trên thế giới này, vĩnh viễn đều có một người như vậy, đem ích kỷ cá nhân của nàng xem như là điều đương nhiên, cho dù yêu cầu của nàng vô lý, cũng phải nói tới khi người khác cho rằng ngươi khônghiểu chuyện.
“Các ngươi chọn thế nào thì liên quan gì tới ta chứ? Ta không nhường cho các ngươi chính là khôngthông tình đạt lý, vậy các ngươi đoạt đồ của ta thì là chuyện đương nhiên sao?” Tử Lạc Vũ cười lạnh, thật đúng là muốn ỷ vào thân phận mà đè người sao?
Đáng tiếc, Tử Lạc Vũ nàng cũng không phải người để mặc người ta khi dễ, muốn áp nàng sao, ngươi cũng phải ngẫm lại xem mình có bao nhiêu phân lượng.
Trần phu nhân không nghĩ tới tiểu nha đầu nhìn có vẻ không lớn tuổi này miệng lưỡi lại lợi hại như vậy, chỉ một câu liền nói ra rằng bà ta không phân rõ phải trái.
“cô nương, lúc nói chuyện không nên nói quá nhanh, háo thắng nhất thời cũng không phải chuyện gì tốt, đắc tội người không nên đác tội, làm liên lụy tới người nhà sẽ không tốt”. Trần phu nhân có thể làm tới nhất phẩm phu nhân hiển nhiên có điểm hơn người, đối với tiểu nha đầu này, bà ta sẽ không lộ ra thân phận của mình, mà đánh bên hông, bà tin rằng tiểu nha đầu này không ngốc, có thể nghe hiểu ý của bà ta.
Có điều, chút uy hiếp ấy của Trần phu nhân đối với Tử Lạc Vũ mà nói căn bản không thể gọi là uy hiếp.
Người nhà của nàng là ai chứ? Là thế lực mạnh nhất Đông Phong Quốc – Tiêu Diệc Nhiên, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhường Nhiếp chính Vương ba lần, hắn không gây tai họa cho người khác là chuyện tốt rồi, toàn bộ Đông Phong Quốc này còn ai có thể làm gì Tiêu Diệc Nhiên chứ? Hình như là không có ai đâu!
“Trụ cột” vững chắc và bền vững, Tử Lạc Vũ cung không cần đem người tự cho là đúng này để vào mắt.
“VỊ phu nhân này nói rất đúng, làm người ấy mà, nói chuyện không nên quá mức, nói nhanh quá coi chừng đắc tội người không nên đác tội, liên lụy người nhà thì không tốt đâu”. Tử Lạc Vũ cầm cái trâm ngọc tinh xảo bỏ vào trong khay, giọng nói của nàng chậm rãi, bên môi ngậm cười.
Trần phu nhân nghe thấy lời này, nghĩ nha đầu này cũng là người thức thời, trong mắt bà ta lóe lên tia cười nhạt, nói với Trần Cầm: “Cầm nhi, con xem đi, mấy trâm gài tóc trong đây con nhìn trúng cái này?”
Trần Cầm cười vui mừng, hai cánh tay của nàng ta và Hiên Viên Lam Nghiên vươn tới, khi hai người này chạm vào khay đựng trâm cài tóc của Tử Lạc Vũ thì giọng nói thanh thúy của nàng truyền tới.
“Ta có nói muốn đem trâm cài tóc cho các ngươi sao?” Nàng nói một câu đánh nát sự vui mừng của Trần Cầm, đồng thời cũng chọc Trần phu nhân nổi giận.
Cho tới bâ giờ Trần phu nhân chưa từng gặp qua nha đầu nào không biết điều như vậy, Cầm nhi đều đãtới chọn, nàng ta còn dám khiến Cầm nhi mất hứng, nhất định là kẻ không biết sống chết.
“Tiểu nha đầu, ngươi thật to gan, ngươi không biết chúng ta là ai sao?’ Trần phu nhân vốn không định nói ra thân phận mình, nhưng bà ta đang tức giận, hôm nay, nhất định phải dùng thân phận khiến nha đầu kia quỳ xuống xin tha thứ, chịu tội với Cầm nhi, thân là công chúa hoàng tộc, bà ta có tài trí, quyền lực và quý khí hơn người.
“Vị phu nhân này, nói chuyện với bà thật vui, các người là ai có liên quan gì tới ta chứ?” Tử Lạc Vũ liếc mắt nhìn sắc mặt tức giận của Trần phu nhân, không mặn không nhạt nói.
Trần phu nhân bị Tử Lạc Vũ chọc tức, một ngụm hỏa giấu trong ngực, bực bội tích tụ.
“Làn càn, cô cô là đại công chúa, còn là nhất phẩm phu nhân do phụ hoàng ban thưởng, điêu dân như ngươi, nhìn thấy đại công chúa còn không quỳ xuống hành lễ?” Hiên Viên Lam Nghiên ở bên cạnh lớn tiếng quát lên.
Tử Lạc Vũ vô cùng không muốn gặp Lam Nghiên công chúa, nghe giọng nàng ta giống hệt như tiếng chó sủa, nàng cười châm chọc: “Quỳ xuống hành lễ? Ta nói này, đầu óc ngươi không bị úng nước rồi chứ? Sao lại cố gắng nói mê sảng vậy?”
“Phụ thân” nàng dầu gì cũng là Nhiếp chính Vương, kêu nàng quỳ xuống hành lễ, chẳng phải là làm trò cười cho người trong thiên hạ sao?
Hiên Viên Lam Nghiên tuy bình thường cũng không được Hoàng thượng sủng ái, có khi cũng sẽ bị hoàng tử khi dễ, nhưng nàng ta là công chúa tôn quý, bây giờ lại bị một dân nữ nói là đầu ngập nước nói mê sảng, sao nàng ta lại không tức giận chứ?
Lam Nghiên khó thở, trong mắt nàng ta lộ rõ vẻ tức giận, đi lên đằng trước, một cái tát hướng tới gương mặt nhỏ xinh đẹp của Tử Lạc Vũ, mặc dù bình thường nàng ta không tức giận, không có nghĩa nàng ta mềm yếu.
Tử Lạc Vũ lạnh lùng, giơ tay nắm lấy cổ tay Hiên Viên Lam Nghiên: “thì ra công chúa hoàng tộc chính là thích ức hiếp dân chúng, hôm nay để cho ta mở rộng tầm mắt rồi”.
nói xong, nàng không chút lưu tình quăng tay Hiên Viên Lam Nghiên đi.
Thân thể nàng ta vốn nhỏ bé và yếu ớt, trải qua hành động ác liệt của Tử Lạc Vũ, cả người nàng ta liền lảo đảo, nghiêng về một bên, thái dương vừa lúc đụng vào một bên bàn tức giác.
“A~ nàng ta kêu đua một tiếng, té trên mặt đất”.
Trần phu nhân hoảng sợ vô cùng, trên trán Nghiên nhi chảy thật nhiều máu.
“Nghiên tỷ tỷ, tỷ có sao không? Trán của tỷ, thật nhiều máu”. Trần Cầm vội vàng ngồi chồm hổm xuống đỡ Hiên Viên Lam Nghiên.
Tử Lạc Vũ không nghĩ tới Lam Nghiên công chúa này suy nhược tới vậy, nàng chỉ hơi dùng sức mộtchút, đã đứng không vững, có điều, đối với nữ nhân không có năng lực lại thích thể hiện này, Tử Lạc Vũ chưa từng đồng tình bao giờ.
Con người nha! Có năng lực thì làm, ngươi đã không có năng lực, còn muốn xông lên, cho dù ngã chết cũng xứng đáng thôi.
“PHương chưởng quầy, bắt nha đầu to gan lớn mật này cho ta, điêu dân ý đồ hại chết Lam Nghiên công chúa, bản công chúa phải giao nàng ta cho Tư hội thẩm, đều tra xem ai phái nàng ta tới hại Lam Nghiên công chúa”. Trần phu nhân nhanh chóng quyết cho Tử Lạc Vũ một tội danh.
Người của Nhiếp chính Vương, Phương chưởng quầy nào dám động tới! Nhưng Trần phu nhân kia cũng không thể đắc tội, việc này thật làm Phương chưởng quầy khó xử.
Nụ cười trên môi Tử Lạc Vũ không tiêu tan, nhìn ba nữ nhân đang làm bộ làm tịch kia một cách châm chọc, Lam Nghiên công chúa kia té lộn mèo một cái, hẳn là cố ý đi! Rồi đổ cho nàng tội danh làm hại công chúa, nhưng không nghĩ tới chân mình còn bước không xong, ngã xuống liền đụng phải mũi nhọn của bàn trà, chảy nhiều máu như vậy, sợ rồi sao?
Hai chữ thôi, đáng đời.
Đại công chúa đúng là một cao thủ tâm cơ, Lam Nghiên công chúa vừa té như vậy, bà ta liền làm ra một phán đoán có lợi nhất, định tội cho nàng.
Ý đồ mưu sát công chúa, đây là trọng tội mất đầu, hơn nữa vừa vặn liên lụy tới “người nhà” cuản àng, một khi đại công chúa tra ra là “người nhà” nàng phái nàng tới hịa công chúa, vậy không phải toàn bộ “người nhà” cũng mất đầu luôn sao?
một chiêu đuổi cùng giết tận này dùng thật khéo! Đáng tiếc, Tử Lạc Vũ từ trước tới nay đều không phải người mặc cho người ta bóp tròn bóp méo.
Nếu nàng không có mỹ nam Vương gia để dựa vào, vậy hôm nay nàng nhất định sẽ nhịn xuống, đáng tiếc, nàng có chỗ dựa vững chắc và to đùng là mỹ nam Vương gia, muốn nén giận, vậy cũng không ai cho phép đâu…
Tử Lạc Vũ ngoảnh mặt làm ngơ với Trần phu nhân, nàng bình tĩnh thong dong ngồi xuống một ghế gỗ đỏ, không chút lo lắng nói: “Phương chưởng quầy, ta khát, đưa tới đây ly trà giải khát một chút”.
“Được, nước trà tới liền, tiểu thư đợi chút”. Phương chưởng quầy là người thông minh, nhìn thấy Trần Phu nhân quyết không tha cho Tử Lạc Vũ, hắn cũng biết mình nên quyết định đứng về phía nào rồi.
Đương nhiên, chắc chắn ông ta sẽ không chọn đứng ở phía Trần phu nhân, bởi vì ai cũng rõ, ở Đông Phong Quốc, Nhiếp chính Vương mới là người không thể đắc tội.
Trần phu nhân thấy phương chưởng quầy cùng nha đầu koa thông đồng, không để bà ta vào mắt, gương mặt phù dung liền nổi lửa giận.
Đúng lúc nào, Tiêu Diệc Nhiên mặc một thân huyền bào đi vào, trong tay hắn cầm một hộp bằng gỗ tử sam điêu khắc tỉ mỉ.
“Tiêu vương gia”. Trần phu nhân nhìn ra nam tử này là Tiêu Diệc Nhiên, trong lòng kinh ngạc, sau đó là vẻ mặt vui mừng, Lam Nghiên vẫn thường gọi hắn ta là Nhiên ca ca, nói vậy, hẳn là có vị trí không tầm thường trong lòng hắn đúng không?
“Nhiên ca ca”. Hiên Viên Lam Nghiên miễn cưỡng đứng lên, yếu ớt gọi, trong mắt nàng ta có kinh hỉ, đồng thời cũng phủ một tầng hơi nước, vết trương cũng bắt đầu khô máu, ai nhìn thấy cũng đều sẽ có chút đau lòng và đồng tình.
Tiêu Diệc Nhiên nhìn lướt qua Hiên Viên Lam Nghiên, nhàn nhạt hỏi: “Sao đầu lại bị thương?”
Trần Cầm nhìn nam nhân đẹp tới tận cùng này, biết hắn là Nhiếp chính Vương trong lời đồn, tim nàng ta đập nhanh vô cùng.
Nhiếp chính Vương thật giống như lời đồn đãi, tao nhã vô cùng, nụ cười yếu ớt đó, ngay cả tiên nữ cũng phải ái mộ.
Hiên Viên Lam Nghiên nghe thấy Tiêu Diệc Nhiên quan tâm nàng ta, trong lòng không giấu được vui vẻ, mắt cố ép ra chút nước mắt, điềm đạm đáng yêu nói: “Nhiên ca ca, có người muốn hại chết Lam Nghiên”.
Tiêu Diệc Nhiên vốn đang đi về hướng Tử Lạc Vũ, quay đầu hỏi: “Ai?”
Câu hỏi này hiển nhiên làm Hiên Viên Lam Nghiên hiểu sai ý, nàng ta nghĩ tới Tiêu Diệc Nhiên muốn ra mặt giúp nàng ta.
“Là nàng ta”. Hiên Viên Lam Nghiên lau nước mắt, ngón tay nhỏ chỉ vào Tử Lạc Vũ đang ngồi trên ghế.
Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên lạnh dần, đôi con ngươi băng hàn khiến Hiên Viên Lam Nghiên nhìn thấy lại thầm đắc ý, nếu Nhiên ca ca chịu ra mặt giúp nàng ta, tiểu nha đầu kia cứ chờ xui xẻo đi!
Lúc HIên Viên Lam Nghiên đang đắc ý, giọng nói thanh thúy của thiếu nữ vang lên.
“Diện Nhiên, sao giờ ngươi mới tới?” Nàng chu miệng nhỏ, vô cùng không vui nói.
một tiếng Diệc Nhiên khiến tim Hiên Viên Lam Nghiên và Trần phu nhân đập chậm một nhịp, thiếu nữ này có quan hệ thế nào với Tiêu Diệc Nhiên? Vì sao nàng ta lại gọi Nhiếp chính Vương một cách thân mật như vậy?
Toàn bộ Đông Phong Quốc này, cũng chỉ có thiếu nữ này mới có gan gọi Nhiếp chính Vương như vậy! Mà thái độ của Tiêu Diệc Nhiên đối với người này sẽ thế nào? Trần phu nhân dẫn theo tâm tình bát quái, bình tĩnh nhìn.
Tiêu Diệc Nhiên cũng không để ý Hiên Viên Lam Nghiên nữa, hắn đi vài bước tới bên cạnh Tử Lạc Vũ, ôm nàng vào lòng, cầm hộp gỗ tinh xảo trong tay đưa cho nàng, nói: “Mở ra nhìn xem có thích không?”
Tử Lạc Vũ nhìn hộp gấm xinh đẹp trong tay, vừa thấy bên ngoài liền biết ở bên trong nhất định là mộtbảo vật.
Nàng mở nắp hộp ra, bên trong là một trâm cài đùa hình hoa sen, hoa sen kia giống băng thanh ngọc liên như đúc, bạch ngọc thượng hạng khắc thành ngọc liên khiến nó có chút xuất trần, giống như mộttầng sương của tiên cảnh nhè nhẹ phủ lên, đẹp tới mức khiến người ta không thể dời mắt, không thể phủ nhận, nàng rất thích trâm cài đầu này.
“thật đẹp mắt, ngươi mua ở chỗ nào?” Nàng cười hỏi.
Thấy Tử Lạc Vũ thích, trong lòng Tiêu Diệc Nhiên càng thêm kiên định, hắn tự mình làm trâm cài này hiển nhiên cũng không muốn tiểu hồ ly này ghét bỏ.
“Làm sao mà mua được, là ta tự tay làm cho Vũ nhi, độc nhất vô nhị, ta giúp nàng cài lên”. Đôi mắt đen mỉm cười, hắn cài trâm ngọc lên tóc cho nàng, cây trâm khiếm tiểu hồ ly càng thêm xinh đẹp, khiến hắncó chút không thể dời mắt.
Tử Lạc Vũ há miệng thở dốc, mỹ nam Vương gia còn có thể làm trâm ngọc đó! thật khiến người ta không tưởng tượng được, vấn đề là, hắn còn làm tốt như vậy.
“Đẹp không?” Tử Lạc Vũ thấy hắn nhìn nàng chằm chằm, trong lòng rất vui, đưa tay sờ sờ trâm ngọc trêu đầu, đeo rất nhẹ đó!
“Đẹp!” Tiêu Diệc Nhiên không chút bủn xỉn mà khen nàng.
Trong lòng Trần phu nhân run rẩy, trong triều, không ai là không iết Tiêu Diệc Nhiên là nam tử lạnh lùng lại vô cảm, trong mắt hắn, trong lòng hắn tới bây giờ chưa từng có bất kỳ nữ nhân nào, trước kia nghe nói hắn vô cùng sủng nữ nhi, bây giờ xem ra, không chỉ sủng nữ nhi, mà còn đang yêu một nữ tử.
Đồn thời, Trần phu nhân cũng biết, lúc này, bà ta tính sai rồi, bà ta đánh giá thấp nữ tử kia.
Hiên Viên Lam Nghiên thật không nghĩ tới Nhiên ca ca của nàng ta sẽ dịu dàng với một người phụ nữ như vậy, hơn nữa còn tự tay khắc trâm ngọc cho người đó.
Ghen tị, trong lòng nàng ta vô cùng ghen tị, hận không thể biến thành nữ tử kia, cũng hận không thể xé nát cô ta ra.
“Nhiên ca ca”. Hiên Viên Lam Nghiên đau lòng kêu lên, ánh mắt dịu dàng của Tiêu Diệc Nhiên nhìn người kia như đâm nàng ta bị thương.
Tiêu Diệc Nhiên hơi quay đầu, ánh mắt nhìn Hiên Viên Lam Nghiên vô cùng lạnh lùng, giọng nói như băng mỏng nhấn từng chữ từng chữ: “Ngươi vừa nói Vương phi của bổn vương muốn hại chết ngươi?”
Hiên Viên Lam Nghiên không nghĩ tới Tiêu Diệc Nhiên lại có thể kêu nữ tử kia là Vương phi của hắn, hắnvà nữ tử kia còn chưa thành thân, nhưng lại định sẵn danh phận, không cho phép nàng ta bị chút tổn thương nào.
hắn biết rõ nàng ta thương hắn, nhưng vẫn nhẫn tâm đả thương tâm nàng ta như vậy sao.
“Nhiếp chính Vương, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Nghiên nhi tự mình vấp té, nên có chút hồ đồ, mong Nhiếp chính Vương không phiền lòng”. Trần phu nhân lập tức chắn trước người Hiên Viên Lam Nghiên.
Nhiếp chính Vương là người bọn họ không đắc tội nỗi, những việc phát sinh trong hoàng cung còn chưa đủ chứng minh sao? Nhiếp chính Vương có thể vì một tiểu hồ ly mà khiến Cẩm Nhi và PHấn Nhi bị trừng phạt tới hấp hối, hắn ta cũng có thể giận dữ vì hồng nhan mà đem bà ta và Nghiên nhi trừng phạt thậtđộc ác, nhẹ thì lột da, nặng thì ngay cả phu quân bà ta cũng bị xui xẻo.
Bây giờ chỉ có thể đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Nghiên nhi, mới có một đường sống, bây giờ bà ta chỉ hy vọng Nhiếp chính Vương đừng quá so đo, thả cho bọn họ một con ngựa.
“Vậy các ngươi muốn hãm hại Vương phi của bổn vương cũng là hiểu lầm sao?” Giọng Tiêu Diệc Nhiên lại lạnh thêm vài phần, tiểu hồ ly được hắn cưng chiều tới tận xương máu, sao có thể để đám người này làm hại?
Tử Lạc Vũ nghiêng đầu, cái miệng nhỏ chu ra, mỹ nam Vương gia cố gắng làm gì đó, sao bỗng nhiên nàng lại thành Vương phi của hắn? Cho dù là nói khơi khơi cũng không thể tùy tiện áp danh hiệu Vương phi cho nàng được!
Trần phu nhân bình thường là người đa mưu túc trí, dưới ánh mắt của Tiêu Diệc Nhiên cũng không nóira được lời nào, trên trán mịn một tầng mồ hôi.
Hiên Viên Lam Nghiên đi ra phía sau Trần phu nhân, máu và nước mắt trên mặt nàng ta hòa vào nhau, khiến gwong mặt nhỏ nhắn đau đớn lại càng thêm đau đớn.
“Nhiên ca ca, tử ngọc kia là Tiêu Vương Phi tự tay đưa cho ta, Tiêu Vương phi nói…” câu kế tiếp hiên Viên Lam Nghiên không nói tiếp, nàng ta chỉ một mực đứng ở đó khóc ròng.
Hiên Viên Lam Nghiên biết, hôm nay nếu nàng ta không nói chuyện tử ngọc ra, nàng ta không chỉ bị Nhiên ca ca nghiêm trị, ngay cả cô cô và Cầm muội muội cũng bị liên lụy.
Còn không bằng nàng ta buông tay lúc nào, tranh thủ dùng Tiêu vương phi đã qua đời tới giúp nàng ta tranh lấy một chút hy vọng ở bên cạnh Nhiên ca ca.
Con ngươi đen lãnh ý của Tiêu Diệc Nhiên có chút biến hóa, hắn rũ mắt nói: “nói gì?”
“Tiêu Vương phi nói Nhiên ca ca sẽ đợi Lam Nghiên”. Dứt lời, nàng ta quỳ trên mặt đất, khẩn cầu: “Nhiên ca ca, tâm nguyện lớn nhất dời này của Lam Nghiên là có thể hầu hạ huynh, Lam Nghiên khôngcầu danh phận, cam tâm tình nguyện làm thiếp, thỉnh Nhiên ca ca thành toàn”.
Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc không nói, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người khó có thể suy được ý định của Tiêu Diệc Nhiên, mà quyết định của hắn lại liên quan tới vận mệnh của nữ nhân đangquỳ này.
Tuy rằng trong lòng Tử Lạc Vũ không thoải mái, nhưng nàng thông minh, lựa chọn yên lặng không lên tiếng, nếu Tiêu Diệc Nhiên đồng ý để Lam Nghiên làm thiếp, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp tục ở lại Tiêu Vương Phủ.
Bây giờ nàng đã trường thành, cũng không cần lo lắng những nguy hiểm nếu bỗng biến lại thành hồ ty, thế giới to lớn, nàng có thể cầm tiền mà đi du ngoạn xung quanh, chờ nàng chơi tốt rồi, nói khôngchừng lão thiên gia thích tìm đường chết lại đem nàng trở về hiện đại..
Nửa ngày sau, Tiêu Diệc Nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi nói lại, lần cuối cùng ngươi gặp mẫu thân bổn vương ở đâu?”
Hiên Viên Lam Nghiên suy nghĩ một lát, hồi tưởng nói: “Là sáu năm trước, lúc đó Tiêu vương phi bệnh nặng, lúc bà nói những lời này, đã không còn sống được bao lâu, sau đó liền mất”.
“Mẫu thân bổn vương còn nói gì nữa?” Ánh mắt sâu thẳm của hắn có chút chờ mong.
Hiên Viên Lam Nghiên lắc đầu nói: ‘không còn gì nữa”.
Tiêu Diệc Nhiên nhắm chặt mắt, tất cả cảm xúc của hắn giấu dưới hàng mi dày, khi hắn mở mắt ra, vẻ lãnh khốc lại lần nữa bao trùm Tiêu Diệc Nhiên.
“Ngươi đi đi!” Lần này, hắn buông tha cho nàng ta, coi như là trả lại ân tình lúc trước nàng ta cứu mẫu thân hắn. Nếu còn lần sau, hắn tuyệt đối không tha cho Hiên Viên Lam Nghiên.
Hiên Viên Lam Nghiên không nghĩ tới, nàng ta đã quỳ xuống đất cầu xin nhưng Tiêu Diệc Nhiên lại không đồng ý thỉnh cầu của nàng ta, nàng ta sao có thể cam tâm chứ?
“Nhiên ca ca, Tiêu Vương phi nói như vậy, không lẽ chỉ là nói dối với Lam Nghiên sao?”
Lời này của Hiên Viên Lam Nghiên rất sâu xa, mỹ nam Vương gia nếu không đồng ý với nàng ta, vậy thìđồng nghĩa với việc Tiêu vương phi đã qua đời thất tín.
ở cổ đại này, con cái cãi lại lời phụ mẫu là việc bất hiếu vô cùng, mẫu thân đã qua đời có hứa hẹn, càng không cho phép nhi tử Tiêu Diệc Nhiên còn sống lại đi cãi lời.
Tử Lạc Vũ mím môi cười, hoàn toàn là biểu tình người ngoài cuộc xem kịch, một người đã tìm tốt đường lui cho mình, vậy chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng tới nàng.
Cho tới bây giờ Tử Lạc Vũ cũng không phải người than trời than đất, tất nhiên cũng sẽ không hối tiếc một ai cả, nàng lại càng hiểu được trong một tình huống nhất định, làm sao để bảo vệ bản thân tốt nhất.
Tiêu Diệc Nhiên nhìn biểu tình không thèm quan tâm của Tử Lạc Vũ thì rất không hài lòng. Nàng luôn mồm nói không muốn hắn tìm kế mẫu cho nàng, không cho hắn nạp thiếp, lúc này thấy hắn khó khăn như vậy, cũng không nói nửa câu, còn bày ra bộ dáng chẳng liên quan gì, chẳng lẽ những lời trước kia nàng nói đều là lừa hắn sao?
“Những lời mẫu thân bổn vương từng nói vừa ngươi, bà chưa từng nói lại với ta, mà bổn vương đã đồng ý với Vũ nhi, cuộc đời này chỉ cưới một mình nàng ấy, chỉ thích mình nàng, cũng chỉ cưng chiều mình nàng”.
Tử Lạc Vũ sợ ngây người, mỹ nam Vương gia cũng biết nói điêu sao?
Ngươi từng hứa với ta mấy lời này khi nào? Vì cái gì ta cũng không biết?
Còn nữa, nàng từng nói qua muốn gả cho hắn hả? Vì sao hắn luôn đem chữ lấy giắt nơi miệng?
Chẳng lẽ, hay là…
không thể nào? hắn thật sự chuẩn bị lấy nàng? Nhưng nàng mới mười bảy đó! Ở hiện đại, mười bảy tuổi còn đang đi học, căn bản không có khả năng lấy chồng sinh con.
không chỉ Tử Lạc Vũ sợ ngây người, ngay cả Hiên Viên Lam Nghiên đang quỳ dưới đất, và hai mẫu nữ Trần thị cũng sợ ngây người.
Chỉ lấy một người, chỉ thích một người, chỉ cưng chiều một người, đây là một đôi thần thoại cả đời cùng nhau sau?
Đúng là một thần thoại khiến người ta hâm mộ, vì sao lại cố tình xuất hiện trên người Nhiếp chính Vương tuấn mỹ và quyền thế này chứ?