Gió nhẹ hiu hiu, ánh mặt trời rực rỡ, lại là thời tiết tốt.
Bé gái nào đó mặc “áo đôi tình yêu” với yêu nghiệt đi bộ khắp hoàng cung.
Nàng ra ngoài cũng là vì không muốn thở không khí không trong lành trong phòng, cho nên nàng tận lực tìm nơi hẻo lánh để đi, không hề có ý muốn khiêu khích sự chú ý của người khác.
trên đường sẽ gặp ngẫu nhiên mấy thị vệ, nét mặt của bọn họ cũng rất kỳ quái, có vẻ như có chút “kinh sợ” đối với nàng.
Đúng là việc lạ hằng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, yêu nghiệt Phi Y bỗng nhiên biến thành thái tử phi, có vẻ như mình đi theo nên cũng dính một chút hơi sáng.
trên đường đi qua một chỗ có rất nhiều hoa, chợt thấy khuôn mặt quen thuộc của yêunghiệt, Tử Lạc Vũ nhìn kỹ lại mới phát hiện nàng kia với yêu nghiệt chỉ giống nhau đến tám phần, không hề tương tự hoàn toàn, dung nhan nàng ta không hoàn mỹ như Phi Y, cũng không có yêu khí mị hoặc như Phi Y.
Điểm khác nhau nhất giữa Phi Y và nữ nhân kia chính là đôi mắt, Phi Y là đôi mắt đào hoa tà mị quyến rũ người, mà nàng ta, là đôi con ngươi tĩnh lặng trong veo, có chút giống với đôi mắt của Úy Trí Nhạc.
Toàn thân nàng ta là áo sắc lam phỉ thúy, váy dài điểm li ti hoa cỏ màu xanh, bờ vainhỏ, thắt lưng thon thon cùng khuôn mặt mỹ nhân tuyệt thế, trong veo mà lạnh lùng như một đóa băng thanh ngọc lan.
“Tương phi nương nương, ngài xem, ngài xem, vì ngài mà hoàng thượng khiến hoa nở rồi, thật tốt quá!” một tiểu cung nữ đứng giữa bụi hoa nở rộ, ngạc nhiên nói.
Tương phi lạnh nhạt nhìn rồi rời đi, không vui mừng, giống như không có chyện nào có thể thu hút sự chú ý của nàng.
Tử Lạc Vũ cẩn thận nhìn nữ nhân kêu Tương phi kia, mắt ngọc lưu ly từ từ biến thâm, nữ nhân này bất quá chỉ hai mươi tuổi hoa không khác mấy với yêu nghiệt kia! Nàng ta là thế nào với yêu nghiệt? Tỷ tỷ? Tựa hồ không giống, dung nhan nàng trong veo lạnh lùng càng giống như tỷ tỷ của Úy Trì Nhạc, khụ khụ, này này,hoàng thượng Tây Sở quốc dù ngu ngốc thế nào cũng sẽ không cưới con gái mình làm vợ.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt săm soi của Tử Lạc Vũ, Tương phi chuyển ánh mắt nhìn bé gái cách đó không xa, đôi mắt gợn sóng, quần áo toàn thân màu đỏ ửng kia là…
Tử Lạc Vũ không nhìn thấy sóng mắt di động trong mắt Tương phi, động tay chânnhỏ, xoay người rời khỏi.
Ban đêm, Tử Lạc Vũ lại chạy tới nơi Úy Trì Nhạc chơi cờ, tay nhỏ chống cằm, bình tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt dễ nhìn của hắn, đặc biệt là đôi mắt kia, nàng nhìn đến ngây người.
Trong tay Úy Trì Nhạc kẹp cờ trắng, thủy chung không hạ xuống, nâng mắt đụng tầm mắt của tiểu nữ oa, hắn buông quân cờ trong tay, lạnh nhạt nói: “Nhìn nửa canh giờ còn chưa đủ sao?”
hắn tính đốt ngón tay, tiểu nữ oa nhìn mặt hắn đã được nửa canh giờ…
Tay Tử Lạc Vũ đang nâng cằm bỗng trượt xuống, cằm đặt trên mặt đá, thịt đụng vào mặt đá sinh đau.
Nàng xoa cằm nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Nhạc ca ca, bé không quấy rầy người mà,”
Úy Trì Nhạc gật đầu, xem như tán thành lời nàng nói, nói: “Là tâm bản cung khôngtĩnh, lại do dự.”
nói xong, hắn đứng lên đi về trước vài bước, hai tay đặt sau lưng, ngẩng đầu nhìn trăng khuyết trong veo lạnh lùng.
Bóng hắn hắn đứng dưới ánh trăng, ánh sáng mờ nhạt phủ toàn thân khiến người ta cảm thấy cô độc trống trải.
Có lẽ bóng dáng hắn quá hiu quạnh nên mới khiến Tử Lạc Vũ động lòng trắc ẩn, nàngđi xuống ghế đá nhỏ, đến bên người hắn, làm một bộ dạng giống hăn, tay mập nhỏđặt sau người, cùng hắn ngẩng đầu nhìn trăng khuyết lơ lửng giữa không trung.
hắn tĩnh, nàng cũng tĩnh.
một lớn một nhỏ, một cao một thấp, một áo trắng, một váy đỏ, có bóng dáng nhỏ của nàng, cô đơn tĩnh mịch trên người hắn tựa hồ bị hòa tan không ít.
Tử Lạc Vũ vươn cổ non mềm ngắm trăng một lát, bắt đầu thấy nản, nàng liếc trộm Úy Trì Nhạc thì thấy hắn vẫn thủy chung bình tĩnh ngắm trăng, vậy nên nàng chỉ có thể tiếp tục nhẫn.
Đừng hỏi nàng vì cái lông gì mà hôm nay lại có lòng thông cảm tràn lan, chịu cổ đau mỏi cùng hắn ngửa đầu ngắm trăng.
Nàng chỉ có thể nói, đây không phải đang mượn sức quan hệ à? Vạn nhất nàng trộm băng thanh ngọc liên bị phát hiện, căn cứ vào việc nàng theo hắn thời gian dài như vậy, hắn cũng nên thoáng mở một mặt, không phải sao?
Vạn sự sẵn sàng, hiện tại chỉ thiếu một đêm không trăng không sao, bé gái nào đó bấm tay tính toán, mai gió thổi tới, không sai, giờ này tối nay, nàng sẽ đi phòng hắntrộm băng thanh ngọc liên.
Cổ mỏi mệt không chịu nổi, mỗ tiểu nữ oa vô số lần liếc nhìn Úy Trì Nhạc, hắn tựa hồ như người không tri giác, không cảm giác được mệt mỏi chua xót.
Đôi mắt hắn trừ bỏ ánh trăng khuyết kia, chỉ dư lại trong veo lạnh lùng.
Tử Lạc Vũ thật sự ăn không tiêu, được rồi! Cho dù là mượn sức quan hệ, nàng cũng sẽkhông vì cổ mình đau mà cố chịu đựng, tay nhỏ đưa lên sau gáy, nàng rời khỏi vị trí.
“Mỹ nữ tỷ tỷ, người theo giúp Nhạc ca ca một lát đi!” Mỗ tiểu nữ oa cực kỳ đáng yêunói với phi tử bên người Úy Trì Nhạc.
Nữ tử kia kinh ngạc, sau đó nhoẻn miệng cười với Tử Lạc Vũ, khi nàng đang muốn theo thái tử ngắm trăng liền thấy thái tử đã thu hồi tầm mắt.
Nữ tử hạ tầm mắt ảm đạm, thái tử bạc tình là chuyện nàng đã sớm biết không phải sao?
Tử Lạc Vũ hôm nay có chút mệt mỏi, không tiếp tục nói mát với con cú Úy Trì Nhạc ở trong lương đình này nữa, đánh cái ngáp, nàng vừa đi về phía trước vừa vẫy tay, mệt mỏi nói: “Nhạc ca ca, bé trở về ngủ đây, đêm đen gió mát, người cũng sớm trở về nghỉđi, tạm biệt.”
Trong đôi con ngươi trong veo lạnh nhạt của Úy Trì Nhạc hiện sắc màu ấm, thu hồi tầm mắt, hắn đảo qua ván cờ trên bàn đá, tay áo phất qua, quần cờ trắng đen lẫn lộn.
Lưu Tô kinh ngạc, ba năm nay thái tử vẫn chơi ván cờ này, mắt thấy liền nhận ra quân trắng đại thắng, vì sao thái tử vào lúc này lại hủy đi?
Úy Trì Nhạc một câu cũng không nói, hắn chậm rãi đi về phía trước, chỉ trong lòng hắnmới hiểu rõ vì sao hắn lại làm như vậy.
Thiên hạ ba phần, chấp cờ ba nằm, hắn sao có thể nỡ bỏ đi bố cục tinh vi này?
Tâm tình đã loạn thì đi cờ sẽ loạn, xem ra hắn cần hạ thận trọng ván cờ này.
Tử Lạc Vũ trở lại phòng, đầu vừa đặt trên gối liền ngủ say sưa.
Ngày tiếp theo
Trong tay yêu nghiệt bê một bát canh hạt sen mùi thơm ngát xinh đẹp vạn phần đinhẹ tiến vào.
Mũi Tử Lạc Vũ ngửi ngửi hương vị truyền đến từ tay nàng ta, nghiêng đầu cười hì hì nhìn Phi Y, chắc là bát canh hạt sen này chuẩn bị cho nàng?
“Đến đây.” Tay ngọc Phi Y vẫy vẫy Tử Lạc Vũ, câu nói ra mềm mại mị hoặc.
Tử Lạc Vũ đứng trước mặt Phi Y, nghe vậy liền tiến thêm một bước, duỗi tay nhỏ đón bát trong tay nàng ta.
“Mèo nhỏ tham ăn.” Phi Y cười xinh đẹp, tay vươn tới người bé gái, cánh tay mềm mại khóe léo như rắn kéo Tử Lạc Vũ vào trong lòng, cùng nàng ta ngồi ổn thỏa trên ghế.
Tử Lạc Vũ bị Phi Y ôm ấp xoay tròn liền hoa mắt chóng mắt, vừa ngồi xuống đã bị Phi Y ôm trong lòng, cái mông nhỏ đặt trên đùi yêu nghiệt.
Tử Lạc Vũ uống một ngụm canh hạt sen, sau đó tiếng yêu nghiệt liền vang lên: “Bé cưng, nếm thử đi, xem Phi Y ta làm có được không?”
Tử Lạc Vũ vừa uống canh hạt sen vừa kinh ngạc, mười ngón tay Phi Y có vẻ như chưa bao giờ dính nước, nàng ta làm sao có thể làm ra canh hạt sen hương sắc đều đủ cả?
“Dì xinh đẹp, ăn rất ngon.” Bé gái nào đó cười ngọt ngào với Phi Y, há miệng định uống một thìa đầy canh hạt sen.
Nghe xong bé gái xưng hô, tay Phi Y cầm thìa lùi về phía sau, không để Tử Lạc Vũ ăn.
Bé gái tủi thân ngửa mặt lên, trong lòng mắng Phi Y n lần, lấy canh tới hấp dẫn nàng, giờ lại không cho nàng ăn là sao?
“Gọi ta là gì?” Sóng mắt hoa đào Phi Y lưu chuyển nhìn vẻ mặt bi thương của bé gáitrước mắt, không động.
Tử Lạc Vũ chép miệng nhỏ, nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp.”
Phi Y vừa lòng nở nụ cười, cầm thìa canh hạt sen trong tay đưa đến bên miệng bé gái, nũng nịu nói: “Tỷ tỷ có phải là mỹ nhân đẹp nhất mà em từng gặp không?”
“Phốc!” Tử Lạc Vũ còn chưa kịp nuốt vào canh hạt sen thì đã bị một câu nói tự kỷ của bị yêu nghiệt ép phun ra.
Nước miệng cùng nước canh ngọt còn có hạt sen đã bị nhai nát đều rơi đầy trên khuôn mặt có một không hai của yêu nghiệt.
Trong nháy mắt khuôn mặt Phi Y liền biến đen, nàng ta bận việc sáng sớm, làm canh hạt sen đưa tới đút cho nàng, bé gái này không những chế giễu, cư nhiên còn dám phun lên mặt nàng ta?
“Tỷ tỷ xinh đẹp là mỹ nhân đẹp nhất mà bé từng thấy qua, bị nước canh phun trênmặt mà tỷ còn đẹp kinh người đến vậy, như hoa sen mới nở ấy. Xem ra tỷ tỷ đã đẹp đến cực hạn, quả thực quá đẹp rồi, không gì không thể…” Bé gái nào đó phạm sai lầm bắt đầu nói lời dễ nghe, ý đồ lừa dối yêu nghiệt.
một giọt nước canh rơi trên cánh môi Phi Y, không ngờ nước miếng của bé gái lại hòa tan trong miệng nàng ta, tức giận kèm với ngọt ngào, thật là tư vị quái dị khó nói.
“Còn không giúp ta lau khô mặt?” Phi Y rất tức giận, quát bé gái.
Tử Lạc Vũ bị tiếng quỷ gào khóc của yêu nghiệt bùng nổ đến màng tai, nàng tiện tay lấy ra một khối vải không biết từ đâu, trực tiếp đập trên khuôn mặt ướt nhẹp của yêunghiệt.
Nước canh trên mặt Phi Y bị khối vải kia thấm khô, nhưng khối vải đó, có vẻ như hạ nhân chuyên dùng để lau bàn…
Tử Lạc Vũ lấy miếng vải vỗ vỗ trên mặt yêu nghiệt, nhìn màu vải dính chút bụi bẩn, thầm kêu một tiếng không ổn, nàng theo chân yêu nghiệt trượt xuống, nhanh chóng chuồn ra ngoài cửa.
“Bé gái chết tiệt, em trở về ngay cho ta.” Tiếng hống như sư tử truyền từ trong nhà ra.
nói đùa, ngươi bảo ta về thì ta về à? Ta đây đâu có ngu?
Bé gái nào đó bắt đầu ca hát, vừa đi vừa ca: “Thời tiết hôm nay thật sáng sủa, khắp nơi đầy ánh sáng, đầy ánh sáng…”
đi dạo trong cung một vòng, khi Tử Lạc Vũ trở về thì Phi Y đã đi mất, khăn lau bẩn bụi kia đã bị xé thành tám miếng, bởi vậy có thể thấy yêu nghiệt tức giận không nhỏ.
Buổi tối Tử Lạc Vũ không đi lương đình bồi Úy Trì Nhạc, mà lén lút đi phòng hắn.
Ban đêm, ngoài cửa phòng ngủ Úy Trì Nhạc chỉ có hai thị vệ gác đêm, người trông coi tuy ít nhưng Tử Lạc Vũ nhìn ánh mắt tràn đầy tinh thần của hai thị vệ kia liền nhận ra, bọn họ không phải thị vệ thông thường mà võ công lại rất cao.
Đầu vừa động, Tử Lạc Vũ liền nghĩ ngay đến nơi có cái song cửa dổ, phòng ngủ thái tử ở “Đông cung” này có thể có một song cửa sổ như ở phòng nàng hay không?
Nàng bước nhẹ sang phía trái, tại nơi đó có một song cửa sổ, xuyên qua cửa sổ, bên trong sáng ngời, nếu không phải nàng đã biết Úy Trì Nhạc mỗi đêm đều đi lương đình, đại khái nàng cũng sẽ cho rằng bên trong có người.
nhẹ nhàng đẩy một góc cửa sổ, thân thể nhỏ của Tử Lạc Vũ ghé vào trên song cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong, trong phòng đơn điệu một màu trắng thanh nhã quả nhiên không một bóng người.
Tử Lạc Vũ yên tâm lớn mật đẩy cửa sổ rồi nhảy vào, mới đi vài bước còn chưa kịp tìm kiếm xung quanh, nàng liền cảm thấy trong phòng có chút không thích hợp.
Lỗ tai vừa động liền nghe thấy tiếng vang nhỏ phá không khí phóng tới, bóng dáng Tử Lạc Vũ vừa động liền nghiêng người né tránh ám khí bay tới chỗ nàng.
Ngay sau đó, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng xé gió rất nhỏ, Tử Lạc Vũ thầm kêu không ổn, trong không trung quân cờ đang bay tới phía nàng từ tám hướng, thân thể nhảy xinh lộn tròn 360 độ trong không trung mới tránh thoát được quân cờ nguy hiểm bắn từ tám hướng kia.
Xem ra, phòng của Úy Trì Nhạc không nên ở lâu, chuyện lấy băng thanh ngọc liên cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Ngay khi nàng chuẩn bị rời khỏi, cửa sổ tự động đóng cửa “bịch” một tiếng.
Quân cờ tám hướng giống như tên bay đầy tới nàng.
Má nó! Đây là muốn đem nàng bắn thành tổ ong vò vẽ à?
Nhiều quân cờ khởi động từ tám hướng, cho dù nàng muốn tránh cũng là khó càng thêm khó, giương mắt nhìn đỉnh phòng, nếu phá đỉnh thì…
Linh động chớp mắt, trong nháy mắt có thể chết bất kỳ lúc nào, tám phương hướng là tám cái bát cờ huyền cơ, từng bát cờ có lỗ thủng chỉ bắn ra vừa đúng 1 quân cờ, màhiện tại nơi bát cờ không bắn tới chính là nóc nhà.
Thiên la địa võng được lắm, khiến người không chỗ trốn, Úy Trì Nhạc, người quả thậtlà người tính toán tường tận, không lưu lại một đường sóng cho người khác.
Ngay khi bé gái chuẩn bị biến thành tổ ong vò vẽ, cửa phòng bị đá văng ra, bóng người đỏ rực bay vào, nàng ta nhanh chóng ôm bé gái không kinh không sợ nào đấy vào trong lòng mình, khuôn mặt tuyệt mỹ yêu nghiệt vẫn xinh đẹp vạn phần tỏa ra khí lạnh mà Tử Lạc Vũ chưa bao giờ thấy qua.
Ống tay áo nàng ta khẽ chuyển, tất cả quân cờ đều rơi vào trong ống tay áo, ống tay áo phiên chuyển đem toàn bộ quân cờ quất tới đỉnh tám hướng, tám bát cờ kêu lách cách rồi vãi đầy trên đất.
Nguy cơ được giải trừ, Phi Y nheo mắt nhìn bé gái trong ngực, ngón tay trở nên trắng bệch, vừa rồi nếu nàng ta đến chậm một chút, liệu có phải nàng đã trúng quân cờ haykhông?
Ván cờ la bàn tám phương đó một khi mở ra, kẻ xông vào không chết sẽ không bỏ qua, mà nàng lại cứ chết như vậy?
Tử Lạc Vũ thấy lửa giận ngập trời trong mắt Phi Y, cơ hồ muốn đem nàng hóa tro tànthì có chút sợ hãi rụt rụt cổ.
“Tỷ tỷ…xinh đẹp.” Nàng thấp giọng hô một câu.
“Lý do?” Phi Y áp chế lửa giận trong lòng, tận lực để giọng nói mình bình tĩnh.
Tử Lạc Vũ do dự trong khoảnh khắc, quyết định đem chuyện băng thanh ngọc liên kianói cho Phi Y, nàng có cảm giác Phi Y đối với nàng là không có ý xấu, sau khi biết nàng là hồ ly nhỏ thì vẫn che chở nàng như vậy, ngày đó đã khiến nàng cực kỳ cảm động.
“Ta muốn băng thanh ngọc liên.” Tử Lạc Vũ nhìn đôi mắt đào hoa ẩn nhẫn lửa giận của nàng ta, nói.
Phi Y nhíu mày không nói gì, lẳng lặng chờ đợi nàng nói tiếp.
“Tỷ tỷ xinh đẹp cũng biết bé cưng là một tiểu hồ ly, nhưng tỷ tỷ xinh đẹp không biết bé cưng là dựa vào băng thanh ngọc liên của phụ thân đưa mới có thể hóa thành hình người, hồ nước biến hình của bé cưng đã thấy đáy rồi, nếu không lấy được băng thanh ngọc liên của thái tử Úy Trì Nhạc thì qua một thời gian nữa có khả năng bé cưng biến thành người tàn tật mất.” nói xong Tử Lạc Vũ cúi đầu xuống, nàng thật sự khôngmuốn vĩnh viễn làm một tiểu hồ ly.
“Vì sao không sớm nói cho ta biết?” Ngón tay Phi Y nâng cằm Tử Lạc Vũ,
Nàng ta không đáng tin tưởng như vậy sao? Cho nên nàng tình nguyện nguy hiểm tính mạng tới phòng này cũng không nói cho nàng ta biết?
Tử Lạc Vũ bĩu môi! Nàng không biết chính mình nên làm thế nào, có lẽ trừ bỏ Tiêu Diệc Nhiên, đúng là trong lòng nàng không thể không đề phòng bất kỳ kẻ nào.
“Em cứ xác định ta sẽ không giúp em sao? Hửm?” Phi Y tà mị nói.
Mắt đào hoa xinh đẹp không buông tha bất kỳ vẻ mặt nào của Tử Lạc Vũ, càng nhìn thâm sâu, tâm Phi Y càng âm trầm lợi hại, tâm như bị người xé rách đau đớn, thủy chung nàng vẫn tin tưởng Tiêu Diệc Nhiên!
Phi Y nàng ta, trong lòng bé gái tính là gì? Đại khái chỉ là người xấu bắt nàng.
“Ý của tỷ tỷ xinh đẹp là, tỷ chịu giúp em?” Ánh mắt Tử Lạc Vũ lóe sáng, Phi Y nếu có thể giúp nàng, như vậy cơ hội có được băng thanh ngọc liên sẽ càng lớn.
Khóe miệng Phi Y co rúm, bé gái này thay đổi thật nhanh, mới khắc trước còn chưa tin nàng ta, sau bởi vì một câu nói của nàng ta liền khiến nàng ta chủ động đáp ứng giúp nàng, tiểu hồ ly này quá giảo hoạt.
“không phải bé cưng không muốn Phi Y giúp sao?” Phi Y hạ thân thể nhỏ của nàng, tay khoanh ngực cúi đầu nhìn bé gái chưa cao tới thắt lưng nàng ta, hoàn toàn là bộ dáng việc không liên quan đến mình, cao ngạo làm ngơ.
Tử Lạc Vũ biết yêu nghiệt này lại nói nhảm rồi, nếu thực không muốn giúp nàng thì sẽkhông nói lời này.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, Ngân gia cần tỷ giúp đỡ, thật sự cần mà.” Tay nhỏ nàng kéo kéo góc áo Phi Y, mềm nói.
“Giờ ta bỗng nhiên muốn em gọi ta là Phi Y.” Nàng nói với đứa nhỏ trên mặt đất.
Tử Lạc Vũ sửng sốt, mày nhỏ nhăn lại, trong lòng cân nhắc hàm nghĩa lời yêu nghiệtnói.
“không thì thôi vậy.” Phi Y nói xong, tay khoanh trước ngực liền buông xuống, nàng takhông quay đầu đi đến phía cửa phòng.
Tử Lạc Vũ thấy Phi Y nói đi là đi, biết nàng ta lại giận rồi, liền vội vàng đi theo phía sau nàng ta gọi: “Phi Y, Phi Y, từ từ đợi bé cưng với.”
Nghe tiếng ngọt ngào ngây thơ của bé gái phía sau, khóe miệng Phi Y quét xuống ý cười khiến trăm hoa như mất đi nhan sắc, bước chân đi về trước cũng chậm hơn nhiều, chờ chân ngắn nhỏ kia đuổi theo mình.
Tử Lạc Vũ chạy tới, ôm chân Phi Y, mềm nói: “Phi Y, bé cưng mệt mỏi quá, tỷ đừng đinhanh như vậy.”
Chân Phi Y bị ôm cứng chặt, nàng ta khom người ôm tiểu nữ oa vào trong lòng, nói: “hiện tại biết mệt rồi à? Ban đêm em xông vào phòng Nhạc sao khi đó lại không biết mệt hả?”
Tử Lạc Vũ bĩu môi nhỏ giọng nói: “Ai có thể nghĩ đến trong phòng Nhạc lại có cơ quan chứ!”
“Hừ, em cho là phòng thái tử ai cũng có thể tiến vào sao?” Nàng ta lạnh lùng nói, thậtmuốn gõ tiểu nha đầu này mấy cái xem nàng còn dám xông loạn nữa không.
“Biết a! Biết a! không phải tỷ muốn khoe mình là thái tử phi đấy chứ?” Bé gái nào đó vẻ mặt không vui, có gì mà khoe khoang chứ?
“Điểm ấy trái lại em rất hiểu rõ đấy.” Phi Y nói.
Trong lòng bé gái ‘hừ hừ’, sau này thái tử có nhiều nữ nhân, thái tử phi cũng tránhkhông được sóng gió vận mệnh.
Phi Y ôm nàng tới phòng, cởi tất bé gái rồi đặt trên giường, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi nói: “Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm hẳn mệt rồi nhỉ? Mau ngủ đi!”
Tử Lạc Vũ thấy Phi Y định đi, tay nhỏ giữ ống tay áo nàng ta lại, hỏi: “Phi Y, tỷ thật sựcó thể giúp em lấy băng thanh ngọc liên ư?”
Sóng mắt đào hoa lưu chuyển không biết suy nghĩ cái gì, sau một lát Phi Y cười mỉmnói: “Lấy băng thanh ngọc liên, ta chỉ có thể giúp em nghĩ cách, còn làm như thế nàothì phải xem bản thân em.”
Tử Lạc Vũ nghĩ nghĩ, không hiểu lắm ý tứ của nàng ta, liền hỏi: “Em đây phải làm thế nào?”
Phi Y đem tay nhỏ của nàng bỏ vào chăn, nói: “Việc này ngày mai nói tiếp, giờ đãkhông còn sớm, cho dù em không muốn ngủ thì ta cũng cần phải đi ngủ a!”
Bé gái không đáp lời, yêu nghiệt nói như vậy, cho dù hôm nay có lôi kéo nàng thế nàothì vẫn không lấy được đáp án, chỉ có thể đợi ngày mai xem nàng ta nói như thế nào.
Phi Y cười xinh đẹp, hôn một cái trên mặt nàng, cũng dặn không cho phép nàng lau.
Bé gái nào đó thật sự muốn thanh minh: nàng không thích giống cái.
Bất quá lời này khi nhìn đến yêu nghiệt tươi cười mị hoặc vạn phần, liền bị ép mạnh nuốt trở vào bụng.
Phi Y đi rồi, bé gái nào đó rất nhanh ngủ thiếp đi, ngày tiếp theo vừa tỉnh dậy, nàng liền nhảy xuống giường, cũng không ra ngoài đi bộ, cực kỳ thành thật ngồi trên ghế chờ Phi Y.
Lại nói bé gái đợi từ khi mặt trời dâng lên đến khi ngày hạ xuống, yêu nghiệt Phi Y mới bước nhẹ tới, tiêu sái xinh đẹp tiến vào, cực kỳ rảnh rỗi!
Bé gái vừa thấy liền rất muốn quất chết yêu nghiệt kia, nha, sớm một chút tới nói cho nàng biết thì sẽ chết à?
Sau khi yêu nghiệt đi vào liền ôm lấy bé gái ngồi trên ghế, đặt mông đoạt ghế Tử Lạc Vũ, mà bé gái thuận theo tự nhiên ngồi trên đùi nàng.
Thấy Phi Y tựa hồ không định mở miệng, bé gái kìm nén không được, đong đưa cánh tay yêu nghiệt hỏi: “Phi Y, bé cưng làm thế nào mới có thể lấy được băng thanh ngọc liên?”
Phi Y bí hiểm nói một câu: “Lấy được niềm vui của Úy Trì Nhạc.”
Bé gái hưng phấn nở nụ cười, toét miệng nói: “Phi Y là thái tử phi, tỷ cởi quần áo rồi nằm trên giường Úy Trì Nhạc, còn sợ không lấy được niềm vui của hắn à? Vì băng thanh ngọc liên của bé cưng, Phi Y, tỷ hy sinh một chút nhan sắc đi mà!”
trên mặt Phi Y liền biến đen, rất muốn phun một búng máu trên mặt bé gái nào đấy.
“Tại sao bé cưng không tự mình cởi quần áo nằm trên giường của Nhạc? Lấy được niềm vui của hắn?” Chủ ý của bé gái này thật đúng là đẩy đủ ôi thiu.
Tử Lạc Vũ chớp mắt ngọc lưu ly, nói: “Nếu thái tử hắn ở trên giường nhìn thấy bé cưng, khẳng định sẽ một cước đá bé cưng xuống giường, hắn chướng mắt bé cưng, chỉ có đại mỹ nhân tuyệt thế như Phi Y mới có thể câu được tầm mắt của Nhạc, cởimột lần là tóm được hắn.”
“Khụ, khụ.” Phi Y bị nước miếng của mình làm cho sắc, cởi một lần là tóm được hắn?thật đúng là tiết tấu sặc chết người của bé gái này.
“Em không phải Nhạc, làm sao em biết hắn chướng mắt em?” Mắt đào hoa Phi Y lưu chuyển, đẹp như yêu tinh.
“hắn không để tâm tới bé cưng, lại đạm mạc ngăn cách như tiên nhân, bé cưng mớikhông cần đi tự đòi bẽ mặt,” Bé gái dẩu miệng, đầu nghiêng 45 độ mắt liếc xéo.
Mắt hoa đào Phi Y có chút lặng im, khi lưu quang trăn trở nán lại trong mắt, nàng ta mở miệng: “Bé cưng, Úy Trì Nhạc không phải người không dễ ở chung như em thấy,hắn chỉ thiếu sự quan tâm mà thôi, nếu bé cưng nguyện ý quan tâm hắn, nhất định sẽcó thu hoạch ngoài ý muốn, chuyện lấy băng thanh ngọc liên cũng không phải khó.”
Tử Lạc Vũ nghi hoặc nhìn yêu nghiệt, ý tứ hàm xúc không rõ nói: “Phi Y trái lại biết rõtính cách của Úy Trì Nhạc.”
“Đương nhiên, đừng nghĩ chức thái tử phi này của ta chỉ là cái danh.” Phi Y làm sao có thể không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tử Lạc Vũ? Nàng cười xinh đẹp, đại lượng thừa nhận.
“Tính cách thái tử đạm mạc, để hắn quen thuộc với bé cưng đại khái không biết cần bao lâu, nhưng ba ngày sau bé cưng liền biến thành tiểu hồ ly rồi, có lẽ vĩnh viễn đềukhông thể biến thành người, Phi Y, tỷ cảm thấy ba ngày nay liệu bé cưng có thể ở chung thật tốt với thái tử lạnh lùng như vậy không?” Quá không đáng tin, đánh chết nàng cũng không tin tưởng ba ngày có thể sống chung tốt với Úy Trì Nhạc, hơn nữa nàng có linh cảm Phi Y đang lừa dối nàng, Phi Y đẩy nàng đến bên người Úy Trì Nhạc, nhất định không có hảo tâm.
“Đương nhiên có thể, chủ yếu là xem em làm như thế nào thôi.” Nàng chọc chọc trán Tử Lạc Vũ, mắt hoa đào có chút chờ mong, nàng cũng rất muốn biết Nhạc thanh lãnh như thế nào bị bé gái này bắt được.
“Hửm?” Tử Lạc Vũ lẳng lặng chờ nàng ta nói tiếp.
“Bé cưng, nếu em có thể chủ động ngồi lên đùi hắn, hôn nhẹ mặt hắn, có lẽ hắnkhông thể đạm mạc đối với em nữa rồi.” Phi Y mỉm cười nói, ngón tay nâng cằm bégái, cái miệng này bọn ta có chút chờ mong!
Bé gái thật muốn bóp chết yêu nghiệt này mà, bà cô nó! Chuyện ma quỷ của yêunghiệt quả nhiên không thể nghe, tay nàng gạt tay Phi Y rồi trượt xuống từ trên đùi nàng ta, không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng ta, trực tiếp đi bộ ra ngoài.
Màn đêm đầy sao, Tử Lạc Vũ đi tới lương đình, đúng như nàng dự đoán, Úy Trì Nhạcđã ngồi chỗ đó chơi cờ, bên cạnh hắn phá lệ không có nữ nhân tuyệt mỹ kia.
Chuyện khác thường ắt có biến! Lời lẽ chí lý nha!
Trong mắt bé gái chớp lóe linh quang, động tay chân nhỏ cười hì hì chạy tới Úy Trì Nhạc.
“Nhạc, Nhạc.”
Úy Trì Nhạc nghi hoặc nâng mắt, nhìn bé gái cười ngọt ngào với hắn rồi nhàn nhạt hói: “Chuyện gì?”
Hai tay bé gái vươn về phía hắn, trong miệng nhỏ kêu: “Ôm ôm.”
trên mặt Úy Trì Nhạc lạnh nhạt không dao động, tay hắn cao quý nên không vươn tới người tiểu cô nương.
Bé gái thấy Úy Trì Nhạc bất động, chu miệng nhỏ nói: “yêu nghiệt chết tiệt, chỉ biết lừa dối trẻ con.”
Mặt Úy Trì Nhạc hiện lên biểu cảm gì đó, nhanh đến nỗi bắt không đường, thấy bé gáingồi đối diện hắn, Úy Trì Nhạc chủ động nói chuyện.
“Bé biết chơi cờ sao?”
Tử Lạc Vũ liếc nhìn bàn cờ, lắc đầu không phải không hiểu mà là không có hứng thú.
Úy Trì Nhạc đem động tác lắc đầu của Tử Lạc Vũ tự động phiên dịch thành khônghiểu, lại nói thêm: “Có muốn học không?”
Tử Lạc Vũ kỳ quái nhìn thoáng qua Úy Trì Nhạc, hắn đây là muốn thân thiện với nàng?
Úy Trì Nhạc bị nàng nhìn nên có chút không được tự nhiên, thấy nàng không nóichuyện cũng trầm mặc không nói, lặng lặng chơi cờ.
“Phi Y nói muốn ta ngồi lên đùi huynh, chủ động hôn nhẹ mặt huynh thì huynh sẽ đem băng thanh ngọc liên cho ta.”
Bé gái bỗng nhiên mở miệng nói khiến Úy Trì Nhạc kinh ngạc đánh rơi quân cờ trong tay.
Mắt thấy Úy Trì Nhạc không nói gì, bé gái vòng qua bàn đá đi qua, ngồi lên đùi hắn, bưng khuôn mặt không giống người phàm của hắn rồi nói: “Nhạc, huynh nói cho bé biết Phi Y nói vậy có đúng không? Có phải bé cưng hôn huynh là có thể lấy được băng thanh ngọc liên không?”
Ngực Úy Trì Nhạc không bình tĩnh lên xuống, không biết là do tức giận hay là kích động, con ngươi đạm mạc tựa hồ trở nên sâu thẳm.
Tử Lạc Vũ tiến gần tới má hắn, mắt xem xét định hôn lên, đột nhiên khuôn mặt nhỏnhăn của nàng lại lui về phía sau, chỉ thấy nàng thở phì phì nói: “yêu nghiệt chết tiệt nhất định là lừa gạt trẻ con, vừa tin nàng, ta là liền bị lừa.”
Dứt lời! Nàng liền muốn nhảy xuống đùi Úy Trì Nhạc.
Nào biết! Úy Trì Nhạc lại ôm nàng.
“Nhạc, huynh ôm bé làm gì? Bé muốn xuống.” Bé gái kỳ quái nhìn nam nhân ôm nàng.
Con ngươi đen thanh lãnh nhiễm cảm xúc khó hiểu, hắn thanh tĩnh và đẹp đẽ như đến từ u cốc, tịch liêu làm người thương tiếc.
“Bé cưng bồi Nhạc được không?”
Tử Lạc Vũ yên tĩnh trở lại, ngồi trong ngực hắn nghiêng đầu nhìn hắn chơi cờ, hai người không ai nói gì.
không biết Úy Trì Nhạc chơi cờ bao lâu, bé gái trong ngực hắn đã đánh vài cái ngáp.
“Mệt rồi à? Nhạc đưa em trở về phòng.” Giọng nói hắn từ đỉnh đầu nàng truyền đến.
Tử Lạc Vũ gật đầu, tay nhỏ vòng trên cổ hắn ôm hắn, dọc đường đi đầu gật như gà còn mổ thóc.
Đưa nàng trở về phòng, Úy Trì Nhạc liền rời khỏi, bóng dáng như tiên đi dưới trời đêm, thanh lãnh như cũ, sắc màu ấm trong khoảnh khắc vừa rồi tựa hồ như chưa bao giờ xuất hiện qua, nam tử như vậy đại khái trời sinh đã trong veo lạnh lùng, cho nên nửa khắc kia căn bản không thay đổi được gì.
Chỉ là sắc màu ấm trong khoảnh khắc kia đã từng xuất hiện, đây là chuyện thực khôngthể xóa đi.
Thần y cốc.
Độc thực cốt mất hồn tán đã qua ba ngày, hiện tại là một ngày ba lần.
hiện Viên Trần nằm trên giường dùng thảo dược, vệt đen trên trán đã mở rộng bằng cỡ ngón tay cái, cánh môi có huyết sắc cũng biến thành màu tím đen.
hắn hiện tại phảng phất như bị nhiễm ma khí, ngay cả con ngươi đen một ngày mởkhông nhiều cũng đầy tơ máu đỏ tươi.
Cho dù như vậy hắn cũng chưa bao giờ kêu một tiếng đau, kêu một tiếng thảm.
Mồ hôi che kín trán Văn Nhân Khanh, hắn lúc này mỗi ngày đêm đều phải phối giải dược, một thiếu niên vững như thạch như vậy mệnh không thể tuyệt, tối thiểu khôngthể tuyệt trên tay hắn.
Hơn trăm loại thảo dược đều bị hắn thử một lần nhưng dường như vẫn khuyết thứ gì đó, cho nên đến tận bây giờ hắn vẫn chưa phối thành công giải dược.
Rốt cuộc là cái gì? Vì sao hắn không thể tìm ra? Tay Văn Nhân Khanh cầm thảo dược bắt đầu run rẩy, lần đầu tiên bởi vì một người bệnh mà run rẩy.
Đúng vậy! hắn sợ thiếu niên kia sẽ chết, hắn sợ một thiếu niên kiên cường như vậy bởi vì hắn mà mất mạng.
Văn Nhân Khanh chưa từng hối hận như bây giờ, hắn không nên lấy thiếu niên này làm vật thí nghiệm, đặc biệt là khi cậu ta hôn mê gọi tên Tiểu Vũ Nhi, Văn Nhân Khanhthật muốn tự sát mà, thiếu niên này nhất định có quan hệ rất tốt với Tiêu Vũ Nhi? Cho nên mới ở trong hôn mệ gọi tên nàng ta.
Nếu Tiêu Vũ Nhi biết Văn Nhân thúc thúc hắn rõ ràng giết người, Tiêu Vũ Nhi đại khái cũng sẽ muốn giết chết Văn Nhân thúc thúc này mất!
“Chẳng lẽ trên đời cũng có độc dược Văn Nhân thần y ta không thể giải? Bản thần ykhông tin.” một tay hắn nắm thành quyền, sau đó thả lỏng, lặp lại vài lần, tay run rẩy mới khôi phục như thường.
Văn Nhân Khanh cứ cách hai canh giờ đều xoay người đi xem tình huống của Hiên Viên Lưu Trần một lần.
Đến giờ xoay người, Hiên Viên Lưu Trần tựa hồ trút giận càng ngày càng ít.
Văn Nhân Khanh dùng ngân châm đâm huyệt Bách Hội, nhìn hắn có chút tỉnh lại, Văn Khanh Khanh mới hơi yên tâm.
“Lưu Trần, cho ta một ngày, sẽ có giải dược, ngươi phải chịu đựng biết không? Hãy nghĩ nhiều đến Tiêu Vũ Nhi.” Loại thuốc sau cùng kia hắn tựa hồ có chút biết rõ, nguyên nhân chính là vậy, cậu ta mới phải kiên cường chờ hắn nghiên cứu chế tạo ra giải dược.
“Văn Nhân thần y đã biết rồi ư?” Tình yêu của Hiên Viên Lưu Trần đối với Tiểu Vũ Nhikhông chút nào che giấu, nghĩ đến nàng đôi mắt hắn liền ấm áp, trên môi hắn sẽ nở nụ cười.
“Ừm biết rõ, kể ra Tiêu Vũ Nhi cũng coi như cháu gái của bản thần y, nàng cùng ngươi rất xứng đôi.” Thần y nào đấy nói một câu khẩu thị tâm phi, trên thực tế trong lòngđang nhớ lại bé gái kia quả thực là một hỗn thế tiểu ma vương, nào có xứng đôi với thiếu niên ôn nhuận thế này? Đừng làm thương tổn người tốt thế chứ!
Lời nói này Văn Nhân Khanh cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, không dám thật sự nóira, xem tiểu tử này rễ tình đã đâm sâu, cậu ta nhất định sẽ giúp Tiêu Vũ Nhi mà chê trách mình.
“Lưu Trần nếu có thể may mắn sống sót, đời này nhất định không phụ nàng.” Hiên Viên Lưu Trần thật sự nói, đôi mắt đỏ tươi kiên định.
Văn Nhân Khanh không nói gì, trong lòng nghĩ thiếu niên này thật sự ngu ngốc, cưới tiểu ma vương kia chẳng khác gì mang náo loạn vào trong cung?
Nhớ lại từng màn từng màn kinh sợ trước đó đều là bé gái kia ban cho hắn, ngay cảhiện tại luyện đan bức khổ cũng là nàng ta ban tặng, nếu không phải nàng bảo hắn đidạo thanh lâu thì giờ hắn vẫn rất nhàn nhã? Đâu gặp tội thế này?
Hoàng cung Tây Sở
Hôm nay hoành phi ở cửa “Đông Cung” bị đổi thành “Đông cung” rồi. Tử Lạc Vũ chống nạnh, oán hận nhìn chữ “Đông” kia, đợi chữ kia vừa rơi xuống đất, nàng liền nhảy tới giẫm nát bươm chữ “Đông” kia.
Khi Phi Y đi tới, vừa hay nhìn thấy một màn này, khóe miệng rút vài cái, nàng ta đi qua ôm lấy Tử Lạc Vũ.
“Nổi giận gì thế? Chữ “Đông” kia có cừu oán với em à?”
Bé gái trừng mắt liếc nhìn yêu nghiệt, thở phì phì nói: “Đương nhiên là có cừu, bởi vì chữ kia mà em đặc biệt chạy mấy lần quanh hoàng cung, Phi Y tỷ biết không? Tỷ biếtkhông?” nói xong, tay nhỏ nàng chọc vô số lần nên bả vai nàng ta, hận không thể chọc ra một cái lỗ.
“A! Ta nhớ ra còn có chuyện chưa làm xong, bé cưng tự mình đi chơi nhé!” nói xong,yêu nghiệt nào đó thần tốc hạ bé gái xuống, trong nháy mắt trốn mất tiêu.
Bé gái khinh bỉ nhìn bóng đỏ rực của yêu nghiệt, hừ, ngươi thật biết lừa người đấy.
Lương đình dưới ánh trăng
Nam tử như nguyệt thần đã ngồi chỗ kia chơi cờ, nhìn Tử Lạc Vũ qua đây, hắn như người khiêm tốn khép mi gật đầu chào nàng.
“Nhạc, Nhạc, ôm.” Nàng như ngày hôm qua, chạy về phía hắn.
Bây giờ Úy Trì Nhạc đã chủ động bế nàng vào trong lòng, trên mặt thanh lãnh khôngcó nhiều biến hóa, động tác này tự nhiên như hành vân lưu thủy.
Tử Lạc Vũ vẫn như hôm qua, tiếp tục nâng mặt hắn, mềm nói: “Nhạc, có phải bé cưng hôn mặt huynh, huynh sẽ đem băng thanh ngọc liên cho ta không?”
Úy Trì Nhạc vẫn như cũ không nói gì, mặt tĩnh dật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong gang tấc, khác với lần trước, lần này hắn hơi gật đầu một cái.
Mắt bé gái chợt lóe sáng, kêu hoan hô, dẩu môi định hôn lên gương mặt như ngọc củahắn.
Lúc này Úy Trì Nhạc có vẻ không bình tĩnh, tựa hồ có chút khẩn trương, hai tròng mắt thanh hoa kia như nhiễm yêu sắc.
Ngay lúc hắn cho rằng bé gái thuận lý thành chương hôn hắn, người đã bị Tử Lạc Vũ đẩy ra.
Hạ mắt chống lại đôi mắt ngọc lưu ly chứa lửa giận, Úy Trì Nhạc không hiểu nàng bị làm sao?
“Giả bộ, Phi Y, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi, yêu nghiệt nhà ngươi cư nhiên thật biết chơi đùa ta nhỉ?” Giọng bé gái căm hận đâm thẳng vào ngực Úy Trì Nhạc.
“Bé cưng, ngươi…” Vẻ mặt Úy Trì Nhạc mê mang…
“Úy Trì Nhạc, ngươi còn không thừa nhận mình là Phi Y à? Còn muốn tiếp tục gạt ta nữa sao? Cậy ta nhỏ tuổi phải không? Muốn lừa gạt trẻ con có phải hay không?” Tử Lạc Vũ bùng nổ lửa giận nói, quay người muốn rời khỏi ôm ấp của hắn.
“Bé cưng, ta thừa nhận ta sai rồi có được không? Đừng nóng giận.” hắn khóa chặt nàng trong ngực.
“Hừ, hừ, hừ.” Bé gái hừ ba tiếng, cái mũi sắp thở ra hơi nước rồi.
“Em muốn băng thanh ngọc liên, Nhạc cho em là được, cần gì nổi giận?” hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ngay trên gò má nàng liền hôn một cái.
“Đổi huynh bị lừa gạt thử xem huynh có tức giận hay không? Huynh có thể không giận à? Còn ghê tởm hơn là huynh lần đầu thấy ta, không chỉ không để ý tới ta còn dùng quân cờ bắn vào ta, huynh như vậy có quá phận không? Có không?” nói xong, nàng duỗi cánh tay nhỏ đưa đến một nửa bàn cờ hắn đang chơi, toàn bộ đều rối loạn.
Đôi mắt Úy Trì Nhạc biến sắc, lần đó thấy rõ là nàng, hắn cũng vô cùng hối hận đãbắn ra quân cờ trắng kia.
“Nhạc về sau sẽ không, nhé?” hắn ôn nhu nói, trước kia thanh lãnh, lạnh bạc thế nàothì giờ đã không còn, con ngươi đen trong veo như nguyệt cũng ấm áp vạn phần.
Tử Lạc Vũ nhìn dung nhan tao nhã tuyệt thế thì thủy chung không cách nào đem hắncùng yêu nghiệt Phi Y kia liên hệ với nhau, hai người này là cùng một người nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Tựa như lúc này, Úy Trì Nhạc ôm nàng, hôn môi nàng, ánh mắt cũng sẽ không quyến rũ người như yêu nghiệt.
Ánh trăng rải trên người hắn, trên mặt hắn vẫn làm cho người ta tưởng lầm là nhã tiên dưới ánh trăng, không dính phàm trần.
“Còn có về sau sao? Úy Trì Nhạc, ta nói cho huynh biết, đây là lần sau cùng ta bị lừa, về sau, huynh vĩnh viễn không thể lừa gạt ta nữa.” Người nàng cách xa hắn một chút, nếu không phải vì băng thanh ngọc liên, nàng căn bản sẽ không liên lụy bất kỳ điều gì với hắn, người lớn thế mà cư nhiên còn lừa gạt nhi đồng là nàng, thật quá đáng giận.
Nghe vậy, đôi con ngươi đen Úy Trì Nhạc phai nhạt dần, chậm rãi nói: “Có rất nhiều chuyện một khi đã làm, không phải nghĩ muốn dừng liền có thể dừng.”
Cho dù hắn không nguyện ý nhưng mấy thân phận quan trọng đang đặt trên ngườihắn, ngay cả chính hắn có khi đã quên mình rốt cuộc là ai? Nên làm người nào?