Triều Nhi ở phòng tổng giám đốc, gương mặt kiêu ngạo:"Thuận lợi vào làm rồi thưa ba, ba à con có chuyện này muốn xin ba".
Triều Phong bên kia nheo mắt:"Chuyện gì?".
Triều Nhi vui vẻ:"Sau khi lấy được Phàm thị, ba phải giúp con có được Mộ Tư Phàm".
"Con thích cậu ta".
"Con biết ba không thích điều đó nhưng con lỡ sa vào lưới tình yêu của anh ấy, anh ấy khiến con không thể ngừng nhớ, một người đàn ông hoàn mĩ như vậy chỉ có thể thuộc về con".
Triều Phong cười trong điện thoại:"Chỉ cần Phàm thị của ta rồi, thỳ con muốn làm gì tùy con, điều ta cần là Phàm thị, Mộ Tư Phàm chỉ là tép rêu".
"Cảm ơn ba, con sẽ cố gắng".
Nói rồi, cô ta cúp máy, miệng luôn nở nụ cười, trong đầu không ngừng suy nghĩ về anh.
Cô ta lấy trong túi sách ra một bộ váy con sở khiêu gợi. Đi vào thay ra, lát sau, cả bộ váy như làm cho người ta bị mê hoặc, bộ ngực đầy đặn lộ ra một nửa, nhị hoa cũng nhố ra do không mặc đồ lót. Cái váy ngắn đến nỗi chỉ cần chòm người liền nhìn thấy tất bên trong.
Triều Nhi thỏa mãn với mình, cô ta lầm tưởng Mục Lạc Anh đã về nên bây giờ đến phòng anh.
Do phòng làm việc của cô ta và phòng làm việc của anh chỉ cách một căn phòng, lại nói phòng chủ tịch và phòng giám đốc chẳng ai dám lên đây khi chưa có sự đồng ý. Vì vậy, cô ta mới dám mặc bộ váy này.
Không suy nghĩ nhiều, cô ta nhanh chóng bước đi, cặp mông ổng à ổng ẹo kích thích.
- Cạch....
Mộ Tư Phàm ngước mặt lên nhìn kẻ dám vào phòng anh mà không gõ cửa, liền nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ của cô ta. Lạnh nhạt nói:"Triều Nhi cô muốn bị đuổi việc".
Triều Nhi cười nửa miệng,chắc chắn Mộ Tư Phàm đã mê mẫn cô ta rồi, Triều Nhi tiến sát anh hơn, hai tay chống lên bàn, chồm người xuống để lộ ra cặp ngực đầy đặn nói:"Chủ tịch xin đừng đuổi việc em, anh muốn gì em cũng chiều".
Mộ Tư Phàm chưa kịp nói, liền bị một giọng nói sắc bén của cô chen vào:"Có thật không?".
Mục Lạc Anh trên người mặc bộ choàng màu trắng, đôi mắt có phần lạnh lạnh, Triều Nhi cả kinh quay lại nhìn cô, lắp bắp:"Phu, phu nhân cô chưa về sao?".
Mục Lạc Anh vẫn đứng đó nói:"Về làm gì? Để hồ li ngan tàn sao?".
Triều Nhi đứng thẳng người, bỗng nhiên thay đổi thái độ:"Hồ li là cô đó phu nhân, cô không thấy chủ tịch đang rất mê mẫn tôi sao, muốn bao nhiêu tiền mới chịu li hơn với anh ấy".
Mục Lạc Anh lạnh lùng:"Tôi nói ra sợ cô không đưa nổi".
Mộ Tư Phàm nhìn cô mỉm cười, chờ cô đối phó với cô ta.
Triều Nhi khoang tay trước ngực, kiêu ngạo:"Cô cứ nói, bao nhiêu Triều Nhi tôi cũng có".
Mục Lạc Anh hờ hửng:"Tôi muốn toàn bộ Triều thị cô có không?".
Triều Nhi ngu ngốc nói:"Triều thị của ba tôi mà cô cũng muốn lấy có quá tham lam không?".
Mục Lạc Anh xoay tay:"No no no, Triều thị đổi lấy Tư Phàm rất hợp lí ".
Triều Nhi lại ngu ngốc ra:"Được".
Mục Lạc Anh nhếch miệng:"Nếu cô đồng ý vậy hãy kí vào bản hợp đồng này đi".
Cô vừa mới nhờ Tiểu Khuê điều tra xong, toàn bộ Triều thị đều được Triều Nhi thừa hưởng, nhưng cô không ngờ cô ta lại người ngốc bị gạt như vậy.
Triều Nhi cầm lấy cây bút kí tên mình vào, thoạt sau bản hợp đồng đã đầy đủ. Triều Nhi vẫn chưa nhận thức được, nói:"Tôi kí rồi, cô cũng mau chóng li hôn với anh ấy đi".
Mục Lạc Anh cầm lấy bản hợp đồng, châm biến:"Triều Nhi ơi là Triều Nhi chỉ vì một người đàn ông mà cô lại phản bội cả tâm.huyết của ba cô, thật là một cô gái ngu xuẩn".
"Đừng nói nhiều, mau li hôn đi, Phàm và tôi sẽ phát thiệp mời cho cô".
Mộ Tư Phàm lúc này đứng dậy,lên tiếng:"Triều Nhi, cô là đang phá hoại hạnh phúc gia đình của tôi sao?"
"Phàm, cô ta cũng vì tiền mà phản bội anh, anh cần gì phải yêu cô ta nữa"
Mộ Tư Phàm đi lại ôm cô vào lòng:"Nói cô biết, vợ của Mộ Tư Phàm này chỉ một là cô ấy, còn cô mau cút khỏi đây, đừng quên đọc báo nhé! Ngày mai Triều thị sẽ mãi mãi biến mất ".
Triều Nhi lúc này mới nhận thức được là mình bị lừa, tay chân bủn rủn,giận dữ đập cái ly gần đó chạy lại phía cô và anh, miệng hét:"Tôi giết chết hai người".
Mục Lạc Anh thân thủ nhanh nhạy bắt chặt tay cô ta, lạnh lùng:"Vài ba chiêu cỏn con này mà muốn làm hại tôi, cô còn non quá, hay là đang chê cuộc sống này".
"Có giỏi giết tôi luôn đi".
"Từ trước đến nay tôi không giết người mà không có lí do, cô thỳ tôi không giết nhưng tôi sẽ khiến cô sung sướng với hành động mê hoặc chồng người khác của cô".
Triều Nhi run rẫy:"Cô muốn gì?".
"Lát rồi sẽ biết".
Lát sau,Nhất Chỉ Tư đến, mang cô ta đến tổ chức, vứt vào lồng giam những tên da đen cuồng hãm, to con.
Triều Nhi như muốn chết đi trước sự dày vò này. Cô ta bị những tên đàn ông cường bạo chiếm lấy không tha, màn trinh của cô ta bị xé nát bởi những tên đó. Do bị cấm dục quá lâu, bây giờ lại có một người đàn bà ăn mặc gợi tình như vậy tất nhiên khiến họ sung mãn rồi.
Triều Nhi khóc đến ngất đi mặc cho họ hành hạ cô ta. Sau đó được thuộc hạ của anh lẳng lặng vứt vào xó nào đó. Tiếp tục bị những tên khác dày vò, song lại bị bắt đi đem bán. Bây giờ cô ta không khác gì món hàng dơ bẩn.
Còn Triều Phong sau khi biết chuyện con gái mình ngu ngốc kí vào bản chuyển nhượng Triều thị và việc cô ta làm mất đi danh dự cả Triều gia, thỳ lên cơn đau tim mà chết. Từ lúc đó Triều thị sát nhập vào Phàm thị.
Lại nói, Hứa thị, Triều thị, Phàm thị được sát nhập vào nhau. Trở thành tập đoàn lớn nhất Tây Đô và được cả thế giới biết đến.
Phàm thị đổi tên thành Tập đoàn Tư Lạc, là tên đệm của anh và cô.Có thể sau này Tập đoàn Tư Lạc sẽ còn vượt xa hơn nữa......
- --------------