Bên cạnh song cửa sổ, một nam tử mặc cẩm bào huyền sắc, tay cầm quyển thư tịch, thì thầm: "Thanh tâm như nước, nước trong tức tâm. Gió nhẹ vô khởi, gợn sóng không sợ hãi. U hoàng độc tọa, thét dài minh cầm. Thiện tịch nhập định, độc long che giấu. Lòng ta vô khiếu, Thiên Đạo thù cần...."
Ấu hồ mềm nhũn ghé vào trong lòng bàn chân, đánh một cái hà hơi, mắt híp mông lung vẻ buồn ngủ, trong mơ mơ màng màng nghe Tiêu Diệc Nhiên niệm bí quyết “Thanh tâm thư”.
"đã nhớ kỹ chưa?" Tiêu Diệc Nhiên cầm cuốn thư tịch trong tay gõ nhẹ đầu hồ ly nhỏ.
Hồ ly nhỏ gật như mổ gà, há to miệng lại ngáp một cái thật to, mí mắt cúi hạ, hơi thở kéo dài xa xưa.
Tiêu Diệc Như đành bất đắc dĩ buông thư tịch, hồ ly nhỏ tham ngủ, hắn lại ép nó ngày ngày học bí quyết thâm ảo thế này, là do hắn đã quá nóng nảy, có lẽ nên chờ hồ ly nhỏ lớn thêm một chút nữa rồi học cũng được.
Phút chốc, một bóng dáng màu đen như tia chớp từ không trung xuất hiện, quỳ một gối xuống, đang chuẩn bị mở miệng lại bị tay Tiêu Diệc Nhiên ngăn cản.
"Có thể tra ra được thế lực đằng sau Phi Y không?" Tiêu Diệc Nhiên cố ý đè thấp âm vực hỏi.
"Bẩm báo chủ tử, thuộc hạ vô năng, chỉ tra ra được Phi Y không phải là phiên ngoại nữ tử, còn lại hoàn toàn không tra ra." Nguyệt Sắc là người phân rõtrên dưới, thanh âm chủ tử đè thấp, thanh âm hắn lại càng thấp.
"Ừ, phái Nguyệt Như đi theo yêu nữ kia, còn ngươi tạm thời ở lại trong phủ."
"Dạ, chủ tử."
Tiêu Diệc Nhiên khoát tay áo, thân ảnh dưới ánh trăng chợt lóe, giống như lúc đến, chỉ thấy bóng dáng xẹt qua, biến mất vô tung vô ảnh.
Nguyệt Sắc, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ nhu hòa, thường ngày ở trong phủ hắn chỉ chạy việc, không người nào biết hắn còn có một thân phận khác, ám vệ.
hắn là một trong những ám vệ xuất sắc nhất do Tiêu Diệc Nhiên một tay đào tạo bồi dưỡng ra, am hiểu ngụy trang, võ công cao cường, trong phủ ai đối Vương gia bất lợi, chắc chắn sẽ chết ở dưới kiếm của hắn trước tiên.
Ám vệ Nguyệt Sắc trong Song Nguyệt không ai biết đó là người nào, hai người bọn họ đều làm nhiệm vụ khác nhau, mỗi người đều làm tốt chuyện của mình.
Sau khi Nguyệt Như nhận được mệnh lệnh theo dõi Phi Y, trong lòng cực kỳ không muốn, trên khuôn mặt lạnh như băng nổi lên một tầng sương.
"yêu nữ Phi Y kia có chút khác thường, cụ thể làm sao khác thường, ta cũng không nói lên được, theo dõi nàng, ngươi cần phải để ý chút, đừng để bị mị thuật của nàng mê hoặc tâm trí." Nguyệt Sắc tâm tình tốt, không ai biết trước đó vài ngày hắn vất vả thế nào, ngày phòng đêm phòng, sợ chính mình bị yêu nữ mị hoặc, đi làm chuyện chỉ thầm xin lỗi chủ tử, hiện tại tốt rồi, hắn đã được giải thoát rồi.
"Ta sẽ không bị yêu nữ mê hoặc." Nguyệt Như mặt không chút thay đổi nói.
"Lời này, ta đã sớm nói rồi, cái gì gọi là yêu nữ chứ? Nàng ta đương nhiên là người, mà ta cũng không hy vọng muội muôi xinh đẹp động lòng người của ta lại bị yêu nữ mê hoặc." Nguyệt Sắc trêu đùa.
Nguyệt Như nhìn lạnh Nguyệt Sắc một cái, xoay người rời đi, lưu lại thân ảnh Nguyệt Sắc đang cảm thấy rét lạnh.
Nguyệt Sắc thở dài một hơi, muội tử nha! Đừng trách ca chiếm vị trí của ngươi, hầu hạ chủ tử, đối mặt yêu nữ, hắn tự nhận định lực mình không đủ, nghĩ đến yêu tinh Phi Y dáng người cùng khuôn mặt quyến rũ kia, Nguyệt Sắc tự quăng chính mình một bạt tai, không cho phép nghĩ....
Đời này, hắn thề sống chết nguyện trung thành với Vương gia, ai muốn gây bất lợi với Vương gia, hắn sẽ khiến người đó chết sớm, Phi Y, hi vọng ngươi đừng trở thành kẻ thù của ta, đối với ngươi, ta tựa hồ có chút khó có thể xuống tay.
Tiêu Dao Các
Rèm ngọc màu tím che bóng hồng trên giường, một mỹ nhân xinh đẹp lười biếng đang nằm, tóc đen dài đầy lên ngọc, một tay chống cằm tinh xảo, đôi mắt hoa đào lóe sáng.
Ha ha....
Tiếng cười châu ngọc ngọt ngào dễ nghe như gió xuân tháng ba, vui vẻ mà êm tai.
Thùng thùng, tiếng đập cửa đánh gãy ảo tưởng mỹ nhân.
"Tiến vào." Phi Y ngồi dậy, xuống giường, đi đến nhuyễn tháp rồi lại nằm lên trên, da lông tuyết trắng bị nàng đặt ở dưới thân.
Cửa bị đẩy ra, đi vào là một nam tử áo xanh tay cầm bội kiếm, mày kiếm sắc, mũi cao tuấn, đôi môi dày vừa phải.
"Tiêu Diệc Nhiên lần này lại an bài một nữ nhân theo dõi nàng." Người vừa tới liền nói thẳng.
"Nữ nhân xinh đẹp không? Cùng nam nhân tuấn tú lần trước có khác nhau sao?" Phi Y vừa nói vừa thưởng thức cây tiêu ngọc xanh biếc trong tay, ngón tay chuyển động, ngọc tiêu dường như cũng chuyển động theo tay nàng, bắn ra hoa thức vô cùng đẹp.
"Nghe nói, nữ nhân kia chính là đệ nhất mỹ nữ Đông Phong quốc."
"Đẹp hơn ta sao? Sư huynh." Phi Y phóng mị nhãn, nũng nịu nói.
Phan An mất tự nhiên mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, thanh âm nhàn nhạt vang lên: "Sư huynh là tới nhắc nhở muội."
Ngọc tiêu trong tay Phi Y dừng lại, cử động thân thể mềm mại không xương, nói: "Nhắc nhở ta cái gì? Chẳng lẽ, ta sẽ bị nàng phản mị hoặc? thật là chê cười."
"Sư huynh chính là lo lắng muội, nếu chọc Phi Y không thoải mái, coi như sư huynh lắm miệng, Phi Y đừng nóng giận." Phan An nhẹ nhàng hạ thanh sắc, khuôn mặt tuấn tú có vẻ có chút khẩn trương bất an.
"Sư huynh thật sự là lo lắng cho Phi Y sao?" Lưu quang chuyển động trong mắt hoa đào, Phi Y động lòng người, âm thanh mềm mại dễ nghe, dụ hoặc người.
"Đương nhiên." Phan An lập tức nói, chỉ kém không nhấc tay lên thề.
"Phi Y có chuyện muốn nhờ sư huynh, có được không?"
"Đương nhiên đi, chỉ cần sư huynh có tài cán giúp Phi Y, sư huynh ta chắc chắn không chối từ."
Phi y cười khanh khách, thưởng thức ngọc tiêu trong tay, thản nhiên nói: "Hồ nhi trong tay Tiêu Diệc Nhiên làm muội thật vui mừng, Phi Y cũng biết tóm được Hồ nhi không phải chuyện dễ, Phi Y chỉ cần sư huynh có thể giữ được chân vị mỹ nữ kia, nếu có thể, sư huynh có thể vì Phi Y mà hy sinh một ít nhan sắc hay không?"
Phan An cau mày, tâm tư của hắn, nàng còn không biết sao? Hy sinh nhan sắc, đúng là có chút khiến hắn khó xử, nhưng vì nàng, hắn nguyện ý.
"Được rồi! Sư huynh đáp ứng muội."
"Vậy sư huynh, huynh còn không đi nhanh?" Phi Y từ trên tháp đi xuống, cũng không thèm liếc Phan An một cái, xoay người đi đến bên giường.
Phan An vốn nghĩ muốn nói thêm với Phi Y, vừa thấy nàng trên giường, nhất thời, khuôn mặt tuấn tú hồng rực, cái gì cũng không nói nên lời, đỏ mặt rời đi.
Phi Y hoa lệ nằm trên giường, chân đẹp vắt chéo, ngọc tiêu phóng tới bên môi, một khúc hư không, uyển chuyển du dương tiếng tiêu say lòng người.
Hồ ly nhỏ, chúng ta còn có thể gặp lại, thực muốn nhìn một chút, rốt cuộc ngươi ở trong lòng Tiêu Diệc Nhiên lớn bao nhiêu phân lương.
Thời tiết dần dần trở lạnh, ban ngày Tử Lạc Vũ ngủ, thân thể đã bắt đầu co lại thành một quả cầu trắng nhỏ, cũng không hiếu động như trước.
Thời điểm mỹ nam vương gia đút, nó há mồm ăn mấy miếng thịt mềm rồi lại lăn ra ngủ, cho dù Tiêu Diệc Nhiên lấy tay chọc đầu nó, hay niết lỗ tai, nó vẫn nằm yên không nhúc nhích, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tiêu Diệc Nhiên phân phó Thành quản gia làm một cái áo lông nho nhỏ từ lông Tuyết Lang, thời điểm hồ nhi ngủ, liền đắp lên người nó.
Khi phê duyệt văn thư, hắn liền đem nó đặt trên noãn ngọc, phía trên phủ áo lông nhỏ, như vậy nó sẽ không bị cảm lạnh.
Bút đỏ đang viết bỗng ngừng lại, cuối cùng đặt ở trên bàn, đem hồ ly nhỏ đặt trong lòng bàn tay, trái phải xem một lần, thì thào thì thầm: "Tuyết linh hồ chịu được rét, không nên ngủ nhiều như thế, sẽ không phải là bị bệnh chứ?"