấy đứa con trai, tốt, cũng coi như không tồi, chỉ cần không phải kém là được.

Hạ Thiên Tịch tâm tình đang đắc ý, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng đánh nhau từ bên ngoài vọng vào, lập tức xuống giường nhìn xem.

Úc Trục Thiên và Lăng Thần đang đánh nhau tóe lửa.

"......"

Hai mắt Hạ Thiên Tịch sáng bừng nhìn một màn này, sao hai người kia lại đánh nhau nhỉ, quả thực không khoa học.

Hạ Thiên Tịch vội vội vàng vàng từ phòng ngủ đi ra ngoài, vừa lúc Hạ Thanh cũng được báo tin, hai người gặp nhau trên hành lang.

Hạ Thanh nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tịch, ngay sau đó nhíu mày: "Đã là người mang thai rồi, còn chạy nhanh như vậy làm gì? Trở về nghỉ ngơi."

"Phụ thân....Lăng Thần ở bên ngoài ạ."" Hạ Thiên Tịch rụt rè nói, chớp đôi mắt đáng, thật sự khiến người thương tiếc.

Hạ Thanh thực sự có chút hận sắt không thành thép, con trai của mình đang êm đẹp hiện tại lại khuỳnh khuỷu tay ra bên ngoài, thật là giáo dục thất bại.

"Cùng đi." Hạ Thanh bất đắc dĩ, bộ dáng này của y, anh cũng không đánh lòng trách mắng!

Khi một lớn một nhỏ đang vội vàng, Hạ Thanh nhớ lại năm đó khi mình mang thai, cả ngày phải tránh né sát thủ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho nên khi biết con trai có thai, tuy Hạ Thanh có chút hận sắt không thành thép, nhưng cũng muốn chăm sóc con trai thật tốt, không muốn y đi vào vết xe đổ của mình lúc trước.

Hạ Thiên Tịch vội vã không chờ nổi gật đầu, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền sâu đậm.

Hạ Thanh nhìn, thật là có chút đau đầu, con anh a......

Hai người ở ngoài sân đánh đến khí thế ngất trời, Hạ Thanh và Hạ Thiên Tịch liền đứng trong sân nhìn.

Hạ Thiên Tịch tâm tình vui vẻ, không hề có ý định muốn tiến lên ngăn cản, hơn nữa còn gọi Libor quản gia tới, phân phó Libor quản gia mang tới một bộ bàn ghế, một bình trà và điểm tâm, cùng Hạ Thanh ngồi trong sân một bên nhàn nhã tự tãi ăn điểm tâm, một bên xem diễn.

Người không biết, tuyệt đối sẽ cho rằng phía trước đang biểu diễn đấu võ.

Hai người ở ngoài sân nhìn một màn này, khóe mặt đồng thời giật giật, ngay sau đó cùng dừng tay.

"Đánh đi, sao lại không đánh nữa?" Hạ Thiên Tịch vỗ vỗ tay phủi vụn điểm tâm, uống một ngụm trà cười tủm tỉm nói: "Ta còn chưa xem đủ mà?"

Lăng Thần nhìn tức phụ không có gì khác so với lúc trước, trong lòng cuối cùng cũng thoáng thả lỏng, phải biết là khi Lạc Ngôn nói tâm tình Hạ Thiên Tịch không tốt, trái tim hắn toàn bộ treo lên.

Nhìn thấy Hạ Thiên Tịch nói như vậy, khóe miệng Lăng Thần hung hăng run rẩy, ngươi đang xem khỉ diễn xiếc sao?

Cố tình, khuôn mặt vô tình của Hạ Thanh lúc này nhìn nhìn hai người phi thường nghiêm túc gật gật đầu, giống như nữ vương mà ra lệnh: "Tiếp tục đánh đi!""

Quả thực nữ vương!

Hạ Thiên Tịch cười tủm tỉm, hai tay chống cằm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hai người gật đầu, phụ họa nói: "Tiếp tục biểu diễn đi!"

Thật là nữ vương!

Lăng Thần và Úc Trục Thiên nhìn nhau, đều thấy được bất đắc dĩ cùng hắc tuyến trong mắt đối phương.

Đối với Lăng Thần mà nói, bọn họ một người là nhạc phụ đại nhân một người là tiểu tức phụ của mình, hiện giờ tiểu tức phụ lên tiếng, hắn có phải nên biểu diễn hay không?

Nhưng hắn cũng không phải là con khỉ!

Đối với Úc Trục Thiên mà nói, bọn họ một người tiểu tức phụ, một người là con trai của mình, hiện giờ cả tức phụ và con trai đều lên tiếng, hắn có phải cũng nên lập tức biểu diễn hay không?

Nhưng hắn thật sự không phải con khỉ?

Trán hai người treo đầy hắc tuyến, đều bất đắc dĩ nhìn bọn họ, còn có thể ấu trĩ hơn được không?

"Không đánh à?" Hạ Thiên Tịch ăn xong một miếng bánh cuối cùng, uống một ngụm trà, có chút nghẹn, sau đó ngáp một cái: ""Vậy ta về ngủ đây.""

Nói xong đứng lên, lười biếng ngáp, thật là buồn ngủ.

Y biết là do mang thai, nếu mang thai một đứa, có lẽ cũng không buồn ngủ như vậy, nhưng hai đứa.....đã nói lên y phải chịu tội gấp đôi, cho nên hiện tại y thực sự cực kỳ buồn ngủ.

Lăng Thần lập tức khẩn trương nhìn Hạ Thiên Tịch, bộ dáng lười nhác híp mắt ngáp ngủ kia, tuy y mặc một thân quần áo rộng rãi nhìn không ra dáng ngừoi, nhưng cho dù như vậy cũng biết bụng lúc này chưa lộ hẳn ra.

Cho dù là như vậy, Lăng Thần cũng vẫn khẩn trương, trái tim treo lên cổ họng.

Đôi mắt lười nhác kia không mở ra nổi, vạn nhất bị và vào cái gì đó thì làm sao?

Nhưng hắn lại không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ người ta bị giật mình, thật sự té ngã hắn chẳng phải là muốn khóc chết sao.

Lăng Thần khẩn trương nhìn chằm chằm thân ảnh Hạ Thiên Tịch, tận đến khi nhìn thấy y bước từng bước lên bậc thang vào đại sảnh, trái tim treo trên cổ họng của hắn mới chậm rãi hạ xuống.

Giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lòng bàn tay đều ướt mồ hôi.

Khi vừa nhìn Hạ Thiên Tịch vấp chân một cái, thật sự là thiếu chút nữa hù chết hắn.

Rõ ràng người mang thai là tức phụ của mình, nhưng hắn lại khẩn trương hơn cả đương sự, đây có phải là cái gọi là phản ứng dây chuyền của vợ chồng không.

"Còn thất thần làm gì? Còn không đi vào chăm sóc y?" Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tái.

Khuôn mặt vô biểu tình của Hạ Thanh không có bất cứ dao động gì, ánh mắt lạnh như bằng nhìn Lăng Thần.

Nếu có thể, anh thật sự rất muốt giết chết tiểu tử này, cư nhiên nhanh như vậy đã ăn con trai anh sạch sành sanh không còn chút dư thừa nào, quả thực không thể tha thứ.

Nhưng nghĩ tới con trai lúc này đang chịu tội, anh lại không nỡ, chỉ có thể tự mình thỏa hiệp.

Nhi khống trầm trọng, thật sự cực kỳ phù hợp!

Lăng Thần sửng sốt một chút lập tức phản ứng lại, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười ngây ngô: "Vâng, phụ thân."

Gọi đến là thuận miệng, lập tức chạy vào, cực kỳ nhanh chóng chạy qua người Hạ Thanh, lập tức liền không thấy bóng dáng đâu.

Hạ Thanh thở dài một hơi, thôi, so với việc về sau con trai sẽ tìm một người khác, vẫn là Lăng Thần nhìn thuận mắt hơn một chút.

Ít nhất, đối tốt với con anh, cũng biết cách làm cho người ta thích, gia thế cũng tốt....hơn nữa, vẻ ngoài cũng thuận mắt.

Nếu bỏ lỡ Lăng Thần, ai biết về sau con trai sẽ tìm dạng người xa lạ gì tới đây chứ?

Nếu lại giống như Lancet....

Cho nên, có so sánh mới biết, địa vị của Lăng Thần ở trong lòng Hạ Thanh vèo vèo bay lên.

Vừa thấy Lăng Thần cư nhiên được cho phép đi vào, Úc Trục Thiên lập tức nóng nảy, con trai phấn phấn nộn nộn non tơ của hắn đấy, sao có thể dễ dàng để sói vào nhà như vậy?

Chỉ nghĩ tới hình ảnh con trai hắn bị sói ngậm đi, hai mắt Úc Trục Thiên lập tức đỏ ngầu, thật muốn đi lên đánh thêm hiệp nữa.

"Thanh Nhi......" Khuôn mặt anh tuấn của Úc Trục Thiên tràn đầy ủy khuất, vội vàng nói: "Sao ngươi có thể cho hắn đi vào?""

Đó là sói, sói đấy!

"Vì sao không thể cho hắn đi vào?" Ánh mắt Hạ Thanh nhàn nhạt nhìn Úc Trục Thiên hỏi lại.

"......" Úc Trục Thiên rõ ràng dừng một chút, bởi vì đó là sói mà! Nhưng lại không dám nói, chỉ có thể lấy lui mà tiến: ""Tiểu Tịch là bảo bối của chúng ta, ngươi nhanh như vậy cho bọn nó kết hôn sao?""

Nghĩ tới điều này hắn lại thấy đau lòng.

Khi con trai được sinh ra hắn không biết.

Cho nên, khi con trai tập đi hắn thân là cha cũng chưa đỡ con trai một bước nào, đối tượng khi con trai gọi ba ba hoặc phụ thân cũng không phải hắn, khi con trai làm nũng đối tượng cũng không phải hắn, khi con trai cần yêu chiều đối tượng lại càng không phải là hắn....

Khi hắn cuối cùng cũng biết tới sự tồn tại của con trai, con trai đã bước qua tuổi đi học, qua thời kỳ cần yêu chiều làm nũng rồi.

Hơn nữa, bên người con trai càng không cần hắn, người làm cha mà mười mấy năm qua đều không bên cạnh y này.

Ngươi nhìn xem, có người cha nào đáng thương hơn hắn không.

Rõ ràng là con của hắn, mới vừa gặp mặt đã bị sói tha đi rồi, hắn còn có thể đáng thương hơn nữa không?

Úc Trục Thiên oán niệm mười phần nhìn Hạ Thanh, càng thêm đáng thương chính là, hắn đến bây giờ ngay cả tức phụ cũng không đuổi tới tay.

Rõ ràng giữa hai người bọn họ đã có một đứa con trai 21 tuổi, nhưng hai người hiện tại còn chưa kết hôn, còn có người nào càng thêm khốn khổ như hắn tồn tại hay không?

Chỉ suy nghĩ một chút, Úc Trục Thiên đều cảm thấy nhân sinh ảm đạm một mảnh, rất muốn tự sát có được không?

"Tiểu Tịch là con trai ta, cũng chỉ là bảo bối của ta, xin Úc gia chủ chú ý cách dùng từ một chút!" Giọng nói Hạ Thanh lạnh như băng, quả thực đông chết người.

Úc Trục Thiên: "......"

Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem...... đây không phải buộc hắn đi tự sát sao?

"Thanh Nhi......được rồi, hiện tại chúng ta không nói tới Tiểu Tịch nữa, tới nói chuyện của hai chúng ta." Úc Trục Thiên thật không muốn bản thân cứ tiếp tục đáng thương như vậy nữa.

"Giữ hai chúng ta không có gì để nói hết."" Lời nói cự tuyệt của Hạ Thạnh thật sự không gì sánh bằng.

Úc Trục Thiên sốt ruột thật muốn đập đầu vào tường.

Sao lại không có gì để nói chứ? Hắn cảm thấy hai người bọn họ hẳn là còn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói đi!

"Hai chúng ta lại nói về Tiểu Tịch đi!" Nhìn vẻ mặt không muốn nói của anh, Úc Trục Thiên trải qua ba năm ăn canh bế môn cũng đã học được cách thoái nhượng, cho nên muốn nói chuyện với một người nhi không, đề tài nên thảo luận trước tiên phải là con hắn.

Con may, đứa con trai này cũng có phần của mình, bằng không hắn thật sự muốn đi đầu mà khóc mù mắt.

"Ta nghe nói Tiểu Tịch mang thai, sao có thể cho nó mang thai chứ? Nó còn nhỏ như vậy?"" Để tánh cho Hạ Thanh cự tuyệt mình, Úc Trục Thiên lập tức tự tiếp lời nói, cực kỳ nhanh chóng nói.

Hạ Thanh ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn khuôn mặt đầy u oán của Úc Trục Thiên, thanh âm không chút phập phồng, lạnh như băng nói: "Ngươi đang trách ta sao?"

Rõ ràng âm điệu lạnh như băng không có bất cứ cảm xúc gì, Úc Trục Thiên vẫn nhận ra nguy hiểm trùng trùng trong giọng nói ấy.

Trời biết, hắn làm sao dám trách anh?

Cho dù có cho hắn 100 lá gan, hắn cũng không có tà tâm cũng chẳng có tặc đảm!

Úc Trục Thiên lập tức lắc đầu, thiếu chút nữa làm đầu rơi xuống.

"Việc của con trai ta, người làm phụ thân như ta sẽ tự lo lắng, không phiền Úc gia chủ phải nhọc lòng."

Ngữ khí lạnh băng quả thực không gì sánh bằng!

Úc Trục Thiên vừa định nói tiếp, thân ảnh Hạ Thanh đã chạy tới đại sảnh.

Úc Trục Thiên: "......"

Đi nhanh như vậy làm gì? Hắn còn chưa có nói xong đâu?

Thật muốn móc cả tim ra cho anh xem, mình thật sự không có ý tứ kia mà?

Quả thực còn oan hơn cả Đậu Nga!

..........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK