Bầu trời đầy sao, đêm tối bao phủ hoàng cung tạo nên sự âm trầm quỷ dị, khí lạnh trong Ngự thư phòng ngưng đọng thành sương.
Hiên Viên Hoành uy nghiêm ngồi trên long ỷ, một thân long bào sáng long lánh, sắc mặt chìm xuống, gân xanh trên bàn tay gài nắm chặt lấy sừng Kim Long trên long ỷ, kìm nén cơn giận không được phát tiết.
Tiêu Diệc Nhiên không sợ hãi, thật giống như Tán Tiên coi mọi việc đều không đáng bận tâm, hoàn toàn không đem sự phẫn nộ của Hiên Viên Hoành vào mắt.
Mấy vị Tướng quân và đại thần cũng chẳng dám thở mặt, mặc dù việc này liên hệ tới việc khuếch trương lãnh thộ của Đông Phong Quốc, nhưng Nhiếp chính Vương không nguyện ý đích thân lãnh quân, ai cũng không có biện pháp.
Trong mấy tên đại thần có thân phận hiển hách, chỉ có Bạch Ngọc Cảnh là bình tĩnh, khí lạnh trong Ngự thư phòng chẳng ảnh hưởng chút nào tới hắn, đã không có ai nói chuyện vậy hắn liền đứng lên nói vài lời!
“Trần tướng quân của Nam Việt Quốc mưu phản, chiến dịch lần này chắc chắn sẽ khiến nguyên khí của Nam Việt Quốc đại thương, nếu Tây Sở Quốc nhân cơ hội này mà tiến vào chiếm lấy Nam Việt Quốc cũng không phải chuyện khó, lỡ bọn họ lòng lang dạ sói chiếm luôn Nam Việt Quốc, đối với Đông Phong Quốc chúng ta mà nói là một uy hiếp lớn. Thần cho rằng lời Hoàng thượng nói có lý, Nhiếp chính Vương nên mang binh ngăn cản Tây Sở Quốc nhúng tay vào nội biến của Nam Việt Quốc” – Bạch Ngọc Cảnh nói.
Nghe Hữu thừa tướng nói như vậy, trên mặt Hiên Viên Hoành mới hơi hòa hoãn một chút, tay đang nắm chặt sừng rồng cũng thả lỏng, trong triều đỉnh này, quả nhiên vẫn là Hữu tâm tư của ông ta nhất.
Lời nói của Hữu thừa thướng, kéo theo mấy đại thần lệch tâm sang ý của Hoàng thượng.
“Lão thần thấy lời của Hữu thừa tướng nói phải, Tây Sở Quốc một lòng muốn thôn tính Tam quốc, xưng bá giang sơn, cái gọi là lòng lang dạ thú chính là không thể không phòng”. Lý Thượng thư đứng dậy nói
“Thần khẩn cầu Nhiếp chính Vương vì Đông Phong Quốc mà mang binh xuất chinh”. một vị đại thần khác cũng đứng dậy phụ họa.
Ngũ tướng quân không nói gì, binh phù Tam quân nằm trong tay Nhiếp chính Vương< bọn họ chỉ nghe theo lệnh của Nhiếp chính Vương, ngồi ở chỗ này chẳng qua cũng chỉ là im lặng theo dõi diễn biến, xem người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ Nhiếp chính Vương muốn quyết định thế nào.
Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Diệc Nhiên chẳng có chút gió thổi cỏ lay, hắn giương mắt, nhìn đảo qua Bạch Ngọc Cảnh, chép miệng: ‘Nếu bản vương nhớ không sai, hữu tướng xác nhận ba ngày nữa sẽ đại hôn?”
Mọi người đều sững sờ, không rõ Tiêu Diệc Nhiên nói câu đó ra là có ý gì?
Bạch Ngọc Cảnh cũng choáng váng, hắn ta đại hôn và việc Tiêu Diệc Nhiên lãnh binh xuất chinh có quan hệ gì?
“Phải, ba ngày sau là đại hôn của bản tướng”.
Tiêu Diệc Nhiên lạnh lùng nói ra: “Nếu lúc này ta bão hữu tướng bỏ đại hôn, lãnh binh ra chiến trường, Hữu tướng nghĩ thế nào?”
Bạch Ngọc Cảnh chau mày, nếu là bình thường, hắn ta nhất định sẽ đồng ý, dù sao thú thê cũng là chuyện nhỏ, hộ quốc mới là đại sự. Nhưng hắn ta đã đồng ý với thần tiên tỷ tỷ, ba này sau nhất định đại hôn với Trần Câm, lấy được thế lực của gia tộc nàng ta, lúc này nếu xảy ra biến cố, chỉ sợ tuyệt đối không thể.
Mấy tên văn thần lệch tâm về phía hoàng thượng thấy Hữu tướng do dự, trong lòng gấp như kiến bò trên chảo lửa, nhưng nghĩ tới đối tượng mà Hữu thừa tướng đại hôn là nữ nhi của công chúa, bọn họ cũng không dám lên tiếng, lấy Hữu tướng làm trọng, dù soa, việc mang binh đi xuất chinh hay không, quyền quyết định nằm trong tay Nhiếp chính Vương.
Mà Hữu tướng có thể bởi vì một câu nói của bọn họ, bị kéo đi xuất chinh, như vậy thì không tốt lắm.
Ngũ tướng quan nghe vương gia nói như vậy mãi mới có một suy nghĩ to gan trong đầu: Nhiếp chính Vương sắp kết hôn rồi?
Tiêu Diệc Nhiên cũng đã sớm ngờ tới Bạch Ngọc Cảnh sẽ do dự không trả lời câu hỏi của hắn, nam nhân này bị Phi Y mê hoặc, không có người nào trong đám bọn họ làm việc lý trí, bọn họ đều răm rắp nghe lời yêu tinh Phi Y kia.
“Nếu Hữu tướng đã cảm thấy không ổn, bản vương càng cảm thấy không ổn”. Tiêu Diệc Nhiên thấy Bạch Ngọc Cảnh mở miệng định nói gì đó, lại dừng lại, cuối cùng chẳng nó ra câu nào, khóe miệng hắnkéo lên một tia cười lạnh, lại nói tiếp: “Năm ngày sau bản vương đại hôn, trong vòng ba tháng khôngxuất chinh dẫn binh, chuyện hôm nay cứ tới đây thôi”.
Đám người nhao nhao sợ hãi than phục, chuyện vui của Nhiếp chính Vương đột nheine tới, lúc trước cũng nghe chút phong thanh nói Nhiếp chính Vương có thích một thiếu nữ, nhưng, đại hôn cũng nhanh quá rồi…
Trong lòng Hiên Viên Hoành khẽ giật mình, sau đó lại thấy ngũ vị tạp trần, ông ta đưa nhiều mỹ nữ vào phủ Tiêu Diệc Nhiên như vậy, thậm chí ngay cả nữ nhi mình cũng đưa qua, lại không ai vào được mắt Tiêu Diệc Nhiên.
Ông ta vốn cho rằng Tiêu Diệc Nhiên vô tâm, bây giờ lại nghe Tiêu Diệc Nhiên nói sắp kết hôn, nếu không phải là nữ tữ hắn thật sự thích, với tính tình của Tiêu Diệc Nhiên nhất định sẽ không lấy về, càng không công bố trước mặt chúng thần, thật là buồn cười, người như Tiêu Diệc Nhiên cũng động tâm? Cũng có tình?
Trong ba tháng không dẫn binh xuất chinh, hắn thật đúng là cuồng ngạo, cũng không đem Hoàng đế là ông ta để vào mắt, coi như hắn một mình độc tài đại quyền ở Đông Phong Quốc này sao?
Dưới cơn nóng giận, Hiên Viên Hoành vỗ lên long ỷ một chưởng thật mạnh, trầm giọng nói: “Tiêu Diệc Nhiên, trong mắt ngươi còn có trẫm sao?”
Long uy tức giận, chúng thần liền nhao nhao quỳ trên mặt đất, hoảng sợ hô: “hoàng thượng bớt giận”.
Chỉ có mình Tiêu Diệc Nhiên chậm rãi đứng dậy, vẻ lạnh lùng trên gương mặt không hề thay đổi (1): “Nếu hoàng thượng cho rằng trong mắt thần không có Hoàng thượng, vậy mời ngài thu hồi binh phù Tam quân, từ đây, cơ nghiệp của Đông Phong Quốc thế nào cũng không có nửa điểm liên quan tới thần”.
(1)Chính xác thì ở chỗ này tác giả dùng cụm từ “bát phong bất động” giống như kiểu không có gì có thể khiến mình thay đổi/ nao núng/ xao động.
Bọn người Thành Tướng quân nghe ra Nhiếp chính Vương đã không còn lưu tâm tại triều chính nữa, nhao nhao chấn động.
“Hoàng thượng, tuyệt đối không thể ạ! Nhiếp chính Vương công cao cái thế, vì nước mà lao tâm lao lực, Đông Phong Quốc không thể thiếu tướng tài”. Nhan tướng quân nói.
“PHòng Tây Sở,bình man di, diệt Đột Quyết vương, mỗi một lần xuất chinh, Nhiếp chính Vương đều lãnh binh sẽ đại thắng trở về, binh phù tam quân, ngoại trừ Nhiếp chính Vương không có người thứ hai dám nhận lấy, xin Hoàng thượng nghĩ lại”. Thành Tướng quân nói.
“Xin Hoàng thượng nghĩ lại”. Đám người cùng hô.
“Phản, phản… các ngươi đều phản rồi… toàn bộ đều không đem trẫm để vào mắt sao?” Bước chân Hiên Viên Hoành bất ổn mà lui về sau, khí cấp công tâm, đặt mông ngồi phịch trên long ỷ.
Tiêu Diệc Nhiên lấy từ bên hông ra một khối lệnh bài vàng óng khắc phụ hổ, không chút do dự vứt xuống lòng bàn tay Hiên Viên Hoành, một chữ cũng không nói, cất bước rời khỏi Ngự thư phòng.
Binh phù Tam quân, cũng bởi vì khối binh phù này khiến Vũ nhi năm lần bảy lượt rơi vào nguy hiểm, lưu nó để làm gì? Bây giờ, Hổ Phủ ở chỗ nào thì về lại chỗ đó, hắn coi như đã dốc sức cho Hiên Viên Hoành, dốc sức cho Đông Phong Quốc.
Sau này, hắn không cần phải mỗi ngày đều tảo triều, đi phê duyệt tấu chương khiến mình phiền nhiễu tới mấy canh giờ, dễ dàng ở bên cạnh Vũ nhi. Nàng thích, hắn liền cùng nàng đi chơi, đi khắp đại giang nam bắc…
“Nhiếp chính Vương, xin dừng bước”. Thành Tướng quân từ phía sau vội vàng đuổi theo.
Tiêu Diệc Nhiên đứng lại, không để ý tới thanh âm vô cùng lo lắng của Thành Tướng quân.
Thành Tướng quân quỳ xuống trước mặt Tiêu Diệc Nhiên, hai tay dâng lên binh phù tam quân nói: “Hoàng thượng đã nghĩ lại, để mạt tướng tới trả Hổ phù trước, mạt tướng khẩn cầu đại tướng quân nhận lại hổ phù tam quân”.
Hai tay Tiêu Diệc Nhiên chắp lại phía sau, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng như khay bạc, còn có những ngôi sao sao điểm điểm sáng trên bầu trời đêm.
Binh phù tam quân, vừa ném ra chưa được nửa chén trà nhỏ lại trở về trước mặt hắn, cũng bởi vì trách nhiệm mà phụ thân lưu lại, Hiên Viên Hoành muốn hắn nhận lại, nhưng hắn lại không thể không nhận lại, trách nhiệm này, rốt cuộc tới khi nào mới kết thúc?
Hiên Viên Hoành cũng là một con cáo giá, thứ mà ông ta chân chính e ngại chính là mười vạn thiết kỵ chiến tướng của hắn, một khối HỔ phù, ông ta biết Tiêu Diệc Nhiên không để vào mặt, cho nên mới cho người đưa lại.
--***--
Tiêu Vương Phủ.
Chân trước mỹ nam Vương gia vừa bước ra khỏi cửa, chân sau Tử Lạc Vũ liền đi tới phòng của Tiêu mặt than.
Này! Trong phòng cục than nhỏ để đèn đuốc sáng trưng, không truyền tới thanh âm gõ mõ, cũng khôngcó tiếng niệm kinh lải nhải.
Lại nói, cục than nhỏ đang làm gì đó?
Tử Lạc Vũ gõ gõ cửa phòng hắn, bên trong không có động tĩnh nào, không phải là ngủ thiếp đi rồi chứ?
“Cục than nhỏ, ngươi ở đâu?” Nàng lại gõ gõ cửa.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, đã trể như vậy, tiểu Lạc Lạc vẫn nên về đi”. Bên trong truyền tới giọng nóitrẻ con.
“Tỷ tỷ có chuyện tìm ngươi”. Hài tử chết tiệt, dám gọi nàng là tiểu Lạc Lạc, đơn giản là nhớ đòn mà.
“Chuyện gì không thể để sáng mai nói sao?” Tiểu hài tử trong phòng có chút cau có.
Tử Lạc Vũ cũng không nghe lời nói nhảm của hắn, nàng đẩy cửa ra, đi vào trong, nhìn thấy hai tay cục than nhỏ chắp thành chưởng, ngồi trên bồ đoàn, là bộ dáng như mới bừng tỉnh, nàng đặt mông ngồi bên cạnh hắn.
“GIúp ta tính một quẻ đi!” Nàng cười cười nói.
Sắc mặt Quân Mạc Càn không thay đổi, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Ngày mai tính không được sao?”
Tử Lạc Vũ cầm chùy gỗ trong tay, vuốt vuốt vuốt, liếc nhìn cục than nhỏ, nói: “Ngươi nói thử xem?”
Quân Mạc Càn vừa nhìn thấy cái chùy gỗ này dã thấy đau mắt, gương mặt đang đơ cũng coi như có chút biến hóa, bất đắc dĩ hỏi: “Muốn tính gì?”
Tử Lạc Vũ thu hồi chùy gỗ trong tay, cười cười, ngồi lại nghiêm chỉnh, dùng giọng nói nhỏ chỉ đủ để hai người bọn họ nghe được hỏi: “Từ mai ta chạy đi du lịch thiên hạ, bao lâu nữa sẽ bị phụ thân bắt lại?”
Trong tâm nàng suy nghĩ, nếu mấy ngày liền bị bắt về, nàng liền dứt khoát kiếm đường khác, nếu mấy thàng mới bị mỹ nam Vương gia bắt về, nàng trở về thu dọn một chút, chạy trốn…
“Ngươi…” Quân Mạc Càn kinh ngạc nhìn nàng, chỉ mới phun ra một chữ liền bị Tử Lạc Vũ che miệng lại.
“Xuỵt! Tai vách mạch rừng!’ Nàng ghé vào tai hắn nói.
Sau khi Quân Mạc Càn kinh ngạc, liền khôi phục thần sắc bình thường, hắn bấm bám ngón tay tính toán, tính đi tính lại ba lần, rồi đề tay xuống, lắc đầu với Tử Lạc Vũ.
“Có ý gì?” Đây là bảo nàng đừng đi dâu? Hay là hắn không biết rõ?
“không có kết quả”? hắn thấp giọng nói.
Tử Lạc Vũ khinh bỉ nhìn cục than nhỏ, đứng dậy, vỗ vỗ chỗ bẩn trên váy, ném lại một chữ “Thần côn” liền rời khỏi phòng của cục than nhỏ.
Quân Mạc Càn nhíu mày, tiểu Lạc lạc đơn giản là người không thể nói đạo lý, đêm hôm khuya khoắt tìm hắn tính quẻ, hắn còn chưa chê nàng phiền, vậy mà còn dám mắng hắn…
Tính không ra thì thế nào? Người có thất thủ, ngựa có thất đề, mặc dù hắn một trăm lần có thể tính ra chín mươi chín lần, nhưng không có nghĩa tính ra được lần thứ một trăm đâu…
Về đến phòng, Tử Lạc Vũ thừa dịp mỹ nam Vương gia chưa về, nàng đem tất cả ngân lượng có thể mang theo cùng với một bao quần áo nhỏ sắp xếp gọn gang, sau đó nhét xuống dưới giường.
Sáng ngày mai, nàng thừa dịp mỹ nam Vương gia vào tảo triều liền chuồn đi.
Lúc Tiêu Diệc Nhiên trở về phủ đã thấy Tử Lạc Vũ nằm trên giường hưng phấn vui sướng, lúc nàng nhìn thấy mỹ nam Vương gia đứng cạnh giường, liền bị hù dọa thất lớn, sao mỹ nam Vương gia vào cửa lại chẳng có chút thanh âm nào?
“PHụ thân, người về rồi?” Nàng nhỏ nhẹ hỏi.
“Ừm, suy nghĩ gì mà vui vậy?” Hán không bỏ qua nụ cười tươi như hoa vừa rồi của nàng, thấy tâm tình nàng vui vẻ, những thứ không vui hắn gặp trong cung cũng bị quét sạch sành sanh